Chương 9.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dạ... chào anh ạ, Nhất Bác... anh ấy..." - Bộ dạng Tiểu Thiến rõ ràng là cực kì ngạc nhiên, trăm ngàn lần không ngờ người ra mở cửa sẽ là Tiêu Chiến, lắp ba lắp bắp chớp mi cúi đầu chào anh.

Tiêu Chiến nhìn cô, thấy cô đối với mình hình như vừa tăng thêm một phần dè chừng, thở ra một cái, tay chỉ vào bên trong, nói: "Nhất Bác đang ăn sáng, em có muốn vào trong không?"

"... vâng." - Tiểu Thiến nghiêng đầu nhìn qua hõm vai Tiêu Chiến để tìm kiếm bóng dáng Vương Nhất Bác, trên gương mặt có đôi phần vội vàng sốt ruột. Anh né người chừa ra một khoảng trống để cô đi vào: "Không biết em có chuyện gì mà đến tìm đội trưởng sớm như vậy, nhưng em cứ vào đi, để anh pha tách trà cho em nhé."

Tiểu Thiến nghe xong câu này, cả người sững lại, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn với Tiêu Chiến đã nghe thấy động tĩnh cực lớn phát ra từ phòng hông ầm ầm chạy tới, Peanut phanh ngay giữa phòng khách, hướng ra phía khe cửa đang mở. 

Sủa.

"Gấu gấu gấu, gâu gấu gâu..."

"..."

Tiêu Chiến phải nói thật là, rất hiếm khi thấy Peanut chịu sủa từ lúc anh đến cho tới bây giờ. Nó là một sinh vật lười biếng mà, cả ngày chỉ thích lăn qua lăn lại, hết ngủ rồi ăn, hết ăn rồi ngủ, lần duy nhất anh nhớ nó có sủa là lần... gặp phải Quách Hạo trong siêu thị?

Hình như đúng là thế đấy nhỉ...

Cơ mà lúc đó Peanut cũng không sủa dữ như bây giờ, anh chớp mắt ngây người nhìn nó hung dữ nhe nanh nhe vuốt, cái bộ dạng chậm chạp đần độn bình thường trong chốc lát chẳng tìm được ở đâu nữa, chỉ thấy một chú chó cao lớn mắt sáng như sao đứng đó không ngừng thị uy, cực kì mới lạ.

Nhưng mà... sao có thể trước mặt khách của đại thần phản ứng như thế chứ... Tiêu Chiến vội vàng quay đầu nhìn Tiểu Thiến, trong một khoảnh khắc, cực kì ngạc nhiên. Cô nàng không những không sợ, trái lại còn để lộ ra vài phần bực bội khó chịu, ngọc nữ Tiểu Thiến trên live luôn là cô bé dễ thương hiền lành, làm gì có cái ánh mắt muốn lăng trì xẻ thịt người ta như bây giờ đâu, mà chưa kể là cô nàng còn đang dùng ánh mắt ấy để 'đánh nhau' với một con... chó?

Tiêu Chiến thấy đầu óc mình có hơi rối rắm, chân tay đều trở nên thừa thãi, anh khuyên Peanut không được, càng nói nó càng sủa to, vẻ hung dữ nhất quyết không chịu đổi, Tiểu Thiến ngập ngừng muốn vào lại thôi ở trước ngưỡng cửa, tình huống tiến thoái lưỡng nan vô cùng.

Hết cách, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn phải cầu cứu chủ nhân của cái nhà này.

Anh hít vào một hơi, hướng về phía nhà bếp, gào: "Nhất Bác, mau bảo Peanut ngừng sủa đi!" 

Rõ ràng là động tĩnh lớn như vậy, đại thần sao có thể không biết, thế mà từ nãy đến giờ vẫn cứ không chịu xuất hiện, rõ ràng là cố ý giả câm giả điếc, mặc cho anh khổ sở chống đỡ không nổi, cuối cùng vẫn phải mở miệng gọi cậu ta ra. 

Tiểu Thiến nghe anh gọi Vương Nhất Bác xong, ánh mắt dừng trên người anh vài giây, chậm chạp lắng đọng.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện, hai tay nhéi túi quần lững thững từ trong bếp đi ra, giọng nói bình tĩnh như chẳng có chuyện gì to tát: "Peanut, ồn ào."

Chỉ một câu ngắn ngủi đơn giản như thế thôi mà ngay lập tức khiến chú cún đang sủa cực kì hăng hái ngay lập tức im bặt, xoay người vẩy mông hướng về phía Tiểu Thiến, chân sau cào cào mấy cái hất vào không khí rồi lắc đuôi chạy đến quấn quanh chân chủ nhân của mình.

Tiêu Chiến: "..."

Hình như... ờ... Peanut này ghét em gái xinh đẹp Tiểu Thiến phải không?

Đến lúc này Tiêu Chiến mới thở ra được một hơi khó khăn, nhanh chóng bảo Tiểu Thiến vào nhà để mình đóng cửa, Vương Nhất Bác lại lập tức mở miệng ngăn cản: "Không cần vào nhà, chúng ta đi luôn bây giờ."

Tiểu Thiến vốn dĩ đang định nhấc chân qua ngưỡng cửa, nghe câu này xong, toàn thân khựng lại. Cô thu mình về, nhìn Vương Nhất Bác đứng bên trong, để ý gương mặt có phần mệt mỏi của cậu, trong giọng nói ngập tràn sự lo lắng: "Nhất Bác, anh ngủ không ngon à, về chuyện hát ru... em..."

Tiểu Thiến còn chưa nói được hết câu, Vương Nhất Bác đã nhấc mày nhìn cô, cắt ngang: "Không có việc gì, em đừng bận tâm." 

Tiêu Chiến nép một bên quan sát, cảm giác như thể khách mời vinh dự trong bộ phim truyền hình tình cảm thần tượng nổi tiếng, được xem trực tiếp ở một vị trí cực kì thuận lợi, giờ đang chứng kiến phân đoạn hiểu lầm ngược tâm kinh điển giữa nữ chính và nam chính. 

Một cái kịch bản vô cùng máu chó nhảy nhót trong đầu anh. 

Chính là, Tiểu Thiến đến đây tìm Vương Nhất Bác, nhìn thấy Tiêu Chiến liền hiểu lầm cậu và anh là loại 'quan hệ đó', nghe xong cái lời úp úp mở mở của đại thần còn nghĩ đêm qua xảy ra chuyện ấy ấy... cực kì đau lòng, mất niềm tin vào cuộc sống, tim gan tan nát sụp đổ tại chỗ khóc huhu, quyết tâm từ bỏ không đeo bám nam chính nữa.

Hahahaha... lần đầu tham gia đóng phim mà lại vào vai tiểu tam... Tiêu Chiến thật là... còn nữa, đại thần đang đóng vai tra nam đấy à, sao mặt mày đối với con gái nhà người ta cứ lạnh te chẳng có chút dịu dàng gì thế kia... như thế sao có thể dỗ dành tâm trạng sụp đổ của nữ chính được chứ?

Có điều mấy khúc ngược tâm thế này, chín phần sau đó nam chính sẽ bị nghiệp quật tơi tả, khi nữ chính ghét mình, từ bỏ mình rồi mới phát hiện bản thân dần dần đã thích nữ chính lúc nào cũng chẳng hay, cảm thấy thiếu đi một người ngày ngày chạy theo mình thật sự không thể chịu được. Thế là tình thế lộn phộc, biến thành đại thần mặt lạnh quăng giá quay đi làm hòa với nữ chính, còn bắt đầu con đường truy thê vô cùng gian nan trắc trở.

Tiêu Chiến vừa nghĩ vừa ha ha cười, cảm thấy kịch bản này thật sự quá xuất sắc, không hổ là mình, vậy mà cũng nghĩ ra được. Dù sao thì nếu có thể xúc tiến mối quan hệ tình cảm từ phía đại thần và em gái quốc dân thì, anh cũng không ngại một chân đóng vai tiểu tam bị người người xỉ vả đâu mà... 

Đại thần đã giúp anh nhiều việc như thế, anh cũng giúp lại người ta việc này hẳn chẳng tính là nhiều. Còn nữa, nếu thành công giúp đại thần với Tiểu Thiến về với nhau, đại thần sớm ngày phát hiện ra chân tình thực cảm của mình thì chắc chắn là nguy cơ bị ngải gay quật sẽ không còn nữa, anh sống chung với đại thần, dù ngủ chung một giường cũng sẽ không cảm thấy lấn cấn đấu tranh tư tưởng mãnh liệt như trước...

Đúng lúc suy nghĩ đến đoạn này, Tiêu Chiến lại nhớ đến giấc mơ... mình trèo lên người đại thần, bất giác nóng rực cả người.

Đại thần à, nhất định tôi sẽ tác thành cậu và Tiểu Thiến bên nhau, giúp cậu sớm ngày tu thành chín quả.

Mà, cách để làm việc đó uyển chuyển nhất, không sợ đại thần mặt nặng mày nhẹ như hôm qua chính là, giả vờ dính lấy đại thần rất thân rất thân, còn cố ý tỏ ra mờ mờ ám ám, sau đó khiến Tiểu Thiến đau buồn bỏ cuộc, nhất định đại thần sẽ phải rơi vào trạng thái 'mất đi mới biết quý trọng', đối với nữ chính 'hồi tâm chuyển ý'. 

Vậy là Tiêu Chiến anh đại công cáo thành rồi! 

Từ vai quần chúng mờ nhạt, Tiêu Chiến quyết định cấp phát cho bản thân một cái vé tiểu tam sáng chói, giữa lúc Tiểu Thiến còn đang lo lắng vì sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt, đột nhiên nhăn nhó khó chịu bước từ sau cánh cửa ra, đi cà nhắc vào trong, vừa đi vừa giả vờ vu vơ than thở bằng giọng điệu vô cùng ủy khuất.

"Thật sự không nên làm nhiều như thế, đau đến chết mất... huhuhuhu cái eo của tôi..."

Vương Nhất Bác: "..."

Tiểu Thiến: "...!"

Ai cũng biết phụ nữ là giống loài nhạy cảm, thậm chí còn có phần thích suy diễn bung bét, dĩ nhiên giữa cái tình huống trình ình trước mắt rất nhanh có thể nắm được trọng điểm. 

Sắc mặt Tiểu Thiến thoáng chốc tái mét, cô nhìn đại thần đứng trong nhà quay đầu dõi theo bóng lưng xiêu xiêu vẹo vẹo của Tiêu Chiến vào trong, lại nhìn hai hốc mắt thâm cuồng cùng vành tai đỏ rực của cậu, rồi nhìn tới Tiêu Chiến.

Tiểu Thiến đánh giá, người đàn ông này dáng dấp thanh mảnh đẹp đẽ, eo nhỏ mông lớn, mặc đồng phục của DarkEden cực kì phù hợp, gương mặt cũng thanh tú dễ chịu, thực sự là vẻ đẹp đến cả con gái cũng phải hổ thẹn tự nhận không bằng...

Sau đó, cô chậm chạp nhớ lại đoạn đối thoại trước giờ live stream ngày hôm qua, Tiêu Chiến lúc đó: "Để cô ấy làm đi, anh hát cũng không hay, cậu nghe cô ấy hát chắc dễ ngủ hơn đó."

Còn Vương Nhất Bác đã nói gì nhỉ?

"Không phải anh thì không được."

Tiểu Thiến tần ngần lùi lại một bước, cả người rã rời trong phút chốc như con rối đứt dây muốn ngã xuống ngay lập tức.

Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vương Nhất Bác, còn sống chung nhà với cậu ấy, hát ru cậu ấy ngủ thay cho chị Ngọc Thố, hơn nữa, đối với Vương Nhất Bác, nếu không phải Tiêu Chiến thì cũng không thể là ai khác.

Còn cái gì rõ ràng hơn nữa, chẳng lẽ cứ phải nói toẹt ra Tiểu Thiến mới hiểu hay sao. Không, không cần thiết, bởi vì cô đã biết hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì rồi.

Theo đuổi Vương Nhất Bác từng ấy thời gian, vậy mà cuối cùng lại phải chứng kiến người mình thích ở bên cạnh một người khác. Còn là đàn ông... lớn tuổi... dù phải công nhận anh ta rất đẹp trai... có điều, Tiểu Thiến nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận được.

Cô ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt người ấy chẳng bao giờ có chỗ cho mình, hiện tại đang đang cau mày theo sát từng bước chân tập tễnh của kẻ kia...

Tiểu Thiến thua thật dễ dàng.

"Em... hôm nay là vòng đấu nổi bộ tranh thứ hạng của DarkEden, em định đến cổ vũ anh một chút... anh..." - Tiểu Thiến nghe giọng mình có chút run rẩy, đáng thương đến bực cả mình.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn cô, à một tiếng: "Không cần đến tận nhà anh, lần sau đến thẳng phòng tập là được."

"Vâng." 

Tiểu Thiến không kìm chế được suy nghĩ tự so sánh mình với Tiêu Chiến, cuối cùng cắn răng cau mày hạ quyết tâm, đã theo đuổi Vương Nhất Bác lâu như thế, sao lại có thể bỏ cuộc dễ dàng được? Dù gì thì cô ít nhiều cũng là con gái, còn Tiêu Chiến, vẫn là đàn ông, đã lớn tuổi rồi, so với mình chắc chắn không bằng!

Thế nên cô nén lại khó chịu trong lòng lúc này, chỉ để lại nụ cười thật tươi tắn cùng chiếc má lúm nhàn nhạt. "Làm phiền anh rồi... em đi trước vậy, lát gặp anh sau."

Vương Nhất Bác chỉ gật đầu một cái.

Tiểu Thiến đưa tay kéo cửa lại, cúi đầu chào cậu rồi biến mất. 

Vương Nhất Bác đứng đó thêm một lúc, sau cùng đằng hắng một tiếng, lớn giọng gọi: "Tiêu Chiến, lăn ra đây!"

Tiêu Chiến lúc quyết tâm diễn cái vai này đã biết phản ứng của đại thần hẳn là không dễ dàng, có lẽ ban đầu sẽ muốn đánh chết mình rồi đuổi đi. Dù sao chắc cũng chẳng có thằng con trai nào lại thích diễn trò nhập nhằng với một sinh vật giống đực khác, quá mất thể diện, có điều nói đi nói lại, anh chỉ muốn giúp thúc đẩy mối quan hệ của đại thần thôi mà, đều vì lợi ích của cậu ấy cả có hiểu không? 

Tiêu Chiến vừa rồi đi vào bếp, hiện tại bị đại thần điểm danh lại lê thân ra ngoài, đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe đại thần rủa xả một tràng dài, thế mà cuối cùng, đại thần chỉ nói một câu.

"Đau ở đâu? Có ổn không?"

Tiêu Chiến: "...?"

Ủa... tình huống gì đây nhỉ?

Cái gì đau, ai đau, đại thần hỏi gì thế...

Tiêu Chiến mờ mịt nghểnh cổ nhìn cậu, nhìn một lúc rồi phát hiện, hình như Vương Nhất Bác rất-là-nghiêm-túc.

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro