No.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mấy ngày tiếp theo, cả hai đều không nhắc đến lời tỏ tình bất ngờ của Vương Nhất Bác vào hôm trước, Tiêu Chiến hằng ngày vẫn nấu cơm và đợi người kia trở về cùng ăn tối, tuy nhiên, anh bắt đầu cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đang dần thay đổi.

Ngay cả khi Vương Nhất Bác không yêu cầu anh làm gì thì hắn mỗi ngày đều sẽ mua trà sữa và dâu tây cho anh. Tiêu Chiến đặc biệt thích ăn dâu, anh rõ ràng biết hiện tại đã vào cuối mùa dâu, sau này sẽ khó có thể mua chúng được nữa. Thế nhưng Vương Nhất Bác mỗi ngày dù bận rộn vẫn luôn mang dâu về cho anh, thì Tiêu Chiến quả thực vẫn chưa đến mức thích hắn.

Hôm nay anh có lịch thu âm lại bài hát đã được chỉnh sửa, Vương Nhất Bác đã sớm sắp xếp sẵn đồ ăn trong xe, khi Tiêu Chiến đã chuẩn bị xong, hai người liền cùng nhau đi đến phòng thu. Trước khi bắt đầu thu âm, Vương Nhất Bác đã nhét vài quả dâu tây vào tay Tiêu Chiến và nhẹ nhàng trấn an anh, "Đừng lo lắng."

Tiêu Chiến ăn mấy quả dâu trong khi chờ bộ phận kỹ thuật thu xếp thiết bị, Vương Nhất Bác đứng bên ngoài nhìn anh, sau khi mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Tiêu Chiến cũng bắt đầu hát dưới sự hướng dẫn của nhà sản xuất.

Có lẽ vì lần thứ hai nghe Tiêu Chiến hát là trong phòng thu, cộng thêm việc Vương Nhất Bác đang đeo tai nghe mà giọng hát anh vì thế mà càng thêm ấm áp và nội lực hơn, cũng không biết có phải vì mấy quả dâu khi nãy không, mà hắn cảm thấy giọng hát của Tiêu Chiến hình như có thêm chút ngọt ngào.

Trong quá trình thu âm, mọi người người đã nhiều lần thảo luận và lựa chọn âm sắc cho phù hợp. Vương Nhất Bác nghe thấy quá nhiều tiếng ồn từ thiết bị có cảm giác không quá thoải mái, nên hắn sau đó đã ra ngoài và đi đến cạnh thùng rác để hút thuốc,

Thế nhưng không đợi điếu thuốc trên tay Vương Nhất Bác hút hết, một nhân viên đã bước ra ngoài, ngay khi cậu ta nhìn thấy Vương Nhất Bác liền chạy đến nói: "Vương tổng, thầy Tiêu bị trật chân rồi."

Vương Nhất Bác lập tức ném điếu thuốc vào thùng rác rồi đi theo nhân viên vào trong, lúc bước vào chỉ thấy Tiêu Chiến đang khập khiễng bước ra khỏi phòng thu, đối mặt với sự quan tâm của tất cả mọi người khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mặc dù quá trình thu âm diễn ra rất thành công, nhưng ai có thể nghĩ đến việc anh vừa mới đứng dậy từ chiếc ghế chân cao kia thì đã bị trật chân chứ.

Vương Nhất Bác tiến tới ôm lấy eo anh, hắn không quan tâm đến việc những người khác còn đang ở đây, nhưng làm sao những người làm trong giới giải trí có thể không nhìn ra mối quan hệ giữa hai người khá đặc biệt chứ? Công ty Vương Nhất Bác quản lý rất nhiều nghệ sĩ, trong số họ hầu hết đều là những minh tinh nổi tiếng, đã có tên tuổi, rất khó để tìm thấy một minh tinh hạng ba, hạng tư ở công ty của hắn vậy mà chưa có minh tinh nào có thể khiến Vương tổng đích thân đến giám sát cả.

Tiêu Chiến cảm ơn mọi người xong liền cùng người kia rời đi, bên ngoài hành lang không có ai, Vương Nhất Bác vì thế đã cúi xuống, hắn duỗi tay ôm lấy Tiêu Chiến, khiến anh không khỏi hoảng sợ vòng tay qua vai hắn rồi nhỏ giọng nói:

"A... không cần..."

"Đừng nhúc nhích."

Người kia không nghe lời anh nói vẫn tiếp tục ôm người ra ngoài. Tiêu Chiến không phản kháng nữa, chân anh sau khi bị trật vẫn còn hơi đau, đi lại quả thật không dễ dàng gì.

Thế nhưng vì tư thế hai người khá gần nhau nên Tiêu Chiến có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người hắn.

"Cậu vừa ra ngoài... hút thuốc à?"

"Ừm, tôi không nhịn được nên có hút một điếu."

"Cậu có nghiện thuốc lá không."

"Lúc không thoải mái tôi thường hút vài điếu, nhưng thường thì không hút."

Tiêu Chiến nhớ lại trong túi vẫn còn vài quả dâu, anh liền lấy hộp dâu trong túi ra, rồi nhét một quả vào miệng, khẽ lẩm bẩm:

"Hút thuốc sẽ có mùi khó chịu... cậu nên hút thuốc ít thôi."

"Anh muốn quản tôi với thân phận gì?"

Tiêu Chiến sửng sốt, anh rũ mắt, lại nhét thêm một quả dâu vào miệng, nhưng không đáp lại lời người kia.

Vương Nhất Bác chỉ cười rồi cùng Tiêu Chiến đi đến bãi đậu xe, cùng lúc đó, điện thoại trong túi hắn đã rung lên mấy lần, Tiêu Chiến cũng nghe thấy, chỉ là hắn không tiện bắt máy nên mới nói với anh:

"Anh giúp tôi bắt máy đi."

Tiêu Chiến khẽ mở áo khoác của hắn rồi đưa tay vào bên trong lấy điện thoại ra. Màn hình chỉ hiện một dãy số, không hề có tên người gọi. Anh vừa định đưa quay tai người kia thì đã nghe hắn nói:

"Anh cứ cầm rồi bật loa ngoài."

Đối phương làm theo lời hắn, anh bấm nút trả lời rồi cầm đưa sang Vương Nhất Bác.

"Con trai, vẫn còn đang bận sao?"

"Không có."

Tiêu Chiến nghe thấy mẹ hắn gọi, anh im lặng, nép người vào lòng Vương Nhất Bác, sợ ảnh hưởng hai người nói chuyện.

"Mẹ nói này, con có nhớ cô Linda kế bên nhà chúng ta không? Hai ngày trước con dâu cô ấy vừa mới sinh một thằng bé mập mạp. Bố con và mẹ còn đặc biệt mua một chiếc khóa nhỏ để mang qua họ đấy. Không được, mẹ còn đang ở nhà cô ấy, mẹ phải cho con xem..."

Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì thì mẹ hắn đã cúp máy sau khi nói xong một tràng dài, ngay giây tiếp theo, cuộc gọi video Wechat đã gọi đến, Tiêu Chiến đang cầm điện thoại vô cớ có chút hoảng hốt, người sau lại ra hiệu cho anh trả lời, Tiêu Chiến vừa mở video thì đã thấy mẹ Vương Nhất Bác đang ôm một cậu bé trên tay.

"Con nhìn xem, so cute—"

"Vương Nhất Bác, sao con để điện thoại gần thế? Giữ xa ra một chút, con như vậy rất kỳ quái!"

Tuy mẹ Vương Nhất Bác đang nói chuyện với hắn, nhưng Tiêu Chiến lại nghe như bà đang mắng mình, anh vì thế đã giữ điện thoại cách xa một chút.

"Đứa nhỏ dễ thương thế này, gia đình chúng ta không biết khi nào mới có một đứa nhỉ? Con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn chưa tìm đối tượng nữa chứ? Con xem hàng xóm ở khu vực này, nếu không phải đưa người yêu về nhà thì cũng đã có con. Còn con khi nào mới đưa người yêu về chứ? Năm nào cũng một mình về nhà thì có ích gì!"

Vậy là, Vương Nhất Bác đang bị giục kết hôn sao? Tiêu Chiến nghe lời mẹ hắn nói mà không nhịn được cười.

Nhưng bởi vì Tiêu Chiến sợ bị hiểu lầm nên anh đã cố hết sức ngả người về sau để tránh ống kính, kết quả là suýt chút nữa đã làm cho mình ngã, Vương Nhất Bác hình như cũng tỏ vẻ muốn buông tay, khiến anh hoảng sợ liền nhanh chóng đưa tay ôm lấy cổ người kia. Cho tới khi anh kịp nhận ra bí mật đã bại lộ, mới cảm thấy ngượng ngùng rút tay lại.

"Ối!"

Mẹ Vương nhận ra đã có chuyện gì đó, ngay lập tức bà đưa đứa bé qua cho chồng, rồi chạy đến bên cửa sổ hỏi.

"Con trai, đã tìm thấy đối tượng chưa?"

Tiêu Chiến xấu hổ đến đỏ cả mặt, còn Vương Nhất Bác chỉ nói nhỏ: "Đừng lo lắng."

Lúc ống kính chiếu đến hai người, Tiêu Chiến xuất hiện trong tầm mắt mẹ Vương chỉ có thể ngượng ngùng chào hỏi,

"Chào dì ạ."

Bố Vương nghe thấy tiếng động bên đó cũng đi qua xem, hai người tò mò nhìn Tiêu Chiến rồi bàn luận.

"Đẹp quá..."

"Đúng vậy!"

"Quá tốt rồi."

"Đẹp đôi quá đi mất. Tôi phải chụp ảnh lại mới được."

Tiêu Chiến nghe hai người bàn luận, khuôn mặt càng ngày càng đỏ, anh không ngờ bố mẹ Vương Nhất Bác lại nhiệt tình như vậy.

Sau một lúc nói chuyện, bố mẹ Vương mới nhớ ra rằng hai người bên kia còn đang nhìn mình, mẹ Vương liền hỏi:

"Ồ, nó đang ôm con sao~"

Mẹ Vương nở một nụ cười rạng rỡ, con trai bà cuối cùng cũng tiến bộ được một chút. Lần sau khi uống trà với các chị em, bà nhất định phải khoe con dâu xinh đẹp của mình, mẹ Vương sau đó lại chụp thêm mấy tấm rồi mới hài lòng nói tiếp.

"Không, không phải vậy đâu dì, con vô tình trật chân nên cậu ấy mới..."

"Cái gì! Vương Nhất Bác, con đã làm gì rồi! Con chăm sóc người ta cũng không xong sao..."

"Không, không phải đâu dì..."

Tiêu Chiến không ngừng lắc đầu muốn giải thích mọi chuyện, nhưng bố Vương ở bên kia đã lên tiếng:

"Đừng lo lắng, nếu con có thiệt thòi gì thì cứ nói với chúng ta. Ta và mẹ nó sẽ làm chủ cho con!"

Xong rồi, bây giờ anh không thể giải thích gì thêm được nữa.

Vương Nhất Bác nhìn sang thấy vẻ mặt cầu cứu của anh mới lên tiếng giải thích:

"Hôm nay con cùng anh ấy đi thu âm bài hát, anh ấy đứng không vững nên mới trật chân, trở về con sẽ bôi thuốc cho anh ấy."

Đợi đã... Tại sao lời nói của Vương Nhất Bác lại dễ gây hiểu lầm như vậy? Họ vốn chưa phải là một đôi mà...

"Là vậy sao. Vậy con nhớ bôi thuốc cẩn thận đấy, nhớ chưa?"

"Dạ con đã biết, thưa dì."

"Hai đứa nhớ bên nhau thật tốt đó, nghe không? Tết Nguyên đán đến chơi với chúng ta vài ngày nhé. Không làm phiền các con nữa, hai đứa trở về sớm đi."

"Không..."

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói xong thì đối phương đã cúp điện thoại, hiểu lầm lúc này đã đến tận cùng. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, anh nhìn tên đầu têu kia, nhẹ giọng nói:

"Sao cậu không giải thích..."

"Giải thích thế nào? Bố mẹ tôi rất thích anh."

"Cậu!"

"Được rồi, chúng ta sắp đến bãi đậu xe rồi."

Tiêu Chiến nghe hắn nói xong, anh mới nhận ra hai người đã đi xa như vậy rồi, Vương Nhất Bác đến nơi liền mở cửa xe đặt anh vào ghế phụ, sau đó lại giúp anh thắt dây an toàn rồi mới lên xe đưa anh về nhà.

Về đến nhà, hắn lại tiếp tục bế anh vào trong, đặt anh lên sô pha rồi đi tìm hộp thuốc nhỏ trong ngăn kéo, Vương Nhất Bác sau đó lại giúp anh cởi giày, rồi đặt chân anh lên đùi hắn. Nhìn thấy mắt cá chân anh sưng tấy, Vương Nhất Bác mở hộp thuốc ra, rồi nhẹ nhàng xoa bóp lên chân anh.

Tiêu Chiến ban đầu cảm thấy có hơi đau, nhưng sau một thời gian được người kia xoa bóp, anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác cúi đầu bôi thuốc cho mình, Tiêu Chiến nhớ đến chuyện vừa rồi liền hỏi:

"Sao bố mẹ cậu lại giục cậu kết hôn sớm thế?"

"Bố mẹ tôi chuyển đến Ý sinh sống sau khi tôi tiếp quản công ty. Con trai ở đó mười tám tuổi đã có thể kết hôn, lại cộng thêm con cái hàng xóm sớm đều kết hôn sớm. Bố mẹ tôi vì vậy cũng muốn tôi lập gia đình càng sớm càng tốt, nên từ lúc tôi trưởng thành, họ đã bắt đầu thúc giục tôi kết hôn."

"Như vậy thực sự quá sớm."

"Không sớm chút nào."

Vương Nhất Bác trả lời đầy ẩn ý, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy xấu hổ không giải thích được, hình như anh biết ý tứ trong lời nói của Vương Nhất Bác là gì.

Nói như vậy, Tiêu Chiến lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi, đáng lẽ anh mới là người nên bị giục kết hôn.

"Bố mẹ tôi từ trước không muốn nhúng tay vào giới giải trí nên mới chuyển ra nước người sinh sống cùng họ hàng, họ mỗi ngày đều chỉ đi dạo, thưởng thức đồ ăn ngon, đôi khi còn tham gia hội nhóm tập thể dục rèn luyện sức khỏe. Bây giờ họ đang sống rất hạnh phúc. Cũng có thể do môi trường thay đổi, hai người bọn họ mới trở nên vui vẻ và nhiệt tình như vậy, anh không cần quá lo lắng đâu."

"Tôi lo lắng gì chứ..."

Tiêu Chiến lẩm bẩm, người kia nghe thấy lời anh thì cười nói, "Họ chắc sẽ thường xuyên gọi đến, anh nên làm quen trước đi."

Người kia vỗ nhẹ vào cánh tay anh, Tiêu Chiến không nói gì, anh chỉ đỏ mặt cúi đầu nhìn vào điện thoại.

Sau khi bôi thuốc xong, Vương Nhất Bác đóng hộp thuốc lại, hắn đặt sang một bên rồi đi vào bếp rửa tay.

"Anh lên phòng nghỉ ngơi hay là ở lại đây?"

"Ở đây đi, buổi chiều hẳn ra ngoài ăn tối."

"Được."

Vương Nhất Bác lấy một cái gối, kéo khóa và lấy ra một cái chăn nhỏ đắp lên người Tiêu Chiến, lúc hắn vừa ngồi xuống thì điện thoại đã nhận được tin nhắn từ mẹ Vương.

【Gửi bài hát của con dâu cho chúng ta nghe với!】

Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Vương Nhất Bác liền quay sang hỏi ý kiến Tiêu Chiến.

"Bố mẹ muốn nghe bài hát của anh, tôi gửi cho họ có được không?"

"Có thể..."

Nhận được sự cho phép của đối phương, hắn liền trả lời tin nhắn của mẹ.

【Sẽ gửi cho mẹ sau khi nhà sản xuất gửi bản hoàn chỉnh.】

【Được rồi~】

Thái độ của bố mẹ Vương thay đổi thực sự quá nhanh chóng, lúc trước mỗi khi nhắc đến vấn đề này, họ thường than phiền và lo lắng việc Vương Nhất Bác không tìm được đối tượng. Cả hai đã nhiều lần liên lạc với các viện dưỡng lão, chỉ là ý định của bọn họ bị Vương Nhất Bác phát hiện, sau khi được hắn trấn an mọi chuyện sau đó mới dừng lại.

"Tôi muốn ăn dâu tây."

Tiêu Chiến thò đầu ra khỏi chăn nói chuyện với người bên cạnh, đối phương nghe thấy liền đem hộp dâu đến cho anh ăn, Tiêu Chiến bên này ăn dâu tây, không biết có phải vì vậy mà môi anh trở nên đỏ hơn hay không, nhìn qua trông rất mềm mại. Ngón tay Vương Nhất Bác vô tình chạm vào môi anh, Tiêu Chiến nhận ra bản thân hình như đã lỡ cắn vào ngón tay người kia, anh sửng sốt trong lát, ánh mắt hai người chạm nhau, người kia cũng không thèm rút tay lại, bàn tay to xoa xoa mấy cái lên môi anh rồi Vương Nhất Bác lại bất ngờ cúi xuống hôn anh.

Trong miệng Tiêu Chiến vẫn còn ngậm nửa quả dâu tây chưa ăn hết, khoang miệng anh tràn ngập vị dâu ngọt ngào, nhưng trên môi lại thoang thoảng mùi thuốc lá của Vương Nhất Bác.

Khi các mùi hương trộn lẫn vào nhau, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mùi này cũng không đến nỗi khó chịu.

Dâu tây bây giờ đã có một ý nghĩa mới.

Muốn ăn dâu = Muốn hôn em.

———————

627 vui vẻ~

Mừng kỷ niệm 5 năm Trần Tình Lệnh lên sóng🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro