Chương 67-68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#BaNamAnhAyKhongYeuToi
[ BJYX| EDIT] Ba Năm Anh Ấy Không Yêu Tôi

Chương 67_68.

67.

Hiên Hiên ở nhà bọn họ năm ngày, Vương Nhất Bác cũng cấm dục cấm năm ngày.

Đem thằng bé đóng cửa bên ngoài, Tiêu Chiến không cho.

Thừa dịp thằng bé đang ngủ, hắn muốn đưa vợ ra ngoài thân mật, nhưng Tiêu Chiến đứng dậy thì thằng bé đã thức giấc.

Thậm chí, khi đi tắm, muốn kéo vợ vào tắm chung cũng bị nhóc chen ngang với lý do sợ ở phòng khách một mình.

Tóm lại, năm ngày này cũng cho Vương Nhất Bác cảnh báo, con cái không phải chuyện tốt, may là vợ hắn không thể sinh.

Bất quá bây giờ Hiên Hiên sắp rời đi, Vương Nhất Bác thật là có một chút không nỡ.

"Hiên Hiên, cái này cho nhóc." Trong bữa sáng, Vương Nhất Bác đưa cho Hiên Hiên một hộp quà.

Bao bì trong suốt nên nhìn được bên trong là một khẩu súng lục đồ chơi được thiết kế tinh xảo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Hiên nở một nụ cười, hai tay nhận lấy món quà: "Cảm ơn anh, anh Nhất Bác! Em sẽ lại đến làm khách!"

Vương Nhất Bác mí mắt nhảy dựng: "... Làm khách thì không cần. Bất cứ khi nào muốn học bắn súng đều có thể hỏi anh, anh sẽ dạy cho nhóc."

"Oa! Ca ca thật lợi hại, còn biết bắn súng!" Hiên Hiên vô cùng sùng bái hắn.

"Đúng vậy. Anh không chỉ có thể bắn súng mà còn biết đi xe mô tô phân khối lớn." Vương Nhất Bác khoe khoang.

"Anh Nhất Bác thật tuyệt vời! Nhưng thầy Tiêu cũng rất tuyệt vời. Thầy ấy vẽ rất đẹp!" Hiên Hiên mặt vô cùng ngưỡng mộ nói.

Tiêu Chiến ăn xong, đang thay quần áo trong phòng ngủ, Vương Nhất Bác cũng rất đồng tình: "Đúng, quả thật, thầy Tiêu của nhóc, không chỉ đẹp trai, tốt bụng mà còn rất đa năng." Là hắn hời rồi, Vương Nhất Bác nghĩ thầm.

"Vì anh Nhất Bác đã tặng em một món quà nên em sẽ nói với anh một điều bí mật." Hiên Hiên đến gần Vương Nhất Bác thì thầm.

Vương Nhất Bác hợp tác: "Được rồi, nhóc nói đi."

"Thầy Tiêu đã bí mật vẽ chân dung của anh trong studio." Hiên Hiên thì thào nói: "Đã vẽ rất nhiều, nhưng thầy Tiêu không để em nói cho anh biết đâu."

Vương Nhất Bác nghe xong lời này, sửng sốt một chút, lúc này Tiêu Chiến đã chỉn chu bước ra khỏi phòng ngủ.

Vương Nhất Bác ngay lập tức nhớ lại nhịp tim của hắn khi họ gặp nhau lần đầu.

"Lại đây." Vương Nhất Bác vẫy tay với anh, giọng nói nhẹ nhàng.

"Cho em ôm một cái."

68.

Tiêu Chiến có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong giấc mơ, anh trở về giữa mùa hè ba năm trước, anh hát trên sân khấu, Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn anh trong đám đông.

Thực tế, anh không hề để ý đến bóng dáng của Vương Nhất Bác, nhưng trong giấc mơ, bài hát dường như chỉ dành cho hắn.

Trong mộng không có bạo ngược, mà là tương thân tương ái.

Dưới ánh sao, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến trịnh trọng hứa sẽ bên nhau trọn đời.

Sau đó hai người đi vào lễ đường, mục sư nắm tay anh, hỏi:

"Hai con có nguyện ý cùng đối phương kết hôn không? Chung thủy với nhau, vô luận hoàn cảnh nghèo khó, ốm đau bệnh tật vẫn cùng nhau bạch đầu giai lão. Hai con nguyện ý không?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ôn nhu của Vương Nhất Bác, chưa kịp nói "Con nguyện ý" thì chợt nhận ra mình không phải là nhân vật chính của đám cưới này.

Đứng trên sân khấu là Vương Nhất Bác và một cô gái không thể nhìn rõ mặt.

Vương Nhất Bác đã nắm tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng và nói ba từ đó trước mặt mọi người.

"Con nguyện ý."

Sau đó Tiêu Chiến tỉnh dậy, trong màn đêm tĩnh mịch, anh đột ngột mở mắt ra, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng trước mặt anh là khuôn mặt đang say ngủ của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không di chuyển.

Bởi vì anh biết chỉ cần anh nhúc nhích một chút, Vương Nhất Bác sẽ tỉnh lại.

Anh không muốn Vương Nhất Bác nhìn thấy sự nhát gan cùng mềm yếu của mình lúc này.

Nhìn vào khoảng không của đêm đen, một lúc lâu, nhịp tim hỗn loạn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, vừa mới nhắm mắt chuẩn bị ngủ, Vương Nhất Bác liền tỉnh lại: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

Thân thể Tiêu Chiến cứng đờ: "Không sao, em ngủ đi."

Vương Nhất Bác khoanh tay ôm anh chặt hơn, giam anh vào lồng ngực ấm áp của hắn, "Em được nghỉ vài ngày, chúng ta đi du lịch đi."

"Sao ... đột nhiên muốn đi du lịch?"

"Em muốn đưa anh đi thư giãn." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, "Nhưng thân phận của em không thể ra nước ngoài. Nhiều nhất có thể đi chơi ở Trung Quốc ba bốn ngày."

Tiêu Chiến không nói chuyện, Vương Nhất Bác hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Tiêu Chiến trầm tư một lát: "Tô Châu, chúng ta đi xem mấy lâm viên ở đó."

"Được rồi, sáng mai chúng ta đi sớm." Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt lưng anh rồi hôn lên trán anh.

"Vương Nhất Bác." Ngay khi họ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa, Tiêu Chiến đột nhiên gọi tên hắn.

"Chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì, anh chỉ muốn gọi em." Tiêu Chiến nắm lấy tay hắn, lặng lẽ nắm lấy trong đêm tối.

Vương Nhất Bác ôm anh lại, hôn nhẹ lên tóc anh: "Ngủ đi."

Hết chương 67_68.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro