Chương 69-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#BaNamAnhAyKhongYeuToi
[ BJYX| EDIT] Ba Năm Anh Ấy Không Yêu Tôi

Chương 69_70

69.

Tiêu Chiến xin nghỉ phép, ngày hôm sau họ lên chuyến bay thẳng đến Thượng Hải.

Vừa đến Thượng Hải, Nhất Bác đã sắp xếp xe đưa họ đến tận Tô Châu.

Vào tháng 3, thời tiết ở Tô Châu mát mẻ và dễ chịu hơn so với Bắc Kinh, hơi ấm của mùa xuân đang lan tỏa khắp nơi.

Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, đám đông náo nhiệt và những con phố cổ kính khiến anh cảm thấy thư thái.

Vương Nhất Bác cùng anh ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của anh, cười nói: "Một lát nữa chúng ta cất hành lý vào khách sạn, sau đó cùng nhau ra ngoài đi dạo. Anh muốn đi đâu trước?"

"Đi khu chính vườn trước đi." Tiêu Chiến nói, "Khi còn học đại học anh đã từng đến đó để vẽ ký họa. Lâu quá rồi không biết nơi đó có thay đổi hay không."

Về đến khách sạn đã là mười hai giờ, ăn trưa trong nhà ăn ở tầng dưới, hai người chợp mắt trước khi ra vườn chơi.

Thực ra, có lý do khiến Vương Nhất Bác đột nhiên muốn đi du lịch.

Sau Tết, sức khỏe của Tiêu Chiến không được tốt lắm, ăn uống ít hơn trước, sắc mặt thường xuyên tái nhợt. Đặc biệt là sau cơn sốt do thuốc đó, thỉnh thoảng lại xuất hiện những cơn chóng mặt thoáng qua.

Điều này khiến Vương Nhất Bác rất lo lắng muốn đưa anh đến bệnh viện nhưng Tiêu Chiến không quan tâm lắm, anh nói chỉ bị thiếu máu không cần tốn tiền đi bệnh viện.

Vương Nhất Bác không ép anh, liền nghĩ đến việc đưa anh ra ngoài để thư giãn, nếu tâm trạng thoải mái, anh có thể ăn nhiều hơn, triệu chứng thiếu máu có thể được cải thiện.

Ngủ trưa dậy, hai người đến vườn chính.

Vào tháng 3, dù không phải là ngày nghỉ nhưng cũng có rất nhiều khách du lịch đến miệt vườn. Toàn vườn lấy nước làm trung tâm, với núi non trùng điệp và sông nước, cỏ cây hoa lá tươi tốt, khiến người ta có cảm giác như đang đi vào lịch sử.

"Tại sao ở đây lại có một tảng đá lớn đặt ngay trước cửa, che hết cảnh vật bên trong?" Vương Nhất Bác thắc mắc.

"Cái này gọi là 'trấn áp phong cảnh'". Tiêu Chiến trả lời: "Tương đương với việc đặt một bức bình phong ở lối vào cổng vườn. Chính vì khối đá hồ này có thể khơi dậy hứng thú của khách du lịch, khu vườn cũng có rất nhiều bức tường và hàng hiên, tất cả đều là chướng ngại vật, nhằm tạo ra một bầu không khí độc đáo."

Vương Nhất Bác khoác vai anh, cười nói: "Tiêu lão sư thật là biết nhiều quá."

Thực ra, Vương Nhất Bác chẳng có chút hứng thú nào với cỏ cây hoa lá trong vườn, hắn khá thô bạo và thích cảm giác nhiệt huyết sôi trào trên bãi tập của quân đội.

Nhưng không hiểu sao đi theo Tiêu Chiến dạo quanh trong vườn, nghe anh nói về nguyên tắc bố trí và thiết kế của khu vườn cũng như những lịch sử của từng danh lam thắng cảnh, hắn lại cảm thấy khá thú vị.

Có lẽ là vì đã lâu không nghe Tiêu Chiến nói nhiều như vậy, nghe anh nói thêm vài câu sẽ thỏa mãn còn hơn hít đất một trăm cái trên sân huấn luyện.

70.

Ban đêm, ngồi trên thuyền trên Thái Hồ và trôi theo những con sóng.

Sư phụ chèo thuyền chậm rãi, hai người tựa vào lan can, ánh trăng sáng rắc trên mặt hồ càng thêm một chút thoải mái.

Đêm tháng ba vẫn còn se lạnh, Vương Nhất Bác cởi áo khoác khoác lên người Tiêu Chiến, xoa xoa hai bàn tay lạnh lẽo.

"Sức khỏe của anh gần đây rất không tốt, nên chú ý hơn." Vương Nhất Bác nói.

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là thiếu máu."

"Thiếu máu không phải là bệnh nhỏ, về Bắc Kinh, em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, nếu không muốn thì để bác sĩ Từ trong nhà xem qua cũng được." Bác sĩ Từ là bác sĩ riêng nhà họ Vương, người đã nhìn thấy Tiêu Chiến lần trước.

Tiêu Chiến không phản đối, mơ hồ đáp: "Được."

Một làn gió mát thổi qua mặt hồ khiến cho từng lớp nước gợn sóng, Tiêu Chiến lại gọi tên hắn: "Vương Nhất Bác."

"Hả?" Vương Nhất Bác nhìn anh.

"Cảm ơn." Tiêu Chiến vô cớ cảm ơn: "Hôm nay anh rất vui."

Vương Nhất Bác cười nói: "Ngốc nghếch, nói cảm ơn với em làm gì."

"Anh sẽ nhớ chuyến đi này."

Vương Nhất Bác ôm lấy anh, nói lời xin lỗi: "Ba năm qua không đưa anh đi chơi. Em xin lỗi, sau này chúng ta sẽ đi chơi hàng năm, được không?"

Nghe thấy từ "hàng năm", Tiêu Chiến thoáng chút sửng sốt, một lúc sau mới nói: "Được."

Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn anh quấn chặt áo khoác, "Có lạnh quá không, mắt anh đỏ rồi kìa."

Tiêu Chiến yên lặng dựa vào vai hắn.

Hết chương 69_70.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro