Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Tiêu Chiến vừa xuống dưới nhà, đã nhìn thấy một chiếc Audi đứng trước cửa, không cần hỏi cậu cũng biết chủ nhân của chiếc xe lắm tiền kia là ai. Khuôn mặt Tiêu Chiến  có chút chán ghét mà đi đến cạnh chiếc xe, liếc mắt nhìn khuôn mặt hớn hở của cái người đang ngồi trong xe.

"Sao anh lại ở đây? Quản lý cùng trợ của tôi đâu?"

Vương Nhất Bác đưa tay tháo chiếc mắt kính đen đang đeo xuống, nheo mắt nhìn cậu, nở nụ cười tươi tắn.

"Này! Em đừng có thái độ như vậy được không, em là nghệ sĩ duy nhất được chính tổng giám đốc  lái xe đưa đến tận chỗ làm đấy, đáng lẽ em phải tự hào chứ."

Tiêu Chiến nghe anh nói, nhếch mép khinh bỉ một cái.

"Không dám, cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc, tôi đây chỉ là một tiểu nghệ sĩ không dám làm phiền đến vị tai to mặt lớn như tổng giám đốc Vương đây."

Vương Nhất Bác  bật cười haha, anh cảm thấy vị tiểu minh tinh ngày càng thú vị, mặc dù có chút cứng đầu khó bảo, nhưng bất quá anh lại cảm thấy như vậy mới đáng yêu.

"Thôi được rồi, em mà còn đứng đó là trễ giờ thật đó, chẳng phải em luôn làm một nghệ sĩ  chuyên nghiệp sao? Vậy thì nhanh lên xe đi, tổng giám đốc Vương tôi đây sẽ tận lực đưa em đến nơi an toàn, được không?"

Tiêu Chiến cũng không thèm đôi co với anh nữa, liếc anh một cái rồi mở cửa leo lên, thế nhưng hành động của cậu khiến anh không khỏi vui vẻ, khóe môi không tự nhủ mà cong lên.

Đợi cậu ngồi an ổn, anh liền chồm  người qua, đưa tay thắt dây an toàn cho cậu. Ở khoảng cách gần như vậy, cậu cảm nhận được hơi thở của anh phả ra gần sát khuôn mặt mình, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh,  làm cậu lại nhớ đến chuyện tối hôm qua khiến cho tim cậu lại đập thật nhanh, mặt không tự chủ mà hồng lên một tầng.

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ của cậu cảm giác có chút đáng yêu không tự chủ khóe môi cong lên một chút.

"Lần sau nhớ thắt dây an toàn vào."

Nói rồi, nhấn ga lái xe  rời đi, để lại Tiêu Chiến vẫn còn ngơ ngác, cậu đưa tay đặt lên ngực trái của mình, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực mình.

Một lúc sau, xe chạy đến gần cổng công ty XB, Tiêu Chiến quay sang nói với Nhất Bác.

"Anh có thể nào bỏ tôi cách xa cổng công ty để tôi tự mình đi vào được không?"

Nhất Bác nheo mày nhìn cậu.

"Tại sao?"

Tôi không muốn để người khác nhìn thấy, lại nghĩ tôi và anh có quan hệ, Tiêu Chiến cúi đầu xuống, có thể thấy lông mi thật dài, "tôi không muốn người khác nghĩ xấu về tôi, nói tôi là dựa vào anh nên mới được ưu ái ở công ty."

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn một bên mặt của Tiêu Chiến, anh có thể thấy được góc nghiêng khuôn mặt của cậu rất nhỏ, ở góc nghiêng này, còn có thể thấy chiếc mũi cao thẳng của cậu khiến anh càng thêm động tâm.

Thật ra ngay từ đầu, anh mặc dù có chút ưu ái Tiêu Chiến hơn những nghệ sĩ khác trong công ty, thế nhưng anh cũng không muốn những người khác nhìn cậu bằng con mắt khinh thường, cho nên nếu cậu không đưa ra lời đề nghị thì anh cũng chỉ sẽ âm thầm ở sau lưng giúp đỡ cậu mà thôi.

"Được thôi." Vương Nhất Bác nói, "tôi sẽ để em ở chỗ này tự đi vào."

Ánh mắt Tiêu Chiến đột nhiên sáng lên nhìn Vương Nhất Bác cười híp mắt.

"Cảm ơn."

Hai bên khóe miệng nở nụ cười tươi tắn, hiện lên lúm đồng tiền sâu, trông có chút đáng yêu, nhìn như thế tâm tình Nhất Bác có chút tốt lên, cong cong ánh mắt "ừm" một tiếng.

Đợi Tiêu Chiến xuống xe, Nhất Bác tiếp tục lái xe rời đi, vừa đến cổng công ty, nhìn thấy xe anh, bảo vệ vội vàng đứng dậy mở cổng để anh lái xe chạy vào, vào bên trong, Nhất Bác đưa chìa khóa cho bảo vệ.

"Anh lái đến nhà để xe đi."

"Vâng, Vương tổng."

Tiêu Chiến đứng cách đó không xa cho nên toàn bộ hành động của anh đều được cậu nhìn thấy, trong lòng dâng lên ý nghĩ, "con người này mọi thứ đều tỏa ra vẻ cao quý sang trọng, cậu cũng không thể không thừa nhận người ấy quả thật là ưu tú, nhưng cũng thật sự là nguy hiểm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro