Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang chậm rãi đi tới, trong đầu vẫn còn vang vọng câu nói này. Hắn thật sự sẽ không bao giờ rời xa Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến lại hạ quyết tâm rời bỏ hắn. Có lẽ một mối quan hệ bền chặt đến đâu cũng bị thay đổi theo thời gian.

Tiêu Chiến mở cửa bước lên xe. Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt, nổ máy đi về nhà cũ.

Trước kia, Vương Nhất Bác luôn thích vừa lái xe vừa nói chuyện với Tiêu Chiến, trong kỳ nghỉ đông năm ngoái, bọn họ đã lái xe du lịch đến Tây Tạng, thường xuyên phải lái ban đêm. Tiêu Chiến không phải là người nói nhiều, nhưng khi Vương Nhất Bác lái xe, anh vẫn câu được câu không mà đáp lời hắn, thỉnh thoảng còn đút cho hắn một vài món đồ ăn nhẹ.

Vương Nhất Bác thích nghe giọng nói của Tiêu Chiến, hay nói cách khác, hắn thích mọi thứ của Tiêu Chiến. Trước kia hắn cảm thấy mình thật sự rất may mắn, bởi vì người mình thích đồng thời cũng thích mình.

Nhưng vào giờ phút này, Vương Nhất Bác lại nhìn thẳng về phía trước, không nói một lời, thậm chí từ lúc Tiêu Chiến bước lên xe, hắn đều không nói qua một câu.

"Anh định lúc nào thì.... Nói chuyện với dì Lam và những người khác?" Lúc chờ đèn đỏ, Tiêu Chiến mở miệng hỏi.

"Sao? Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, ăn một bữa cơm cũng không được à?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc, dường như muốn châm lửa, nhưng liếc nhìn sang Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh lại đặt xuống.

Tiêu Chiến không thích mùi thuốc lá. Vương Nhất Bác đã từng vì anh mà bỏ vài năm, sau đó công việc của cảnh sát hình sự thường xuyên phải tăng ca và thức đêm, không hút thuốc thì không thể lấy được tinh thần, vì thế Vương Nhất Bác lại hút một lần nữa, nhưng hắn chưa từng hút trước mặt Tiêu Chiến.

"Không phải." Tiêu Chiến thấp giọng trả lời: "Chỉ là em nghĩ, sớm muộn gì bọn họ cũng biết thôi."

Vương Nhất Bác lại muốn hút thuốc, "Một thời gian nữa, anh sẽ tự mình nói với bà."

Cha mẹ Vương Nhất Bác vẫn ở căn biệt thự nhỏ hai tầng mà bọn họ từng ở khi còn học cấp ba. Vương Nhất Bác dừng xe trong sân, tắt máy. Thấy bọn họ tới, Lam Y Thu vội vàng chạy ra đón. Bà có làn da trắng nõn, lại rất xinh đẹp, nhưng bây giờ đã ngoài năm mươi, cũng có nhiều dấu hiệu tuổi tác hơn so với khi bọn họ còn đi học.

"Ngày nào mẹ cũng chờ các con tới, nhưng các con bận rộn đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng không có, làm mẹ đến gọi điện cũng không dám gọi." Lam Y Thu ôm lấy khuỷu tay Tiêu Chiến, nhỏ giọng phàn nàn.

Nhìn dáng vẻ chờ đợi đã lâu của bà, Tiêu Chiến không khỏi có chút áy náy, "Gần đây con thật sự rất bận rộn, mấy bữa nữa có thời gian rảnh sẽ về thăm mẹ."

Lam Y Thu và mẹ của Tiêu Chiến là bạn thân của nhau. Từ khi Tiêu Chiến học cấp ba đã đến ở nhà họ, bà vẫn luôn nuôi dạy anh như con ruột của mình. Tuy rằng bây giờ Tiêu Chiến muốn ly hôn với Vương Nhất Bác, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình cảm của anh đối với Lam Y Thu.

"Mẹ còn tự tay làm bánh đậu xanh, đang để trong phòng khách. Các con đi rửa tay đi xong vào đây nếm thử."

Lam Y Thu luôn thích nghiên cứu đồ ăn khi không có việc gì làm, làm quá nhiều sẽ để họ mang về cất vào tủ lạnh ăn dần. Tiêu Chiến trước kia cũng không thích đồ ngọt,nhưng dưới ảnh hưởng của Lam Y Thu, khẩu vị của anh cũng dần dần thay đổi, mỗi lần uống cà phê đều phải có một vài món tráng miệng nhỏ.

Canh sườn heo trong nồi còn đang sôi ùng ục. Công ty của Vương Ninh Viễn còn có chút việc nên sẽ về muộn một chút. Lam Y Thu bưng tới hai ly nước trái cây, thấy bọn họ ngồi trong phòng khách không nói gì liền không khỏi nhíu mày.

"Làm sao vậy? Giận dỗi nhau à? Nhất Bác, con có phải lại bắt nạt Chiến Chiến hay không?"

Vương Nhất Bác ăn xong một miếng bánh đậu xanh, rũ mắt cầm khăn giấy lau tay, "Không có."

Lam Y Thu thực sự không tin. Bà lấy ra một túi hạt dẻ ném tới trước mặt Vương Nhất Bác, nhỏ giọng sai khiến: "Ba con còn một lúc nữa mới về, nhàn rỗi không có việc gì làm thì bóc hạt dẻ cho Chiến Chiến đi."

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cúi đầu bóc mà không rên lên một tiếng. Chờ đến khi bóc được một đĩa nhỏ, hắn mới đẩy chiếc đĩa tới trước mặt Tiêu Chiến, lạnh nhạt nói: "Ăn đi."

Tiêu Chiến đẩy chiếc đĩa về phía hắn: "Anh tự ăn đi."

Lam Y Thu ở một bên quan sát, lần nữa xác định được bọn họ thật sự đang có xung đột, "Chiến Chiến, con nói cho mẹ biết, thằng nhóc này có phải lại chọc tức con không? Nó không giặt tất sao? Thức đêm chơi game? Hay là nhà bếp bị nổ??"

Trong lòng Tiêu Chiến còn cảm thấy bà rất hiểu con trai mình, "Không có, mẹ đừng nghĩ nhiều." Anh cười cười nói, "Công việc của bọn con quá bận rộn, gần đây không có nhiều thời gian gặp nhau."

"Công việc bận rộn cũng không thể xa cách như thế. Lúc con còn đi học ở Bắc Kinh, thằng nhóc này mỗi ngày về nhà đều phải đến phòng con ngồi đến phát ngốc, nhớ con đến mức cơm không ăn trà không uống. Chẳng lẽ kết hôn rồi liền thay đổi hay sao??"

Tâm tình Vương Nhất Bác vốn đã không vui, "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con là loại người như vậy sao?"

Lam Y Thu suy nghĩ một chút, không khỏi trêu chọc, "Nhìn thì không giống. Còn nhớ lúc ấy Chiến Chiến muốn chia tay với con, làm con hoảng hốt đến mức rơi mất ba hồn bảy phách. Con nha, mắt nhìn người cũng giống như ba của con, nghĩa trọng tình thâm lại hoàn toàn là do di truyền từ mẹ...."

Lam Y Thu từ trước đến giờ đều là người có tính cách rộng rãi, luôn thích pha trò khi tâm trạng vui vẻ, có bà ở bên cạnh, bầu không khí giữa hai người cũng dần dần dịu đi.

Sau khi ba Vương trở về, cả nhà vừa ăn cơm chiều, vừa xem tin tức buổi tối. Khi đề cập đến chính sách "giảm gấp đôi" để cho trẻ con đi học, Lam Y Thu không khỏi nói: "Hai đứa đã nghĩ xem lúc nào muốn sinh con chưa? Mẹ cũng sắp nghỉ hưu rồi, cũng có thể giúp các con chăm sóc và đưa đón đứa nhỏ."

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Chiến ngẩn người, Vương Nhất Bác lại trả lời trước, "Sinh con làm gì, thật rắc rối."

Hai năm kết hôn, Vương Nhất Bác vẫn luôn sử dụng biện pháp tránh thai. Trải qua tám năm yêu xa, vất vả lắm mới có thể cùng Tiêu Chiến sống trong thế giới hai người, hắn không muốn có người khác xuất hiện quấy rầy hạnh phúc của chính mình, kể cả "người khác" kia là con của hắn cũng không được.

"Rắc rối cái gì? Cũng không cần con phải trông. Sinh đứa nhỏ xong thì về đây ở, mẹ cũng không cần ngày nào cũng ngóng trông các con tới." Lam Y Thu vừa nói vừa gắp cho Tiêu Chiến một đũa đồ ăn, hỏi: "Chiến Chiến, con nói xem?"

Tiêu Chiến im lặng một lát mới trả lời: "Cái này để nói sau đi mẹ."

Ăn xong bữa tối, Tiêu Chiến vốn định tìm lý do để trở về, nhưng lại bị Lam Y Thu giữ lại, anh đành phải ở lại đây qua đêm.

Tầng hai của căn nhà ban đầu có hai phòng, một phòng dành cho Tiêu Chiến, một phòng dành cho Vương Nhất Bác. Sau khi bọn họ kết hôn, Lam Y Thu liền cho người cải tạo hai phòng thành một, biến nó thành phòng tân hôn của họ.

Không có ba mẹ ở bên, bầu không khí giữa họ lại trở nên vi diệu. Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường, trong tay cầm một chiếc bật lửa, cứ mở ra lại đóng lại, lặp đi lặp lại động tác này: "Em muốn chạy sao? Muốn chạy thì cứ nói với anh. Anh lái xe đưa em đi."

Tiêu Chiến lắc đầu, lấy bộ quần áo ngủ từ trong tủ ra đi vào phòng tắm, "Không cần đâu, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Em đi tắm trước đây."

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng anh, tâm trạng lại vô cớ trở nên cáu kỉnh. Hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, đi đến ban công châm lửa, hít một hơi thật sâu. Dường như vào giờ phút này, chỉ có chất nicotin hít vào phổi mới có thể khiến hắn bớt bồn chồn và bực bội.

Sau đó, hắn hút liên tiếp hai ba điếu nữa trước khi quay trở lại phòng. Nhưng vừa mới đẩy cửa kính ban công, hắn đã ngửi thấy mùi tin tức tố của Omega nồng nặc đến mức không thể hoà tan được, đây là hương vị của Tiêu Chiến, mỗi Alpha đều cực kỳ mẫn cảm đối với tin tức tố của Omega mà mình đã đánh dấu.

---Chẳng lẽ lại đến thời kì động tình? Nhưng hôm nay không phải thời kỳ động tình hàng tháng.

Vương Nhất Bác có chút lo lắng, không khỏi bước nhanh về phía phòng tắm. Cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, hắn thử gõ vài cái, nhưng không có người trả lời, trong lòng như thắt lại, bàn tay dùng lực, khoá cửa phòng tắm rơi xuống, giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến nằm bất động trong bồn tắm.

"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!" Hắn sợ tới mức mặt tái mét, lảo đảo nhảy về phía trước, đem Tiêu Chiến từ trong bồn nước vớt lên, "Mau tỉnh lại, em không sao chứ!"

Khoảng hai ba giây sau, Tiêu Chiến mới từ từ mở mắt ra, sắc mặt trắng đến doạ ngươi, ngay cả môi cũng nhợt nhạt đến mức gần như không còn huyết sắc, ho khan vài tiếng, "Em không sao.... Anh đừng làm ồn, đừng để ba mẹ nghe thấy....."

Vương Nhất Bác lấy khăn tắm quấn quanh thân thể trần trụi của anh lại, ôm vào giường trong phòng ngủ, vội vã hỏi, "Em làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên ngất xỉu?"

"Có lẽ là quá mệt mỏi. Gần đây phải giải phẫu tương đối nhiều, cứ hết ca này đến ca khác."

"Vậy tại sao cơ thể em lại tản ra tin tức tố nồng đậm đến vậy? Hôm nay rõ ràng không phải là thời kỳ động tình của em!"

"Gần đây em có uống thuốc chống mệt mỏi, thuốc này có tác dụng phụ, chính là có khả năng gây ra mất ổn định tin tức tố."

Nghe anh nói như vậy, Vương Nhất Bác tuy rằng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng yên tâm hơn một chút.

Nhưng mà nghe thấy Tiêu Chiến liều mạng vì công việc như vậy, hắn vẫn có chút không vui, "Thân thể là của chính em, em là bác sĩ, không phải chúa cứu thế, đừng để bản thân mình mệt mỏi như vậy. Thuốc cũng đừng uống bậy uống bạ, nếu hôm nay anh không ở đây...." Vương Nhất Bác nói được một nửa, lại nhớ tới việc Tiêu Chiến sắp ly hôn với mình, không khỏi cứng nhắc chuyển đề tài, "Cho dù sau này anh không có ở bên, em cũng phải tự chăm sóc tốt cho chính mình."

Tiêu Chiến chỉ nhìn hắn mà không nói. Một lát sau, gương mặt anh cũng khôi phục lại huyết sắc, môi cũng dần dần trở nên hồng nhuận. Anh không mặc quần áo, khăn tắm cũng không quấn chặt, trên bộ ngực trắng nõn còn đọng lại vài giọt nước. Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, hầu kết không tự chủ được mà lăn lộn. Hắn cưỡng bách chính mình rời đi tầm mắt, cầm khăn lông đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến sửng sốt một lúc, sau đó lấy từ trong túi ra một gói thuốc viên đã chuẩn bị sẵn, dùng nước ấm nuốt xuống toàn bộ.

Lúc Vương Nhất Bác tắm rửa xong đi ra, trong phòng ngủ chỉ còn một ngọn đèn ngủ ở đầu giường, Tiêu Chiến đang nằm ở nửa giường bên kia nghịch điện thoại. Dường như cố ý giữ khoảng cách với Vương Nhất Bác, anh thật sự nằm sát sang một bên, chiếm một khoảng không gian rất nhỏ, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mặt anh, khiến cho làn da trắng nõn càng trở nên trong suốt.

Vương Nhất Bác lên giường, dựa vào đầu giường, lấy điện thoại ra tuỳ tiện lướt một vòng bạn bè. Trong đêm yên tĩnh, rõ ràng hai người đang cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy khoảng cách trái tim của họ cách rất xa, rất xa.

Mười phút sau, Vương Nhất Bác thấy Tieu Chiến đặt điện thoại xuống, vì thế hắn cũng tắt đèn ngủ, xốc chăn lên nằm xuống.

Trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động, hai người đều không ngủ, lại ăn ý mà không nói một lời. Không biết qua bao lâu, khi hô hấp của Tiêu Chiến dần dần bĩnh bĩnh lại, sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên, một cánh tay duỗi ra, dùng sức cuốn anh vào vòng ôm ấm áp.

Tiêu Chiến theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác đã từ trên đỉnh đầu truyền xuống, "Đừng nhúc nhích, anh chỉ muốn ôm em."

"Anh biết em muốn ly hôn, anh sẽ ký. Nếu em ở cùng anh không hạnh phúc, anh sẽ không quấy rầy em."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa siết chặt cánh tay, giống như đối xử với bảo vật nào đó, hôn khẽ lên tóc anh một cái, "Anh thích em như vậy, cho nên em muốn làm cái gì, anh đều đồng ý với em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro