Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực tế đã chứng minh, khẩu vị đồ ăn Vương Nhất Bác nấu rất bình thường, có chỗ quá mặn, có chỗ quá nhạt, tóm lại là kém xa tay nghề của Tiêu Chiến. Nhưng dù vậy, để không lãng phí tâm ý của hắn, mỗi món Tiêu Chiến đều ăn rất nhiều.

"Không ngon thì đừng ăn, để anh gọi cơm mang đến." Vương Nhất Bác thấp giọng nói.

Tiêu Chiến cắn một miếng đậu phụ rán cháy đen, "Cũng khá ngon, sau này chắc chắn anh sẽ làm tốt hơn."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút u ám, "Cho dù sau này anh có làm tốt hơn nữa, em cũng nhất quyết ly hôn với anh. Vậy thì anh cố gắng cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Lúc không có em, anh cũng có thể ăn một chút cơm nóng do chính tay mình nấu, vậy đã là rất tốt rồi."

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, "Nói như vậy, dù anh có làm như thế nào, em cũng sẽ ly hôn với anh?"

Tiêu Chiến dừng một chút, không trả lời, mãi cho đến khi cơm nước gần xong mới đứng dậy đi vào phòng làm việc lấy ra hai văn kiện, đẩy một phần đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Đây là bản thoả thuận ly hôn do em soạn, anh xem có cần thay đổi gì không. Nếu không có vấn đề gì, hai chúng ta cùng ký tên, sau đó đến Cục Dân Chính làm đơn xin ly hôn."

Nhìn tờ giấy thoả thuận ly hôn lạnh băng trước mặt, Vương Nhất Bác cảm thấy như bị một phát súng bắn vào tim, đau đến mức cả người đều chết lặng, "Em thật sự tàn nhẫn như vậy, đến một cơ hội cũng không chịu cho anh sao?"

"Em xin lỗi, Nhất Bác." Tiêu Chiến cúi đầu không nhìn vào mắt hắn, "Em chỉ là quá mức mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn.... sống một mình."

Không biết bao lâu sau, anh mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vương Nhất Bác từ phía đối diện, "Kể cả muốn ký tên, cũng không cần phải vội. Ăn tối xong, chúng ta đi tới Nhất Trung một chút nhé."

Nhất Trung là trường cấp ba mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã từng học. Sau khi tốt nghiệp, Tiêu Chiến đến Bắc Kinh học đại học, Vương Nhất Bác không thi đậu Học viện cảnh sát Bắc Kinh nên học đại học ở Dương Thành.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Nhất Bác trực tiếp đi làm tại Cục cảnh sát Dương Thành, Tiêu Chiến tiếp tục ở Bắc Kinh đào tạo chuyên sâu, sau ba năm nghiên cứu sinh mới đến bệnh viện Dương Thành làm việc.

Bây giờ nghĩ lại, tám năm xa cách đó thực sự Vương Nhất Bác luôn lo được lo mất. Hắn sợ Tiêu Chiến sẽ yêu người khác, cũng sợ Tiêu Chiến sẽ ở lại Bắc Kinh mà không trở lại, càng sợ đoạn tình yêu thời niên thiếu sẽ phôi pha theo thời gian.... Nhưng mà Tiêu Chiến ưu tú như vậy, dường như hắn có nỗ lực như thế nào cũng khó có thể đuổi kịp bước chân anh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Nhất Bác lấy thành tích xuất sắc mà được nhận vào Sở cảnh sát Dương Thành. Bảy năm trôi qua, hắn đã từ một viên cảnh sát cấp thấp vươn lên thành đội trưởng đội điều tra tội phạm của thành phố. Rất nhiều người nói hắn may mắn, chỉ có Vương Nhất Bác mới biết, hắn đã phải trả giá bằng rất nhiều cay đắng và nỗ lực; hắn chỉ muốn bản thân mình nhanh chóng trưởng thành, mới có thể xứng đôi với Tiêu Chiến.

May mắn cho hắn, Tiêu Chiến sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng không chọn ở lại Bắc Kinh mà nộp đơn về bệnh viện nhân dân ở Dương Thành. Sau khi Tiêu Chiến nhận chức, bọn họ cuối cùng cũng kết thúc quãng đường tám năm yêu xa, chính thức kết hôn.

Hắn đã từng nghĩ, nếu lúc ấy Tiêu Chiến lựa chọn ở lại Bắc Kinh mà không quay lại, hắn sẽ làm thế nào? Có lẽ, hắn sẽ kiên quyết từ bỏ thành phố nơi mình lớn lên, đuổi theo bước chân của Tiêu Chiến.

Hắn chính là thích Tiêu Chiến như vậy. Hắn cho rằng mình sẽ vĩnh viễn sống cùng với Tiêu Chiến ở thành phố này, hạnh phúc giống như vô số cặp vợ chồng khác, ở bên nhau, cùng nhau già đi. Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là, bọn họ mới kết hôn được hai năm, Tiêu Chiến lại quyết định chia tay với hắn.

Sau bữa tối, bọn họ ra cửa, vào thang máy. Tiêu Chiến muốn xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm để lấy xe, nhưng Vương Nhất Bác lại nhấn nút tầng một, "Hôm nay chúng ta không lái xe, ngồi xe buýt được không?"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, nhưng cũng không phản bác, "Được."

Từ cửa khu đi mấy chục mét là đến trạm xe buýt. Tại đây có xe buýt đến thẳng trường cấp ba Nhất Trung. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng chờ trước biển báo, trong lòng không khỏi cảm thấy vật đổi sao rời.

"Trước kia chúng ta cũng thường xuyên cùng nhau đứng chờ xe, em có còn nhớ không?" Vương Nhất Bác quay đầu lại hỏi anh.

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, "Nhớ chứ. Lúc đó anh rất thích ngủ nướng, hại em lần nào cũng phải đến muộn cùng anh."

Nghĩ đến cảnh tượng năm đó, ánh mắt Vương Nhất Bác cũng trở nên dịu dàng, "Khi đó.... Làm thế nào mà em lại yêu anh? Có phải vì anh theo đuổi em quá lâu, em cảm thấy phiền nên mới đồng ý với anh không?"

Tiêu Chiến không cho hắn câu trả lời chính xác, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, "Anh cảm thấy thế nào?"

Xe buýt rất nhanh đã tới, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, quét mã QR để thanh toán cho cả hai. Tiêu Chiến nhìn động tác của hắn, không khỏi cảm thấy mới lạ, dù sao đã lâu rồi anh không ngồi xe buýt.

"Không có thẻ học sinh, dùng điện thoại di động cũng được. Có phải làm cảnh sát nhân dân đã dạy anh kỹ năng mới này không?"

Tiêu Chiến nhướng mày mỉm cười. Anh phải thừa nhận rằng, anh vô cùng thích cảm giác có Vương Nhất Bác bên cạnh, dường như chỉ cần cùng hắn trò chuyện là có thể khiến cả thể xác lẫn tinh thần của anh thư thái và vui vẻ. Thời điểm còn học ở Bắc Kinh, điều khiến anh chờ mong nhất mỗi ngày là cuộc gọi video buổi tối với Vương Nhất Bác. Chỉ là những việc này, anh chưa bao giờ mở miệng nói với hắn.

Lúc này đã qua giờ cao điểm, nhưng trên xe buýt vẫn còn rất nhiều người. Vương Nhất Bác nhìn thấy hàng ghế phía sau vẫn còn chỗ ngồi, liền theo thói quen nắm lấy tay Tiêu Chiến đi về hàng ghế đó.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống, nhưng cũng không giật ra.

Dương Thành chỉ là một thành phố cấp hai ở phía Bắc, mấy năm nay không ngừng tăng cường xây dựng cơ sở hạ tầng, những toà nhà cũ ngày xưa đã được thay thế bằng các toà cao ốc. Lúc Tiêu Chiến trở lại sau tám năm xa cách, vừa xuống máy bay đã cảm nhận được sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của thành phố này.

Tiêu Chiến ngồi vào ghế bên cạnh cửa sổ, nhìn đèn đường lần lượt loé qua trước mắt, không nhịn được lại muốn khóc. Kể từ khi nhận được kết quả xét nghiệm đến lúc quyết định ly hôn, anh vẫn luôn bình tĩnh và lý trí, như thể biết trước kết quả sẽ như thế này, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm như định mệnh.

Nhưng lúc này ngồi trên xe buýt với Vương Nhất Bác, nhớ lại quãng đường từ lúc quen biết đến khi kết hôn, trong lòng anh lại xuất hiện cảm giác không cam lòng mạnh mẽ. Vì sao lại là anh? Vì cái gì mà luôn luôn là anh? Vì sao anh chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu, cùng nhau trải qua cuộc đời bình yên hạnh phúc mà lại khó khăn đến vậy?

Nếu sớm biết sẽ như vậy, lúc trước anh đã không nộp đơn vào trường đại học ở Bắc Kinh, cũng không lựa chọn sống ở nơi đất khách, cách xa Vương Nhất Bác tới 8 năm.

"Nghĩ cái gì vậy, mắt cũng đỏ luôn rồi."

Nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không khỏi đưa tay lên lau nước mắt, thấp giọng nói: "Không sao cả, vào thu rồi, ban đêm gió có chút lạnh."

Vương Nhất Bác "ồ" một tiếng, giơ tay đóng cửa sổ bên cạnh thêm một chút nữa.

Bọn họ ngồi canh nhau, bờ vai rộng lớn của Vương Nhất Bác áp sát vào người anh, Tiêu Chiến có thể cảm nhận hơi ấm trên cơ thể hắn. Anh không thể không thừa nhận, anh rất ỷ lại Vương Nhất Bác, anh cũng không bình tĩnh và kiên cường giống như vẻ bề ngoài, chỉ là anh tạo cho mình một lớp vỏ cứng rắn, đem chính mình bao bọc trong đó. Có lẽ ở một khía cạnh nào đó, không phải Vương Nhất Bác không thể không có anh, mà là anh không thể không có Vương Nhất Bác.

"Vết thương trên cánh tay anh, có còn đau không?" Anh quay đầu lại hỏi.

"Không đau, vốn dĩ nó cũng không nghiêm trọng, em lại băng bó cẩn thận như thế." Vương Nhất Bác đáp.

"Ừm, vậy thì tốt rồi."

Tiêu Chiến cũng không phải là người nói nhiều, đa số thời gian đều rất an tĩnh, mà Vương Nhất Bác cũng dần dần mất đi sự nóng nảy của tuổi trẻ. Hắn lẳng lặng nhìn người bên cạnh, dưới ánh sáng của đèn đường, xương quai xanh của Tiêu Chiến nhô ra khỏi cổ áo thun, trên làn da trắng nõn lưu lại một vệt bóng mờ nhợt nhạt, đường nét gương mặt rõ ràng, nhưng lại có một loại mềm mại như mực vẽ. Hắn chỉ nhìn đã thấy thích vô cùng, cảm thấy nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy đủ. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn đã có hảo cảm đối với người này, chỉ là lòng tự trọng của thiếu niên không cho phép hắn thừa nhận điều đó.

"Gần đây em ăn ít lắm sao? Anh cảm thấy em rất gầy." Một lát sau, Vương Nhất Bác lại hỏi.

Tiêu Chiến ngẩn người, một lát sau mới nói: "Công việc ở bệnh viện quá bận rộn, em phải tăng ca tương đối nhiều."

"Công việc bận rộn cũng phải ăn cơm tử tế, em không phải vẫn thường nhắc nhở anh sao? Vậy mà với chính mình lại quên."

Có một khoảng thời gian, Vương Nhất Bác bởi vì phá vụ án giết người phanh thây, hai tuần liền chỉ ở cục cảnh sát gặm bánh mì, ăn mì gói, cơm nóng cũng không có thời gian ăn, chỉ hơn 10 ngày sút mất mười mấy cân. Sau khi Tiêu Chiến biết chuyện, mỗi ngày đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để về nhà nấu cơm trưa và cơm tối, sau đó tự mình lái xe đưa đến cho hắn, một ngày hai bữa mà không hề gián đoạn.

Khi đó, các đồng nghiệp ở cục cảnh sát mỗi lần nhìn thấy hắn có cơm thơm ngào ngạt, đồ ăn nóng hầm hập thì không ngừng ném tới ánh mắt ghen tị, mà Vương Nhất Bác thì dùng vẻ mặt thiếu đánh khoe ra: "Aiz, đều tại anh Tiêu của các cậu quá yêu tôi! Rõ ràng công việc bận rộn như vậy, còn phải tranh thủ thời gian đi đưa cơm, chính là sợ tôi ăn không ngon. Tôi cũng cảm thấy bất lực!"

Ở chung một thời gian dài như vậy, Vương Nhất Bác thật ra đã biết từ lâu, nếu Tiêu Chiến muốn tốt với ai đó, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra, chỉ thể hiện bằng hành động thực tế. Thực ra, việc giao đồ ăn này mới diễn ra không lâu, khi đó hắn không thể ngờ rằng bây giờ Tiêu Chiến lại đột ngột muốn ly hôn với hắn.

Xe buýt chạy hơn nửa giờ, cánh cửa quen thuộc của Nhất Trung hiện ra trước mặt họ. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xuống xe, khi băng qua đường, Vương Nhất Bác theo thói quen muốn nắm lấy tay Tiêu Chiến, nhưng lại bị anh tránh đi. Vẻ mặt Vương Nhất Bác sửng sốt, nhưng cũng không nói thêm gì.

Đi đến cổng trường, ông cụ gác cửa vẫn là chú Dương năm đó, đã qua mười năm, trên mặt ông đã hiện lên các nếp nhăn rõ ràng hơn với trước, nhưng mà khi gọi bọn họ dừng lại khí lực vẫn đầy đủ như xưa.

"Hai người các cậu là người ngoài phải không? Đến trường học làm gì?"

Vương Nhất Bác mỉm cười nói với ông, "Chú Dương, chú không nhận ra cháu sao? Ngày còn đi học, cháu thường xuyên trèo tường vào bị chú bắt gặp đấy."

Chú Dương nhìn chằm chằm vào hắn vài giây, lập tức nhớ ra, "Hoá ra là cái tên du côn nhà cậu, sao lại có thời gian quay lại trường cũ thế?"

"Chú Dương, cháu bây giờ không phải là du côn nữa, mà là một cảnh sát nhân dân." Vương Nhất Bác cúi đầu chào, cười ha hả nói, "Đây là lão bà của cháu, là học bá ở Nhất Trung năm đó, tên là Tiêu Chiến. Chúng cháu đã lâu không về thăm trường cũ, cho nên hôm nay đặc biệt dành thời gian đến đây."

Chú Dương"ồ" lên một tiếng, ánh mắt dường như có chút hoài nghi, nhưng cũng đoán tên nhóc này không dám lừa mình.

Nhưng mà lúc bọn họ đăng kí thông tin xong bước vào trong trường, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy chú Dương ở sau lưng mình lẩm bẩm: "Không thể ngờ được tên nhóc này còn giỏi giang như vậy, lúc đi học suốt ngày trèo tường đánh nhau, bây giờ lại có thể làm cảnh sát, còn lừa được cả học bá về tay, không phải là dùng bạo lực bức ép người ta chứ...."

Mi mắt Vương Nhất Bác nhảy dựng lên, theo bản năng quay đầu lớn tiếng nói: "Không phải là dùng bạo lực bức ép, em ấy cam tâm tình nguyện gả cho cháu!"

Nói xong hắn quay đầu đi, dùng ánh mắt sáng ngời mà nhìn về phía Tiêu Chiến: "Đúng không? Kể cả bây giờ em muốn ly hôn với anh.... Nhưng thời điểm kết hôn, em cũng muốn ở bên anh cả đời chứ?"

Tiêu Chiến nhìn hắn, chóp mũi lập tức trở nên chua xót, tầm mắt cũng không khỏi trở nên mơ hồ.

----Em đương nhiên nghĩ như thế.

Ngay từ mười năm trước, lúc anh nói với em 3 chữ "Tôi thích cậu", em đã bắt đầu muốn ở bên anh cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro