C77: Hoa Quốc (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nữ đế."

Vương Nhất Bác nghe xong câu này liền mở to mắt kinh ngạc mà nhìn Chung Ninh, y biết Chung Ninh nhất định có vấn đề, nhưng mà hoàn toàn không hề nghĩ tới sẽ là cái vấn đề này. Y sửng sốt một hồi lâu, mới nói: "Vậy Chung Ninh thật sự đã đi đâu? Mà nữ đế trong cung kia là ai?"

Nữ đế nhẹ nhàng nhìn y một cái, ánh mắt hơi ngưng, nói: "Nữ đế ở trong cung kia, chính là con yêu quái đã đoạt ngôi vị hoàng đế của ta, lần này thứ khiến ta phải ra ngoài tìm tróc yêu sư là ngươi tiến đến diệt trừ, chính là cô ta."

Vương Nhất Bác khó hiểu nói: "Thế tại sao ngay lúc chúng ta nhìn thấy con yêu quái kia ở trên đại điện cô lại không báo sự tình cho ta biết luôn, mà lại trơ mắt nhìn nàng ta rời đi, thậm chí còn phải dẫn chúng ta đến hoa cốc, một vùng đất hung hiểm tới thế này."

"Bởi vì nữ yêu kia đem trái tim mình đặt ở trong hoa cốc, đại thụ năm nay không thể nở hoa, đó là bởi vì đã bị cô ta thao túng. Mấy nhánh rễ cây trong hoa cốc này vốn là đến từ thần thụ, ai ngờ bị cô ta chiếm đoạt thao túng biến nó thành một cây yêu thụ." Nữ đế trầm giọng nói, "Chỉ có cách đâm nát trái tim kia của nữ yêu, mới có thể triệt để diệt trừ cô ta, từ đó làm đại thụ sống lại."

Vương Nhất Bác không nghĩ tới chuyện này lại rắc rối phức tạp đến mức ấy. Y cho rằng chuyến này tới đây chỉ là đi bắt một con yêu quái đơn giản mà thôi, ai ngờ lại kéo theo thật nhiều hệ lụy đến như vậy.

"Vậy Chung Ninh cô nương hàng thật, rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

"Đã chết." Ánh mắt Nữ đế lúc nói ra hai chữ này mới có chút biến hóa, nhưng không ai để ý thấy, bởi trên mặt nàng vẫn là thần sắc lạnh lùng như cũ, "Ngày ấy nữ yêu đột nhiên xông vào cung điện Hoa quốc tập kích ta, Chung Ninh thân là hộ vệ thống lĩnh ngay lập tức che chở dẫn ta chạy thoát ra ngoài, chúng ta nhảy vực rơi xuống biển, trốn vào hoa cốc, nghĩ cần phải đi đến chỗ thần thụ cầu phù hộ, ai ngờ ở trong sơn cốc lại trông thấy nữ yêu kia đem trái tim đặt ở bên trong đại thụ, biến thần thụ trở thành thị huyết yêu thụ. Hồn phách của Chung Ninh ngay lúc đó cũng bị nữ yêu cắn nuốt, tàn khuyết không được đầy đủ, không sống được bao lâu nữa, nàng ấy vì muốn để cho ta sống sót mà trốn thoát sự đuổi giết của nữ yêu kia, cho nên nàng đã yêu cầu ta thi pháp hoán đổi linh hồn giữa hai người, ta nằm trong thân xác của Chung Ninh, nữ yêu kia liền tưởng ta đã chết, ta vì thế mà có thể thuận lợi sống sót tới bây giờ."

Vương Nhất Bác trầm ngâm nói: "Cô biết pháp thuật của Huyền môn?"

"Mấy đời nữ đế Hoa quốc chúng ta đều sẽ biết pháp thuật, chỉ là con dân không biết điều này, hòn đảo nhỏ này bốn phía đều giáp biển rộng, nếu không có sự thủ vệ của hoàng tộc chúng ta, dựng lên một bức tường linh lực chống đỡ, e là đã sớm bị hải quái nuốt chửng."

"Cho nên ngươi mới dùng thân thể của Chung Ninh, trà trộn vào nhóm hộ vệ lên thuyền ra biển, rời khỏi nơi này, mục đích chính là để đi đến mười quốc gia khác tìm kiếm một tróc yêu sư linh lực cường đại, trở về Hoa quốc cùng ngươi bắt yêu?"

"Đúng vậy." Nữ đế nhìn y, nói: "Ta lừa ngươi, thực xin lỗi."

Lời xin lỗi này được nói ra sau khi đã bị y vạch trần sự thật, gần như là hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Hơn nữa ngữ khí cùng tư thế xin lỗi của nữ đế, cũng hoàn toàn không có bộ dáng cần có của một người đi xin lỗi người khác.

Nhưng mà, trong đó đè nén rất nhiều đau đớn cùng lo lắng, Vương Nhất Bác nghe ra được. Câu xin lỗi này nếu như nữ đế nói ra với âm độ thấp thêm một chút nữa, thì cái khí thế kiên cường bất khuất mà nàng vất vả dựng lên để chống đỡ sẽ bị đánh vỡ ngay lập tức. Khí thế kia, chính là phẩm chất cần có của một bậc đế vương, nhưng cũng là áp lực to lớn đè nặng lên người nữ đế.

Trên vai nàng, có gánh nặng phải cứu vớt con dân của Hoa quốc, nhưng cái gánh nặng này lại không ai có thể cùng nàng tâm sự chia sẻ. 

Vương Nhất Bác biết nữ yêu kia rất lợi hại, một mình cô ta có thể thao túng tất cả các nhánh rễ cây trên đảo, mà mỗi nơi tình thế đánh trận lại không hề giống nhau, chứng tỏ yêu quái này tuyệt đối không hề đơn giản.

Biết rõ như vậy, nhưng nữ đế vẫn quay trở lại hòn đảo này....

"Ngươi biết rõ nữ yêu này khó đối phó, nhưng vẫn muốn quay về đây."

"Bởi vì đây là Hoa quốc, ta là nữ đế của quốc gia này. Chức trách của ta, đó là bảo vệ thật tốt con dân của mình, chăm lo cho họ cuộc sống ấm no hạnh phúc. Nếu ngay cả con dân mà ta cũng không thể bảo vệ, vậy ta dựa vào cái gì mà ung dung sống ở trong cung điện? Dựa vào cái gì nắm quyền làm quân chủ của một quốc gia?" Nữ đế nghiêm túc nói, "Ta ngay từ đầu không nói cho các ngươi biết sự thật, là bởi vì ta không tin tưởng các ngươi."

Nhưng trải qua hai ngày chung sống ngắn ngủi vừa rồi, nàng biết bọn họ không phải loại người phàm tục tâm địa xấu xa, bất kể là luận về năng lực hay là phẩm cách, đều là người đáng để nàng tin tưởng.

Cho nên nàng mới tự vạch trần thân phận.

Nàng trông về phía mặt biển rộng lớn phía xa xa, ánh mắt nàng nhìn đến nơi nào, hình ảnh phản chiếu lại trong đôi con ngươi lạnh nhạt nghiêm nghị, đều là biển cả, không có hòn đảo nào khác. Hoa quốc mặc dù lẻ loi một mình mà tọa lạc tại trên vùng biển này, nhưng những người sống ở trên đảo, lại không hề cảm thấy cô độc.

"Vị nữ đế đầu tiên của Hoa quốc chúng ta, cũng là người đến từ một trong mười quốc gia khác kia. Nàng ấy từng là một tướng quân, chiến công hiển hách, nhưng khi nàng khải hoàn hồi triều, thứ chờ đợi nàng ở quê nhà, lại là thánh chỉ ban lệnh bắt ép nàng phải cởi giáp về quê. Chỉ vì đám quan lại đại thần ngu ngốc trong triều không ủng hộ nữ tử có thành tựu, dâng tấu buộc tội. Vào lúc đó, nàng ấy trong cơn tức giận đã mang theo nữ thuộc hạ của mình, xin từ chức rời đi. Nhưng trong lòng nàng vẫn không cam tâm, vì thế muốn tìm một vùng đất yên bình không có sự quản chế của hoàng đế để sinh sống, sau lại nghe nói phương xa trên biển có một hòn đảo cô độc không người, nàng liền dẫn theo những nữ thuộc hạ tự nguyện đi theo nàng, cùng nhau lên đường đi tìm hòn đảo kia. Trải qua hơn nửa năm tìm kiếm, nàng rốt cuộc cũng tìm được hòn đảo mình muốn tìm, sau đó nàng cùng với hơn trăm nữ thuộc hạ cùng nhau tạo phòng ốc, trồng trọt lương thực, xuống biển bắt cá. Về sau, các nàng còn đi đến mười quốc gia khác cứu vớt những đứa trẻ bị vứt bỏ, những nữ tử bị phụ bạc, phụ nhân bị bạc đãi đánh đập, rồi dẫn bọn đến nơi này, dần dần hình thành nên một Hoa quốc có hơn 80 vạn thần dân như hiện giờ."

Tiêu Chiến hỏi: "Còn đại thụ sinh ra trẻ con thì sao?"

"Vào đêm tướng quân qua đời, hoa cốc bỗng xuất hiện một thân cây kì lạ, đến đầu hạ năm thứ hai, người trên đảo nghe thấy trong cốc có tiếng khóc của trẻ con, vì thế kéo nhau đến tìm, ai ngờ lại thấy một đám trẻ con nằm kín gốc cây đang khóc lóc nỉ non, dưới người bọn trẻ là vỏ trứng vỡ vương vãi khắp nơi, toàn bộ đều là bé gái cả, sau này cứ mỗi năm vào đầu hạ, đều sẽ xuất hiện thật nhiều bé gái như thế."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Trên Cửu Tiêu có từng xuất hiện loại thần thụ nào thần kì như vậy hay chưa?"

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu nói: "Không có, nhưng mà vạn vật trên thiên địa sinh ra đều có nguyên do của nó, nếu đại thụ này thật sự là thần thụ, vậy thì chắc là bởi vì có một vị thần linh nào đó ở trên Cửu Tiêu đã ban thưởng nó xuống cho Hoa quốc, hơn nữa mấy trăm năm qua cũng không thu hồi cây trở về, cái này nhất định là vị thần linh đó cố ý làm vậy, chứ không phải là thần thụ ngoài ý muốn rơi xuống nơi đây."

"Có lẽ là nỗi khổ tâm của nữ tướng quân đã làm cảm động Thiên Đình đi." Vương Nhất Bác nói như vậy, cũng cảm thấy cuộc đời của nữ tướng quân kia thật không dễ dàng gì, chẳng trách các đời nữ đế của Hoa quốc đều có quyết đoán tới như vậy, không hề thua kém khí thái của nam tử chút nào.

Nữ đế im lặng, không tiếp tục nhìn về phía những cơn sóng cuồn cuộn trên biển rộng mênh mông nữa, hơi nghiêng thân quay đầu nhìn thẳng hai người, nghiêm túc hỏi: "Hôm nay ta muốn dùng thân phận nữ đế của ta, mời các ngươi cùng ta bảo vệ quốc gia này, các ngươi có nguyện ý không?"

Vương Nhất Bác bị khí chất nữ vương của nàng làm cho hơi khó thở, lần đầu tiên không muốn cự tuyệt lời thỉnh cầu của người khác, y cười cười nói: "Đương nhiên nguyện ý."

Trong lòng y cảm thấy làm nữ đế cũng thật không dễ dàng, không những vậy, toàn bộ nữ tử sinh sống trên Hoa quốc này cũng đều sống không hề dễ dàng gì, y không muốn thấy một cõi yên vui chỉ thuộc về nữ tử mà bọn họ vất vả lắm mới gây dựng nên được, bị nữ yêu kia phá hủy toàn bộ chỉ trong phút chốc.

Y chỉ mong, sau khi nữ yêu chết, thần thụ có thể một lần nữa nở hoa, lại sinh ra một đám trẻ con lấp kín gốc cây. 

Nữ đế nhận được sự chấp thuận của y, đã yên tâm mà một lần nữa nhấc chân đi vào trong rừng cây, đích đến của nàng, chính là trung tâm hoa cốc, một nơi vô cùng hung hiểm, cũng là con đường sống duy nhất để cứu vớt Hoa quốc.

Vương Nhất Bác đi ở đằng sau lưng nàng được vài bước, lại phát hiện không thấy Tiêu Chiến đi theo mình, y quay đầu lại tìm hắn, chỉ thấy Tiêu Chiến đang đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm dưới mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Y sải bước trở về cạnh hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Rất kỳ quái." Tiêu Chiến nói, "Lúc ta đứng ở trên tảng đá cạnh bờ biển, cảm giác có chút choáng váng đầu, nhưng mà linh lực không bị hỗn loạn. Vừa bước vào mặt đất, liền rối loạn, giống như đang bị thứ gì đó kiềm chế."

Vương Nhất Bác nghĩ lại trạng thái hắn đứng ở trên mỏm đá vừa rồi, lại nhìn hắn hiện giờ bước vào mặt biển, mơ hồ nghĩ tới cái gì, y ngồi xổm người xuống cầm kiếm đâm thẳng xuống dưới mặt cát trên bờ biển.

Mặt cát đột nhiên chấn động, mũi kiếm rõ ràng đã đâm trúng thứ gì đó, từng nhánh rễ cây từ dưới lòng đất bất ngờ xông ra, chúng nó còn chưa có tìm được người muốn công kích thì đã bị một ngọn lửa lớn chờ đợi sẵn từ lâu thiêu thành tro bụi trong nháy mắt.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ thì sao?"

Tiêu Chiến nói: "Tốt hơn một chút."

"Xem ra quả nhiên là yêu lực của nữ yêu kia đang ảnh hưởng ngươi, kiềm chế ngươi." Vương Nhất Bác chợt thấy không đúng lắm, "Nhưng mà tại sao ngươi lại không phát hiện ra được?"

Loại sự tình này, Tiêu Chiến vốn có thể lập tức đoán ra được ngay, nhưng hắn thế mà lại không hề phát giác ra.

Tiêu Chiến tập trung suy nghĩ, vẻ mặt bỗng nhiên có chút ngưng trọng: "Bởi vì ta không thuộc về Lục giới, vốn không nên có bất cứ thứ gì có thể kiềm chế được ta."

"Cho nên ngươi vẫn luôn cho rằng thần lực hỗn loạn là bởi vì say sóng?"

"Ừm." Ngoài ý muốn phát hiện ra chuyện này, khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn chợt nghĩ đến một loại khả năng khác, nếu như yêu lực này có thể ảnh hưởng đến hắn, vậy có khi nào bạn tốt cũng sẽ bị ảnh hưởng giống như hắn như vậy hay không? Hay nói cách khác, cỗ yêu lực này có thể trói buộc toàn bộ người của Thần giới?

Nếu thật là như vậy, Thần giới e là sắp lâm phải đại nạn cực lớn.

Tiêu Chiến nhìn về phía nữ đế, hỏi: "Con yêu quái này, ngươi biết là từ đâu tới không?"

Nữ đế nói: "Không biết, một tháng trước, cô ta đột nhiên xuất hiện ở bên trong cung điện của ta." Nàng suy nghĩ một chút, lại nói, "Lúc ấy nữ yêu kia quần áo tả tơi, trên cổ chân và cổ tay, đều có xích sắt, thần sắc cũng rất khủng hoảng, trông giống như là.... phạm nhân vừa mới trốn thoát khỏi lao ngục."

Người có thể vây khốn nữ yêu ở trên đời này, thật nhiều vô số kể, bất kể là Thần- Ma hay là Yêu, đều có khả năng có thể khống chế cô ta. Thậm chí ở nhân gian, một số người lợi hại bên trong Huyền môn, cũng có thể làm như thế.

Cho nên Vương Nhất Bác nghĩ không ra là ai đã cầm tù con đại yêu quái này.

Nhưng mà điều khiến cho y cảm thấy càng kỳ quái chính là, yêu lực của nữ yêu kia chỉ có ảnh hưởng duy nhất đến người của Thần giới, ngược lại đối với phàm nhân như y thì lại chẳng có tác dụng gì. 

Y như chợt nghĩ tới cái gì, ý niệm trong đầu chợt lóe qua, trực tiếp rùng mình một cái.

"Chiến Chiến...." Y nắm lấy tay hắn, đáy lòng tràn đầy bất an.

"Ta biết." Tiêu Chiến cầm lên một lọn tóc dài trước ngực y khẽ ve vuốt, nở một nụ cười trấn an với y: "Không cần nghĩ quá nhiều."

Yêu quái lợi hại đến như vậy, nhưng chỉ trói buộc duy nhất người của Thần giới, còn đối với yêu quái hay là phàm nhân, một chút ảnh hưởng cũng không có. Hắn nhớ tới vừa rồi hắn đã mơ hồ nhận ra ở đây có ma khí, nói cách khác, yêu lực của con yêu quái này rất có khả năng là sự kết hợp của yêu cùng với ma tạo thành, mà ngoài ra cô ta còn bị người cầm tù, này có lẽ. . . cô ta chính là yêu vật được nuôi dưỡng ra để chuyên môn đối phó với người của Thần giới.

Hắn nghĩ tới Bé bự đệ đệ, nghĩ tới Ma Dạ.

Nếu như đặt giả thiết là hai người bọn họ mà nói, thì quả thật, bất luận là ai trong hai người họ cũng đều có dư năng lực có thể dưỡng ra một con nữ yêu lợi hại bậc này, à... cũng có thể là ma vật.

Hắn không hy vọng chuyện này liên quan đến Bé bự đệ đệ, mặc dù hắn đã rất thất vọng về người đệ đệ này, nhưng không muốn lại phải càng thêm thất vọng.

Nhưng đồng thời hắn cũng không hi vọng là Ma Dạ, bởi vì nếu như Ma Dạ đã có năng lực có thể dưỡng ra loại nữ yêu lợi hại bậc này, kia đối với Thần giới mà nói, là tai họa ngập đầu.

Lẽ nào Ma Dạ yên lặng không hành động gì suốt mười vạn năm qua, chính là bởi vì đang tập trung đào tạo ra loại ma vật chuyên đối phó với Thần giới này?

Sự thật sau chuyện này bất kể là diễn ra theo loại phỏng đoán nào, đều dẫn đến kết quả không tốt.

Tiêu Chiến không muốn nói cho Vương Nhất Bác biết suy nghĩ trong lòng mình, một mình hắn lo lắng là đã quá đủ, không cần khiến cho y cũng lâm vào ưu phiền vì chuyện này giống hắn.

Vương Nhất Bác cũng không muốn nói ra phỏng đoán của mình cho hắn biết, hiện giờ còn chưa biết nữ yêu trong đại thụ kia rốt cuộc là thứ gì, chờ đến khi gặp được, lại lo lắng tiếp đi.

Tiêu Chiến biết được yêu khí ở dưới đất đang trói buộc chính mình, cho nên hắn đã dựng lên một cái lồng linh lực vây quanh bản thân, đem hết thảy tà khí ngăn lại bên ngoài, sau khi dựng xong, linh lực quả nhiên không hề bị nhiễu loạn nữa.

Tuy rằng biện pháp này thoạt nhìn có vẻ có hiệu quả, nhưng lấy linh lực để dựng nên lớp tường phòng vệ, kiểu gì cũng phải tiêu hao thần lực của chính mình. Nếu trong lúc chiến đấu cùng cường địch mà vẫn phải tiếp tục duy trì lồng linh lực này, nhất định sẽ thiệt thòi lớn.

Trong chiến đấu, mỗi một phân linh lực, đều vô cùng trân quý.

Hiện giờ nữ yêu kia lôi kéo nhiều người như vậy lên đảo, lại lừa họ đi vào trong hoa cốc, chọn lọc ra toàn là những người kiên trì can đảm, không sợ hãi chút nào để dẫn họ tới gần trái tim của cô ta. Vương Nhất Bác chỉ nghĩ đến một loại khả năng —— hấp thu máu người, tu luyện yêu lực.

Nữ yêu kia chọn tới Hoa quốc, chắc cũng là vì nhìn trúng sự độc đáo thần bí của Hoa quốc này, nếu đứng trên vị trí của cô ta mà nói, thì cho dù là bỏ công ra thao túng bất kì một quốc gia nào, mở ra được cổng lớn của bất kì đất nước nào, đều không có lực hấp dẫn bằng Hoa quốc trên đảo xa.

Nữ yêu chiếm được Hoa quốc, sau đó liền mở biên giới thu hút hàng ngàn hàng vạn người lên đảo, trải qua một đường sàng lọc, người lưu lại, đều là thức ăn có dòng máu "Ngọt ngào" đầy dinh dưỡng.

Nữ yêu này, rất không đơn giản.

Chờ đến khi cô ta hấp thu đủ máu người, con dân trên Hoa quốc đảo này, chắc chắn cũng sẽ bị huyết tẩy hết sạch.

Vương Nhất Bác nghĩ đến một hòn đảo xinh đẹp như Hoa quốc sắp sửa trở thành địa ngục, liền rùng mình lên một trận.

Nhất định phải mau chóng ngăn cản âm mưu của nữ yêu lại, không thể để cô ta có cơ hội tiếp tục thực hiện nó!

. . .

(Hết chương 77)

Tác giả có lời muốn nói: Chà, mở đầu đã xong, bắt đầu tiến vào giai đoạn bóc tách vấn đề a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro