Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em tưởng em đã nói rất rõ ràng, chúng ta bây giờ đã đệ đơn xin ly hôn...."

Ai ngờ Tiêu Chiến còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Vương Nhất Bác đi từng bước về phía mình, không nói hai lời liền nắm lấy cổ tay anh, đè anh lại trên giường.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác kiềm chế sự giãy giụa của anh, mặt cũng chỉ còn cách vài centimet, "Anh hối hận rồi. Anh không nên đồng ý với em."

"Anh....."

"Anh biết em muốn rời đi, nhưng trong ba mươi ngày này, em có thể cho anh một chút hy vọng không?" Vương Nhất Bác cúi đầu, vùi mặt vào cổ anh, ôn nhu nói: "Anh sẽ nỗ lực thay đổi những thói hư tật xấu của chính mình. Anh không có yêu cầu gì khác. Anh chỉ muốn mỗi ngày có thể cùng em ăn cơm, đón em tan tầm mỗi khi em trực đêm, buổi tối có thể ngủ cùng em trên một chiếc giường.... Anh sẽ không làm gì khác, chỉ.... ôm em thôi là được."

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, cảm thấy mũi cực kỳ chua xót.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, tiếp tục nói: "Anh hứa với em, sau ba mươi ngày này, nếu em vẫn còn muốn ly hôn, anh tuyệt đối sẽ không dây dưa với em, được không?"

Ngón tay Tiêu Chiến co rút lại một chút, anh cụp mắt, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Vương Nhất Bác cười mãn nguyện. Hắn vươn tay, chịu đựng đau đớn ở bả vai, đem Tiêu Chiến gắt gao ôm vào trong ngực. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của người trong lòng, hắn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Kể từ khi mắc bệnh, tình trạng thân thể của Tiêu Chiến khi tốt khi xấu, chóng mặt buồn ngủ là triệu chứng cơ bản, nghiêm trọng hơn có thể khiến tin tức tố mất kiểm soát, chính là tình trạng đã xảy ra ở nhà Vương Nhất Bác lần trước.

Bởi vì tháng sau sẽ xuất ngoại, cho nên mấy ngày trước anh đã nộp đơn xin nghỉ việc ở bệnh viện. Một tháng này, bệnh viện sẽ không sắp xếp công việc quan trọng cho anh, phần lớn là khám bệnh hàng ngày, cũng không có lịch trực ban nên anh không cần đến bệnh viện.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến không dặt đồng hồ báo thức, khi tỉnh lại đã là tám giờ sáng, nửa giường bên kia đã không còn ai. Anh còn tưởng rằng Vương Nhất Bác đã đi làm, đang định đứng dậy thì cửa phòng bị mở ra.

"Mau dậy ăn sáng thôi, anh đã làm cơm trứng ốp la." Vương Nhất Bác ló đầu vào nói.

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, "Anh làm sao?"

"Sao, em không tin à?" Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, "Anh nói rồi, nhất định sẽ nấu cơm cho em ăn. Mau rửa mặt đánh răng đi, sau đó nếm thử xem anh làm cơm có ăn được không."

"Vết thương trên vai anh vẫn còn chưa lành, cánh tay tốt nhất không nên dùng sức." Tiêu Chiến đi tới trước mặt hắn, vươn tay ra sờ sờ lên vết thương trên vai, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Sáng sớm rời giường, tóc Tiêu Chiến hơi bù xù, cổ áo mở rộng, Vương Nhất Bác nhìn mà phải nuốt nước bọt, kìm nén xúc động muốn hôn anh, vươn tay ôm lấy bả vai anh: "Ngày hôm qua ôm em ngủ cả đêm, tất cả vẫn ổn. Có lẽ em chính là liều thuốc đặc biệt của anh."

Tiêu Chiến đỏ mặt, cũng không thèm để ý tới hắn, tự mình đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Mặc dù món cơm trứng ốp la của Vương Nhất Bác không ngon bằng Tiêu Chiến làm, nhưng so với lần trước, trình độ nấu nướng của hắn rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều.

"Ăn ngon không?" Vương Nhất Bác cũng không kể lại chuyện mình sáng sớm đã rời giường, chiên trứng hỏng hai lần, đến lần thứ ba mới thành công, ngược lại còn tự tin thề thốt: "Về sau sẽ càng ngày càng ngon. Em muốn ăn cái gì anh cũng có thể nấu cho em ăn."

Tiêu Chiến mỉm cười, chỉ nói: "Tiến bộ rất nhiều, ít nhất về sau anh cũng có thể tự nấu cho mình ăn."

"Anh ăn cái gì mà chẳng được. Ở cục cảnh sát, không phải mỗi ngày đều là mì gói nuôi sống sao." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt rất chân thành: "Anh học nấu cơm là để nấu cho em."

Tiêu Chiến lại giống như chỉ nghe được nửa câu đầu của hắn, "Về sau đừng có ăn mì gói, còn nữa, hút thuốc uống rượu cũng cần phải giảm bớt, đừng có thờ ơ như vậy."

Vương Nhất Bác nghe vậy liền cười, "Em đang quan tâm đến anh sao?"

"Em chỉ hi vọng anh khoẻ mạnh. Có đôi khi.... Sức khoẻ mới là của cải lớn nhất trong đời."

Khoẻ mạnh? Tại sao Tiêu Chiến đột nhiên lại nói điều này? Vương Nhất Bác sững sờ nhìn anh, dường như mơ hồ đã nhận ra điều gì đó.

"Hôm nay em có phải đi làm không?" Ăn cơm xong, Vương Nhất Bác hỏi.

"Không, hôm nay em không có lịch khám."

"Có muốn đến cục cảnh sát giúp anh một chút không? Gần đây có một vụ án, tất cả tài liệu đều là tiếng Anh, anh nhìn đã muốn phát bệnh rồi."

Nhớ đến trình độ tiếng Anh của Vương Nhất Bác khi còn học cấp ba, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý, dù sao sau này anh cũng không có khả năng giúp được Vương Nhất Bác chuyện gì.

Trên đường lái xe tới cục cảnh sát, tâm tình của Vương Nhất Bác rõ ràng tươi tỉnh hẳn lên. Kể từ khi yêu nhau, hắn vẫn luôn hi vọng có thể được ở bên Tiêu Chiến hai tư giờ một ngày. Nhưng mà nhiều năm như vậy, bởi vì học tập và công việc, thời gian bọn họ chân chính ở bên nhau thật ra rất ít. Hơn nữa bác sĩ và cảnh sát thường xuyên phải làm việc ngoài giờ, cho nên thời gian bọn họ có thể dính vào nhau ít ỏi đến đáng thương.

Từ khi biết Vương Nhất Bác sắp ly hôn, đồng bọn trong đội vẫn lén lút theo dõi sắc mặt hắn, sợ mình vô tình đắc tội với lãnh đạo, lại bị đẩy tới đội cảnh sát giao thông.

Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là, mấy ngày trước mặt mũi đội trưởng còn mây đen giăng đầy, hôm nay lại tươi cười hớn hở đem lão bà đến đội cảnh sát. Chẳng lẽ bác sĩ Tiêu không bỏ đội trưởng của bọn họ nữa? Việc ly hôn cuối cùng cũng không thành?

"Chào anh Bác, chào anh Tiêu. Hôm nay anh Tiêu sao lại rảnh rang mà tới đội vậy?" Nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi tới, Lý Dương hai ngày trước suýt nữa bị lửa giận lan đến mông liền sáng ngời hai mắt, lập tức xun xoe chào hỏi.

"Anh Tiêu của cậu hôm nay tới đây giúp tôi xem tài liệu, không có việc gì thì đừng có quấy rầy chúng tôi." Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến vào phòng làm việc nhỏ của mình, chặn lại ánh mắt tò mò của đám người bên ngoài.

Sau khi vào phòng, Lý Dương nhanh chóng bưng hai tách trà nóng tiến vào. Tiêu Chiến lễ phép nói cảm ơn, nhưng cậu liên tục xua tay: "Anh Tiêu, anh đừng cảm ơn. Chỉ cần anh sống vui vẻ cùng anh Bác là được, đừng bao giờ đề cập đến chuyện ly hôn, anh em trong đội mỗi ngày sẽ thay phiên nhau đến chỗ làm của anh bưng trà rót nước!"

Vương Nhất Bác bị cậu chọc cười, vỗ vỗ sau đầu dạy dỗ: "Đừng có bẻm mép, mau đi làm đi!"

Vẻ ngoài nghiêm túc của Tiêu Chiến luôn vô thức thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác, nhìn anh chăm chú dịch tài liệu tiếng Anh phức tạp kia, Vương Nhất Bác không khỏi nhớ đến khoảng thời gian Tiêu Chiến dạy kèm hắn lúc học cấp ba.

Tiêu Chiến luôn nghĩ rằng nụ hôn đầu tiên của bọn họ là khi kết thúc năm học lớp 11, hắn đè Tiêu Chiến ở đầu ngõ, dưới sự đấu đá lung tung mà cưỡng hôn anh.

Thật ra, hắn đã sớm hôn Tiêu Chiến vào một buổi tối khi Tiêu Chiến dạy kèm, chỉ là Tiêu Chiến không biết mà thôi.

Hắn nhớ rõ đêm đó Tiêu Chiến cũng giúp hắn học tiếng Anh. Tiêu Chiến vừa giải thích những câu hỏi sai trong bài kiểm tra, vừa ăn chiếc bánh hoa quế do mẹ hắn mang tới, đến cả hơi thở cũng có mùi thơm ngào ngạt của hoa quế.

"Kêu cậu xem đề bài, cậu cứ nhìn tôi làm gì?" Thấy bộ dáng lơ đãng của hắn, Tiêu Chiến không khỏi có chút bực bội. Anh vẫn không hiểu tại sao lực chú ý của tên học tra này lại yếu như vậy, cứ yêu cầu học bài là nhìn đông nhìn tây đến mức thất thần.

"A, tôi nhìn cậu sao?" Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Tiêu Chiến lấy khăn giấy lau vụn bánh ngọt trên tay, lạnh lùng hỏi: "Câu hỏi vừa rồi cậu nghe có hiểu không?"

Sự chú ý của Vương Nhất Bác lại chuyển sang những ngón tay trắng nõn và thon thả của anh, một lúc sau mới trả lời: "Ồ,... hiểu rồi."

"Quên đi." Thấy hắn nghe không nghiêm túc, Tiêu Chiến cũng không muốn nói thêm, "Chép lại tất cả những câu hỏi sai vào tập giấy này, đồng thời ghi rõ nguyên nhân tại sao sai, xong rồi đưa tôi kiểm tra."

Nói xong liền quay sang làm bài tập của chính mình.

Vương Nhất Bác bĩu môi, mặc dù lòng tự trọng của học tra chịu đả kích, nhưng nói thế nào thì nói, chính mình đã làm phiền người ta, đành phải miễn cưỡng nghe sai bảo.

Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng chép xong từ đầu đến cuối những câu hỏi sai trong bài kiểm tra, muốn đưa cho Tiêu Chiến xem, lại phát hiện ra anh đã ghé lên bàn ngủ gục rồi.

Tiêu Chiến gần đây thực sự mệt mỏi, vừa tự học lại vừa giúp Vương Nhất Bác học bù, để cho việc học không bị tụt lại phía sau, mỗi ngày anh đều phải làm bài đến tận đêm khuya.

Vì thiếu ngủ, dưới mắt anh đã xuất hiện hai quầng thâm, nhưng điều này cũng không che lấp được vẻ thanh tú và xinh đẹp trên khuôn mặt.

Vương Nhất Bác luôn biết rằng anh rất đẹp, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thật gần. Tiêu Chiến có lông mi dày, sống mũi cao, đôi môi đỏ nhạt khi ngủ hơi cong lên, nhìn so với lúc tỉnh thì dễ gần hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác nhìn đến mê mẩn, không khỏi dán lại gần hơn một chút, lúc này mới phát hiện ra một mẩu bánh hoa quế màu trắng sữa dính trên khoé miệng Tiêu Chiến. Hắn cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đó, không biết vì sao, tim bỗng nhiên đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn giống như bị ma xui quỷ khiến, từ từ dán lại gần, cuối cùng, môi của hắn chạm vào môi Tiêu Chiến. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, động cũng không dám động, chỉ cảm thấy hai cánh môi mà mình đang áp vào thật sự rất mềm, mềm gấp vạn lần món thạch trái cây thường ngày hắn yêu thích nhất.

Không biết qua bao lâu, hắn vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên khoé môi Tiêu Chiến, đem mẩu bánh hoa quế nhỏ kia cuốn vào trong miệng.

---Ngọt thật, như thể cây hoa quế cổ thụ đang nở rộ trong trái tim hắn, vị ngọt trong nháy mắt chạm đến trái tim, khiến hắn mười mấy năm sau vẫn không thể nào quên.

Giờ đây, nhớ lại cảnh tượng lúc trước, trong lòng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy vô cùng rung động. Hắn nghĩ, có lẽ bắt đầu từ ngày đó, cả đời hắn đã hoàn toàn thua trên người Tiêu Chiến.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, văn phòng của đội trưởng vẫn có vẻ vô cùng an tĩnh, ngăn cách tất cả ầm ĩ bên ngoài. Vương Nhất Bác xem tài liệu Lý Dương gửi, bất tri bất giác đã đến giờ ăn trưa. Hắn tắt máy tính, vươn vai muốn gọi Tiêu Chiến đi ăn cơm.

Nhưng khi hắn quay đầu lại đã thấy tiêu Chiến ngủ gục trên đống tài liệu, thời gian dường như trong nháy mắt đã quay trở lại đêm hôm đó.

Hắn đi qua, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Tiêu Chiến vài giây, thời gian mười mấy năm dường như không lưu lại trên mặt anh bất kì dấu vết gì, chỉ là khí chất lại thêm vài phần điềm tĩnh.

Trong lòng Vương Nhất Bác khẽ động, nhịn không được chậm rãi cúi người lại gần, nhưng ngay khi môi sắp chạm môi, Tiêu Chiến đột ngột mở mắt ra.

Hai người nhìn nhau chằm chằm vài giây, Tiêu Chiến theo bản năng muốn tránh đi, không ngờ Vương Nhất Bác lại đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy gáy anh, đôi môi ấm áp ngay lập tức dán vào.

Tiêu Chiến bị bắt ngửa đầu lên, chạm vào môi răng của hắn.

Sự yên tĩnh trong căn phòng hoàn toàn đối lập với tiếng ồn ào bên ngoài, ngay khi Tiêu Chiến bị hắn hôn đến mặt đỏ tai hồng, hai chân mềm nhũn, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào phòng.

"Nhất Bác, thi thể lần trước cậu đưa qua kiểm tra có chút vấn đề, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói....."

Pháp y Lưu Duệ còn chưa nói xong đã bị cảnh tượng này kích thích đến giật mình, thốt lên một câu "mẹ kiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro