Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trưa, sau khi xong việc Tiêu Chiến từ phòng thay đồ đi ra liền bắt gặp trợ lý của Vương Nhất Bác, cậu biết người này, vì anh ta hằng ngày đều đi theo Vương Nhất Bác cho nên cậu cũng có gặp qua vài lần. Nhìn thấy cậu, Vu Bân cười, hướng cậu chào hỏi.

"Chào cậu."

Tiêu Chiến đứng đó đưa mắt nhìn anh ta, lông mày nhíu lại.

Vu Bân chậm rãi đi đến chỗ cậu lên tiếng.

"Vương tổng mời cậu cùng đi ăn trưa."

"Không cần, tôi đã có hẹn đi ăn cùng với bạn của mình."

Nhận được câu trả lời, biểu cảm trên mặt Vu Bân cứng ngắc một chút, cảm thấy người này có chút lạnh lùng cùng xa cách, nhưng ai bảo cậu ấy là người của Vương tổng, chỉ có thể nhường nhịn mà xuống nước.

"Vương tổng nói, gần đây có một quán bán lẩu cùng thịt nướng rất ngon, biết cậu thích nên đã dụng tâm đặt chỗ trước."

Nghe vậy, đôi chân định bước đi của cậu có chút khựng lại, nghĩ đến lẩu và thịt nướng, đột nhiên có chút động tâm, hơn nữa cậu suy nghĩ, người ta cũng vì mình mà dụng tâm như vậy, cũng không nên xem thường thành ý của người ta.

Nhìn biểu cảm của cậu, Vu Bân biết là cậu đang suy nghĩ cho nên nhanh chóng thuyết phục.

"Dù sao cậu cũng chưa ăn trưa, xem như đi ăn cùng Vương tổng sẵn tiện ăn trưa luôn, hơn nữa Vương tổng cũng đã đặt chỗ, bỏ đi rất lãng phí."

Nghe thấy lời Vu Bân có lí, Tiêu Chiến trầm mặc một chút rồi mở miệng.

"Vậy cũng được, đi thôi."

Vương Nhất Bác ngồi trong xe hướng mắt ra phía bên ngoài, nhìn Tiêu Chiến đang đi đến phía mình, dáng người cao ráo, mảnh khảnh, dưới ánh nắng càng đặc biệt trắng, không tự chủ đáy mắt anh nhiễm lên một tầng cảm xúc.

Đến nơi, Tiêu Chiến nhìn anh lên tiếng chào, "Vương tổng."

"Lên xe đi." Vương Nhất Bác  trả lời.

Tiêu Chiến gật đầu, sau đó mở cửa bước lên xe, lần này cậu không quên thắt dây an toàn. Đợi cậu an ổn ngồi trên xe, Tiêu Chiến nhấn ga lái xe rời đi, suốt dọc đường, hai người không nói với nhau câu nào, Tiêu Chiến cảm thấy không khí trên xe có chút ngột ngạt. Không hiểu vị Vương tổng này hôm nay bị làm sao, cậu lâu lâu lại lén lút đưa mắt nhìn anh.

Sau khi đến nơi, hai người một trước một sau đi vào trong, vì là buổi trưa nên bên trong quán cũng không đông lắm, cho nên lúc hai người bước vào liền gây được chú ý với những người ở đây. Vài người xì xầm bàn tán, cũng bởi vì họ nhìn thấy hai nhan sắc đỉnh cao lại ở cùng một chỗ.

"Này nhìn đi, hai người kia thật con mẹ nó đẹp trai."

"Một người thì lạnh lùng, một người thì trông mềm mại đáng yêu, đi với nhau quả thật xứng đôi."

Lời bàn tán xôn xao lại càng nhiều, những lời đó đều lọt vào tai Tiêu Chiến, cậu nghĩ thầm, "không hiểu cậu và anh ta thì đẹp đôi chỗ nào?"

Sau khi ngồi vào bàn, Vương Nhất Bác đưa menu cho cậu, "em thích ăn gì cứ tự nhiên gọi."

Tiêu Chiến cũng không có từ chối, đưa tay nhận lấy menu, nhìn chằm chằm món ăn bên trong cùng giá tiền.

Toàn bộ quá trình, Nhất Bác đều đưa mắt nhìn chằm chằm cậu, quan sát một lượt khuôn mặt cậu, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng cùng nốt ruồi nhỏ dưới môi, Nhất Bác cảm thấy muốn hôn lên đôi môi cùng cái nốt ruồi nhỏ kia.

Thật sự mà nói, buổi sáng hôm nay  lúc cài dây an toàn cho cậu, anh không tự chủ mà muốn hôn xuống, nhưng sợ cậu sợ hãi cho nên cố gắng kiềm chế lại.

Kỳ thật mà nói, từ cái ngày đầu tiên gặp qua Tiêu Chiến năm cậu 13 tuổi ở cuộc thi tiếng hát đường phố anh đã bị cậu thu hút bởi giọng hát trong trẻo, cùng khuôn mặt non nớt đáng yêu.

Cái hình ảnh đấy đã khắc sâu vào trong lòng Vương Nhất Bác.

Cho nên, anh liền muốn thu nhận cậu trở thành thực tập sinh của công ty mình, cậu cũng trở thành thực tập sinh nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay của công ty anh. Anh cứ thế âm thầm bên cậu 5 năm, cho đến bây giờ, Vương Nhất Bác biết, mình đã phải lòng một bạn nhỏ, nhỏ hơn mình 12 tuổi.

Trong suốt bữa ăn, Tiêu Chiến một mực cơ hồ cúi đầu ăn, Nhất Bác nhìn cậu như vậy cũng không có nói gì thêm, giúp cậu nướng thịt, nhúng lẩu, gắp thức ăn bỏ vào chén cho cậu.

Mặc dù không có ngước đầu lên, nhưng trong lòng Tiêu Chiến lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, không hiểu sao nhận được sự chăm sóc của ai kia khiến tâm tình của cậu đặc biệt vui vẻ như vậy. Nhất Bác chống cằm nhìn cậu ăn đến hai má phồng lên cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Đột nhiên trong đầu anh nghĩ ra một ý tưởng, muốn trêu cậu một chút, liền gắp một miếng thịt nhúng vào một bên nước lẫu cay của mình  để vào trong chén cậu. Tiêu Chiến cứ mãi lo ăn nào để ý, cứ thế gắp miếng thịt cho vào miệng nhai, chưa đầy 5 giây sau, cậu vội vàng nhả miếng thịt ra.

"Ôi cay."  Trong nháy mắt cả khuôn mặt đỏ bừng cả lên, cậu vội vàng bưng ly nước bên cạnh lên uống một hơi. Sau đó đặt ly nước xuống, cậu trừng mắt nhìn anh.

Vương Nhất Bác nhìn cậu, hai mắt cong cong lên tiếng.

"Xin lỗi em, là tôi không nhìn rõ, cho nên nhúng nhầm vào phần nước lẩu của tôi." Miệng thì nói xin lỗi, nhưng dường như thái độ thể hiện trên mặt của anh không có một chút thành ý nào là xin lỗi mà là đang trêu cậu hơn.

Tiêu Chiến ghét bỏ nhìn anh.

"Vương tổng, anh đúng là ấu trĩ."

Vương Nhất Bác bật cười, cũng không bởi vì câu nói của cậu mà cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng bưng ly nước lên, đưa đến trước mặt cậu, "nào, xem như tôi tạ lỗi cùng em được không?"

Đột nhiên nhìn anh như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy thật ra ở anh vẫn còn nét tinh nghịch của tuổi trẻ, đôi lúc cũng sẽ bày trò nghịch ngợm, rồi cũng xin lỗi.

"Thôi được rồi, tôi không đùa với em nữa, ăn mau đi, rồi tôi đưa em về, chẳng phải chiều nay em còn phải tập luyện cho buổi biểu diễn ngày mai sao?"

Đến lúc này, Tiêu Chiến mới sực nhớ đến buổi luyện tập chiều nay, cậu vội vàng ăn thật nhanh.

Kết thúc bữa ăn, Tiêu Chiến được Nhất Bác chở thẳng về công ty, được anh đưa thẳng lên văn phòng của anh.  Lúc đầu, Tiêu Chiến một mực từ chối, bởi vì cậu sợ người khác dị nghị, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhất quyết đưa cậu lên văn phòng anh nghỉ ngơi, với lý do, đường từ quán ăn về nhà cậu trái chiều với nhau.

Bước chân vào văn phòng của anh, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, đây cũng là lần đầu tiên cậu vào văn phòng của anh. Bên trong trang trí rất đơn giản, không quá cầu kỳ như trong trí tưởng tượng của cậu.

"Em vào bên trong phòng kia ngủ tạm đi."

Tiêu Chiến gật đầu rồi cũng vào bên trong. Hóa ra trong căn phòng làm việc của anh, còn có cả một căn phòng ngủ nhỏ vô cùng tiện nghi, để mỗi khi anh mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.

Để Tiêu Chiến nằm xuống, anh đem chăn đắp lên cho cậu, còn tỉ mỉ bật điều hòa thấp xuống, nhẹ nhàng dặn dò, "đắp chăn kín lại, kẻo cảm lạnh."

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy trên mặt mình có chút nóng, cậu có thể cảm nhận được hai lỗ tai cùng mặt mình có thể đã đỏ lên vì ngại. Không biết có phải ảo giác hay không, mà Tiêu Chiến cảm thấy trong mắt của Nhất Bác nhìn mình tràn ngập ôn nhu cùng nuông chìu.

Một lát sau, cơn buồn ngủ kéo đến, khiến Tiêu Chiến không thể nào mở mắt được nữa, cậu đành nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Nhất Bác cũng đã trở ra bàn làm việc, cho đến lúc sau anh mới từ từ nhẹ nhàng bước vào trong. Nhìn cậu ngủ say trên giường khóe miệng Nhất Bác chậm rãi cong lên, trong lòng có chút ngứa ngáy muốn sờ cậu.

Anh đưa tay sờ nhẹ lên đầu cậu, cảm thấy tóc cậu vô cùng mềm mượt, cảm giác như đang sờ lông một chú cún con đáng yêu. Vương Nhất Bác cứ thế ngồi đó ngắm nhìn cậu ngủ, nghe tiếng thở trầm thấp của cậu, trong lòng Nhất Bác cảm thấy vô cùng bình yên.

Nhẹ nhàng cúi đầu, anh đặt lên môi của Tiêu Chiến một nụ hôn, nụ hôn đặc biệt ôn nhu cùng trân quý.

Trong giấc mơ, Tiêu Chiến cảm thấy hình như Vương Nhất Bác đang hôn mình, vô cùng ngọt ngào, Tiêu Chiến cảm thấy giấc mơ này quá đỗi ngọt ngào, cậu không muốn tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro