Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến về giường, đuôi ẩn ẩn đau, đổi thành chân cũng vậy. Y biết mình ném chip đi rồi, sớm muộn gì cũng bị người của liên bang phát hiện, thời gian tới không thể ở bãi biển này được.

Sáng hôm sau lúc ngồi dùng điểm tâm cùng Vương Nhất Bác, y gác chân lên đầu gối hắn, nói: "Nhất Bác, ngươi vẫn cần về thủ đô sao?"

"Ừm, hôm nay đi một lát, báo cáo với cấp trên. Sẽ trở lại nhanh thôi."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, lại không an phận đưa chân cao hơn: "Ngươi đưa ta đến thủ đô đi, không cần chạy tới chạy lui cả ngày nữa."

Vương Nhất Bác uống ngụm nước, hỏi y: "Ngươi không cần xuống biển sao?"

Tiêu Chiến nói không, lúc ở liên bang cả năm y cũng không thấy biển.

"Ta ở trong căn cứ tại thủ đô, không được thoải mái thế này, có ổn không?"

Mỹ nhân thấy cuối cùng hắn cũng đồng ý, vui vẻ đến híp mắt: "Ở cùng ngươi là được."

Cùng ngày, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến lên máy bay đi thủ đô. Mỹ nhân ngư nhạy cảm với thay đổi khí áp, bị say máy bay, tựa vào Alpha của mình kêu hừ hừ. Vương Nhất Bác không có cách nào ngoài ôm y vào lòng, kiên nhẫn dùng tin tức tố từng chút từng chút chậm rãi dỗ, khó khăn lắm mới dỗ được y ngủ.

Đến căn cứ Tiêu Chiến lại mơ mơ màng màng. Không khí ở thủ đô khô ráo, tiết trời lạnh lẽo. Vương Nhất Bác là Alpha nên hoàn toàn không phát hiện. Nhưng Tiêu Chiến không phải, y là Omega, cả người run run, hiển nhiên là mặc không đủ y phục, nắm tay áo Thiếu tướng, chưa kịp nói gì đã hắt hơi.

Vậy nên khi Phó tướng vừa được thăng chức của Vương Nhất Bác ra khỏi căn cứ giúp xách hành lý đã bắt gặp Thiếu tướng ôm vai một Omega nam xinh đẹp cao gầy, còn cởi áo măng tô khoác lên cho đối phương.

Thiếu tướng đưa lưng về phía cậu giúp Omega kia buộc chặt áo, ân cần hỏi: "Còn lạnh không?"

Omega thưởng thức hương tuyết tùng trên áo, liếm môi nói với Vương Nhất Bác: "Ngươi chưa nói với ta ở đây lạnh như thế ~ "

Phó tướng cho rằng Vương Nhất Bác định nói Omega này yếu ớt khó chiều, nhưng xem bộ dạng hắn nhìn chằm chằm mỹ nhân nép trong tấm áo lớn, trên mặt rõ ràng viết yếu ớt cũng không có gì không tốt.

Phó tướng đứng cách một khoảng, xấu hổ vì sắp làm phiền bọn họ, chờ gần một phút mới cung kính chạy đến chào hỏi Vương Nhất Bác: "Chào thủ trưởng!"

Vô cùng đứng đắn.

Sau đó Phó tướng Alpha 19 tuổi này lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, nhất thời mặt đỏ đến mang tai, đột nhiên không biết làm sao.

Cậu lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, chưa thấy được bao nhiêu Omega, chứ đừng nói Omega nam giống Tiêu Chiến. Vừa rồi đứng xa nên không nghĩ nhiều, bây giờ đến gần nhìn mới phát hiện người này không phải đẹp bình thường, không hổ là Omega đẹp nhất liên bang.

Nam nhân trẻ tuổi đứng nghiêm, lắp bắp chào hỏi Tiêu Chiến: "Vị này, vị này, Tiêu... Thủ, thủ trưởng phu nhân..."

Vương Nhất Bác buồn cười nhìn bộ dạng cố gắng của cậu, đưa hai cái rương sang, nói: "Được rồi, đem đồ vào trước đi."

Phó tướng như trút được gánh nặng, cúi người chào Tiêu Chiến, chạy nhanh như gió.

Mỹ nhân mím môi cười nhìn bóng lưng chạy trối chết, ôm cánh tay Vương Nhất Bác, ghé sát tai hắn hỏi: "Thuộc hạ của ngươi ai cũng thú vị như vậy sao?"

Vương Nhất Bác không để ý, ôm vai mỹ nhân xoay người lại, đưa bàn tay to vén mái tóc dài sau gáy y, lấy miếng dán ra dán lên tuyến thể: "Trong căn cứ có rất nhiều Alpha, sẽ phiền đấy, có điều ngươi không cần đến đó. Khu vực của sĩ quan khác với khu dành cho Omega, có rất nhiều miếng dán tuyến thể, vô cùng an toàn."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn lắng nghe, cúi đầu mặc hắn xử lý phần gáy. Một lát sau Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ấn lên tuyến thể, nói: "Được rồi, vào thôi."

Mỹ nhân chưa kịp xoay người, Vương Nhất Bác tranh thủ hôn nhẹ lên tuyến thể y.

Sau khi vào căn cứ, Vương Nhất Bác đi làm việc, đến thẳng phòng họp với cấp trên. Hắn còn để ý đồng hồ trên tường, định xong việc về ăn cơm chiều cùng Tiêu Chiến.

Không ngờ sau khi báo cáo xong chính sự, vị Trung tướng trên 50 tuổi lại cho gọi hắn, ông chậm rãi đứng lên, lấy ra một khung ảnh từ cửa tủ phía sau cho hắn xem.

Trung tướng vẫy tay, nói: "Nhất Bác, cậu qua đây xem."

Vương Nhất Bác cảm thấy kỳ quái, bắt đầu suy đoán, linh cảm phong ba sắp ập đến này ngày càng mãnh liệt.

"Rõ, thưa Trung tướng. Là ảnh cha mẹ tôi và ngài chụp chung."

Trung tướng gật đầu, những ngón tay già nua nhăn nheo vuốt ve khung ảnh, chậm rãi mở miệng: "Cha mẹ cậu đều là người tài."

Vương Nhất Bác đứng nghe, không nói lời nào. Người cầm khung ảnh thở dài.

"Nhất Bác, nếu sau này đế quốc không tham chiến nữa, cậu muốn làm gì?"

Thiếu tướng không biết trả lời thế nào, chỉ ngẩng đầu nhìn kim đồng hồ không ngừng dịch chuyển.

Vì vinh quang của tổ tiên, từ khi sinh ra hắn đã được định sẵn sẽ bước lên con đường giống họ. Phải khắc khổ, phải hiến dâng cho đế quốc, phải trở thành Alpha ưu tú nhất, đến tận ngày ngã xuống trong mưa bom bão đạn. Không ai cho hắn lựa chọn, lớn lên cũng chẳng còn thời gian nghĩ đến những lựa chọn khác.

Một lát sau, Vương Nhất Bác thành thật đáp: "Không biết."

Hắn nói: "Trung tướng, tôi chưa từng nghĩ. Ngài hỏi bất kỳ sĩ quan nào ở căn cứ này cũng chỉ có một đáp án."

Trung tướng thở dài: "Người của chúng ta ở liên bang truyền tin khẩn, chậm nhất là tháng sau liên bang sẽ động thủ."

Thiếu tướng ngẩn người, suy tư một lát, hỏi: "Chúng ta bên này thì sao??"

"21 ngày sau."

Trung tướng chắp tay sau lưng đi hai bước, xoay người, mắt đối mắt Vương Nhất Bác: "Đánh vào hai đường. Phía Đông là biển. Cậu xuất thân từ hải quân, cấp trên chỉ đích danh cậu, ba ngày sau trở về đội ngũ cũ."

Vương Nhất Bác bất động, không có phản ứng, khiến người ta nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì. Sau một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười tự giễu, ngẩng đầu nửa đùa nửa thật nói:

"Trung tướng, lần này nếu tôi hy sinh ngoài biển lớn, đế quốc có thể giúp tôi nuôi một người trong nhà không?"

Trung tướng vỗ vai hắn một cái, Vương Nhất Bác nhận mệnh lui ra.

Hắn rời khỏi phòng làm việc đi về khu lưu trú, đoạn đường này một người trưởng thành đi chưa đầy ba phút. Mãi đến khi đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới đột nhiên ý thức được hắn không nhớ nổi mình đã nghĩ gì suốt ba phút vừa qua.

Trong phòng, Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế ăn dâu tây của Phó tướng đưa đến, nghe động tĩnh quay lại mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi về rồi?"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm y một lát, sau đó tiện tay xé phăng miếng dán tuyến thể ném sang một bên.

Hương hoa phong linh lập tức lan tỏa khắp phòng, Omega ưm một tiếng, đuôi mắt ửng hồng nhìn Alpha đi tới, ngẩng đầu ôm cổ hắn.

"Làm sao vậy? Nhất Bác, làm sao vậy... Ưm ha ——! !"

Vương Nhất Bác dùng răng xé sạch miếng dán trên gáy mỹ nhân, cắn lên tuyến thể mềm mại ấm áp, kích thích khiến chân tay y luống cuống, đỏ mặt rên rỉ.

Hắn vẫn không nói lời nào, thuận theo dục vọng liếm cổ đối phương, vừa sờ vừa hôn xuống, chặn ngay cánh môi mềm mại, bắt nạt y, không cho y phát ra âm thanh, chỉ có thể ưm ưm, hai chân quấn chặt hông Vương Nhất Bác.

... Vương Nhất Bác cứ ngỡ, trước kia có lẽ hắn không thích Omega.

Bởi vì Omega ở đế quốc không khác gì nhau, hệt như đám người trên tàu biển chở khách định kỳ đêm đó. Bọn họ cười ngọt ngào, lắc lư thân mình. Nhưng không có sự ngọt ngào nào không chứa ý đồ phía sau, đều vì tiền tài danh vọng. Sự ngưỡng mộ quyến luyến ở họ, vừa chói mắt vừa giả tạo.

Còn mỹ nhân ngư của hắn muốn gì? Vương Nhất Bác không biết. Tiêu Chiến nhiệt tình lại vô cùng tri kỷ, không cố kỵ điều gì, giống như không cầu gì khác. Đến lúc này, ngược lại hắn thật sự hy vọng Tiêu Chiến muốn thật nhiều thứ, càng nhiều càng tốt.

"Ha ~ Nhất Bác, Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến ngửa đầu rên rỉ, khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay nam nhân, mắt long lanh trừng hắn, nói, "Ngươi làm gì vậy, muốn hôn chết ta sao."

Vương Nhất Bác phát tán ngày càng nhiều tin tức tố nồng đậm, ấn y lên chiếc giường vì đơn sơ mà kêu cót két, cúi người tiếp tục hôn:

"Hôn chết ngươi, còn muốn làm chết ngươi."

Mỹ nhân ngư nghe xong lập tức ướt.

Thân thể y mềm nhũn như trước, nước giữa hai chân tuôn trào thấm ướt bộ drap giường vừa thay. Hắn đỡ dương vật thô to tiến vào, không biết thoải mái hay là đau, Vương Nhất Bác vuốt ve gương mặt y, chẳng biết từ lúc nào đã có một giọt nước mắt trong suốt đọng lại. Hỏi y cũng không nói gì, chỉ là âm thanh rên rỉ nặng nề hơn, nói quá sâu.

"Ngươi nhẹ một chút nha, ta đau đó có biết không... Ưm ha!!"

Cửa động mềm mại của Omega hút chặt dương vật, một trận tấn công mãnh liệt vang tiếng nước, Tiêu Chiến thét chói tai lên cao trào. Y khóc nức nở muốn hôn, muốn Vương Nhất Bác chậm lại chút, nhưng Thiếu tướng chỉ tiếp tục đẩy thật sâu vào trong, liều mạng muốn phá mở khoang bụng, đến tận nơi mê hoặc lòng người.

"Ah ——!! Không vào được nữa, không a!!!"

Mỹ nhân ngư run rẩy, nỗ lực ngăn lại không cho thứ thô to của nam nhân đẩy thẳng vào nơi sâu nhất trong bụng mình.

Nơi đó quá mềm mại, mỗi lần làm xong hai chân Tiêu Chiến lại run giật, nhạy cảm đến mức có thể liên tục phun nước ướt giường cả nửa ngày.

Y liên tục ngâm nga rên rỉ, Vương Nhất Bác vẫn dễ dàng tiến vào, xô đổ chướng ngại vật một đường thẳng tiến, khí thế thật sự muốn làm chết y.

"Ô ô lão công ~ lão công ~ cho ta bắn... Đừng, đừng a ——!"

Cả người Tiêu Chiến như bị Vương Nhất Bác nắm trong lòng bàn tay, cao trào thay nhau dâng lên, eo thon lưu lại rất nhiều dấu tay. Tầm mắt y bị mái tóc ướt che khuất, mơ mơ màng màng hết bắn lại bắn, Vương Nhất Bác vẫn không buông tha.

"Không... Không được nữa, ư ~ "

"Ngươi muốn, ngoan, muốn."

Càng về sau, mãi đến khi hắn bắn ngập bên trong, hơi thở y cũng bị ngăn trong cổ họng, im lặng lên cao trào.

Tưởng rằng đã kết thúc, nhưng Vương Nhất Bác không hề rút ra, chỉ đổi sang tư thế nằm nghiêng, khép hai chân y lại tiếp tục đâm vào.

Tư thế này khiến y cảm nhận rất rõ ràng động tác và hình dạng dương vật hắn, ưm ưm a a theo nhịp rung của giường, còn bị Vương Nhất Bác xoa nắn quy đầu đùa bỡn, nước tiểu không khống chế được mà bắn ra, tinh dịch cả hai vương vãi khắp nơi.

"Bụng nhỏ nhô lên rồi, có muốn lão công bắn cho ngươi không?"

Vương Nhất Bác thúc lên từ phía sau, mông mềm nhiều thịt liên tục đung đưa, sóng gợn cuồn cuộn.

"... Lão công ưm ~ lão công bắn nhiều quá ưm ha! Bụng nhỏ không chứa nổi ô ô ô..."

Vương Nhất Bác nhìn y bị làm đến choáng váng, hôn lên tuyến thể, nhanh chóng đẩy thêm hai cái mới rút ra bắn lên mông y.

Tiêu Chiến run rẩy mất điểm tựa ngã xuống, Vương Nhất Bác đỡ lấy y, trực tiếp ôm vào phòng tắm. Trong phòng vô cùng hỗn độn, drap giường vừa đổi lại sắp phải mang đi giặt —— may mà không trải thảm, nếu không càng khó tẩy rửa thứ dính trên đất.

Liếc mắt nhìn thời gian, đã qua giờ làm việc của phòng ăn. Vương Nhất Bác gọi cho Phó tướng, vừa hay buổi tối cậu không đi huấn luyện, bật người dậy đi mua cơm tối cho Thiếu tướng và Tiêu tiên sinh.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua dâu tây trên bàn trà còn thừa lại gần một nửa, dặn thêm một câu: "À được rồi, còn dâu tây không, lấy thêm một ít qua đây."

Phó tướng đến. Lúc Vương Nhất Bác mở cửa, cậu nhìn lướt qua phía sau, nhìn thấy cổ chân lấp ló của Omega. Thật tinh tế, khiến người khác không dám chạm vào, quả nhiên khác với Alpha.

Cũng khó trách Thiếu tướng đối tốt với y.

Người trẻ tuổi đang xuất thần, tầm mắt đột nhiên bị chặn. Thiếu tướng vừa bị cậu bỏ quên đang lạnh lùng nhìn xuống, ý tứ muốn đóng cửa rất rõ ràng: "Còn chưa đi?"

Cậu vội vàng đi.

... Đóng cửa, Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sofa tiếp tục ăn dâu tây còn lại trên bàn. Y kéo Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh mình nói muốn xem phim, là "Mỹ lệ nhân sinh", phim điện ảnh cũ năm 1997.

Xem được một nửa, Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh táo mở miệng: "Sắp khai chiến, có đúng không?"

Vương Nhất Bác không quá bất ngờ, hôn y một chút, ừ nhẹ.

Biển có thủy triều lên xuống, con người khi còn sống cũng vậy. Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, những ngọn sóng dập dìu trên biển được phủ lớp bột trắng bạc, nối với nhau thành ánh sáng, là ánh trăng. Tỏa xuống mặt biển, cũng xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng.

"Ngươi sắp đi, có đúng không?"

Vương Nhất Bác nghe được y đang cố nén tiếng khóc, không nhìn màn hình nữa, xoay lại ôm eo gầy, từng chút từng chút hôn lên tóc Tiêu Chiến: "Không có chuyện gì đâu, không sao, còn hai ngày nữa, không có chuyện gì đâu."

Tiêu Chiến không nhắc lại, vùi mình vào lòng Vương Nhất Bác ngủ say.

Hôm sau là một ngày nắng hiếm thấy. Tiêu Chiến như chưa có chuyện gì xảy ra, mỉm cười ôm hông Vương Nhất Bác, hỏi hắn có thể đưa y ra ngoài đi dạo không.

"Ta chưa từng đến đế quốc, ngươi đưa ta đi ngắm một lát có được không?"

Vương Nhất Bác đương nhiên đồng ý. Họ đi dọc theo con đường vào thành phố, đi ngang qua một tiệm xăm, Tiêu Chiến đột nhiên dừng bước.

Omega chớp chớp mắt, quay đầu lôi kéo tay Vương Nhất Bác, nói: "Đó là tiệm xăm ư?"

Vài chục năm nay, tiệm xăm ở cả liên bang và thủ đô đế quốc dần dà rất thưa thớt. Bởi vì đau, bởi vì tẩy đi càng đau hơn. Hiện giờ có thể dùng miếng dán giả xăm vĩnh viễn nên có rất ít người đi xăm thật.

Con người thay đổi quá nhanh, không xăm cũng đúng.

"Ở liên bang ta chưa bao giờ thấy tiệm xăm."

Vương Nhất Bác nắm chặt tay y: "Vậy thì vào xem một lát."

Hắn nắm tay Tiêu Chiến cùng đẩy cửa thuỷ tinh bước vào. Tiệm nhỏ vài thước vuông, diện tích vốn đã không lớn, thêm Vương Nhất Bác Tiêu Chiến hai người và một chủ tiệm Beta tóc ngắn càng có vẻ nhỏ hẹp.

Bàn của chủ tiệm chất đầy dụng cụ xăm, nhìn qua hoa cả mắt. Chủ tiệm đang vẽ bản thảo hình xăm, nghe động tĩnh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, lại lạnh lùng tiếp tục công việc: "Muốn xăm hình? Xem tuỳ thích."

Tiêu Chiến ngắm nhìn bản thảo trắng đen dán đầy tường, không lên tiếng.

Vương Nhất Bác biết y đang nghĩ gì, nắm cánh tay hắn chặt như thế.

Quả nhiên, một giây sau Tiêu Chiến mở miệng: "Vương Nhất Bác, chúng ta xăm đôi đi, có được không?"

Vương Nhất Bác biết thừa đột nhiên tại sao y lại nói thế, nguyên nhân chính là như vậy, tim như bị bóp nghẹt.

Hắn nắm cánh tay run rẩy của Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Ta xăm, ta xăm là được, đau lắm, ngươi đừng xăm."

Mắt Tiêu Chiến đỏ lên: "Một mình ngươi xăm không tính."

Vương Nhất Bác xoa cổ tay y dỗ ngọt, hiển nhiên không định đáp ứng, nhưng cuối cùng thật sự chịu thua trước đôi mắt ướt đẫm của người hắn yêu, mềm lòng lùi một bước, đồng ý xỏ khuyên đôi.

Tiêu Chiến rất vui vẻ, tai được khử trùng, trước khi bấm đột nhiên y chỉ vào Vương Nhất Bác, hỏi chủ tiệm: "Có thể để hắn bấm cho ta không?"

Chủ tiệm Beta liếc nhìn Vương Nhất Bác, đưa dụng cụ cho hắn, nói được, đã đánh dấu xong vị trí, nhắm chuẩn rồi bấm là được.

Tiêu Chiến mong đợi nhìn hắn, Vương Nhất Bác dè dặt đổi vị trí với chủ tiệm, cầm súng bấm khuyên đối diện với vành tai mềm mại của Tiêu Chiến.

Cụp cụp một tiếng, tai bên trái của Tiêu Chiến lập tức tê dại. Đôi mắt thuỵ phượng có chút ướt, chủ tiệm cho rằng y sợ đau, nhưng Vương Nhất Bác biết không phải.

Tiêu Chiến thật sự không sợ đau.

Một đường trầm mặc về đến nhà, sau khi vào Tiêu Chiến vẫn không nói một lời. Vương Nhất Bác thở dài ôm lấy y, hôn hôn lên mặt, nói: "Tiêu Chiến, nhìn ta."

Mỹ nhân ngư giãy dụa không chịu ngẩng đầu. Viền mắt y đỏ bừng.

Vương Nhất Bác hạ giọng, nói: "Sáng mai ta phải đi rồi, đến lúc đó không ai liên lạc được nữa. Bây giờ ngươi không nhìn ta, sau này có thể sẽ không nhìn thấy nữa."

Tiêu Chiến mạnh mẽ ngẩng đầu, nước mắt rơi lã chã, nhưng vì đang cắn chặt môi nên không hề phát ra tiếng.

"Bên ngoài không an toàn, để ngươi ở đây cũng không an toàn. Ta đã nghĩ cả đêm, hôm nay đưa ngươi trở về biển. Lặn thật sâu xuống đáy biển, biết không? Ở thủ đô có chiết xuất tin tức tố của ta, hôm qua đã lấy ra hết rồi, đều ở đây, dùng ít đi chút hẳn là đủ cho hai năm. Đến lúc đó chiến tranh cũng đã kết thúc, nếu như ta... Ngươi hãy đến bệnh viện, phẫu thuật sẽ hơi đau, ngươi cố nhịn một chút."

Mỹ nhân ngư hai mắt đỏ hồng ngắt lời hắn, dù người yêu sắp rời đi cũng sẽ không phát điên, chỉ cố chấp nói: "Không, ta sẽ không xoá đánh dấu, cũng không đi đâu hết, ta ở nhà chờ ngươi."

Vương Nhất Bác ôm y: "Một lát nữa máy bay sẽ đến, ta đưa ngươi trở về, nghe lời."

Vì vậy hành lý mới vừa dọn đến cứ như vậy bị bỏ lại, chỉ có một mình Tiêu Chiến bị đưa về eo biển nhỏ.

Gió thổi trên biển ẩm ướt. Mùi tảo biển, đá ngầm, cát mịn hoà quyện.

Tiêu Chiến nhảy xuống biển, hai chân biến thành đuôi, gương mặt xinh đẹp ló ra khỏi nước nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng đang đứng nhìn y, hệt như lần đầu gặp nhau vài tháng trước.

Thiếu tướng đứng trên bến tàu không người, tuổi còn trẻ đã mang đầy huy chương chiến công mà người cùng lứa không sánh kịp. Hắn cúi đầu nhìn Omega của mình, ký ức trong thoáng chốc như được tua lại, giống như hôm nay vừa mới nhặt được Tiêu Chiến, giống như bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.

Vương Nhất Bác mở miệng, giọng khàn khàn: "Lúc trước ta đã nói, trước khi gặp ta ngươi chịu nhiều khổ cực."

"Nhưng kỳ thật gặp được ta, ngươi cũng không khá hơn là bao. Ta không giải thích được đã đánh dấu ngươi, cũng không cho ngươi thứ gì, cả ngày còn không ở bên cạnh ngươi."

"Cha nuôi không tốt với ngươi, hiện tại xem ra ta cũng không khá hơn chút nào. Vậy nên Tiêu Chiến, hứa với ta, lần này nếu ta không về được, ngươi hãy sống tiếp dưới biển, có được không?"

Tiêu Chiến đã không còn biết mình có khóc không, chỉ điên cuồng lắc đầu, quật cường không trả lời.

Vương Nhất Bác biết ép buộc không được, ngồi xổm xuống nhẹ giọng dỗ: "Nghe lời, đó là nhà mẹ ngươi."

Mỹ nhân ngư chịu không nổi sự dịu dàng của hắn, hai tay run run ôm hắn, khóc òa nói với Vương Nhất Bác:

"Xin lỗi, xin lỗi... Ngay từ đầu tìm ngươi là do người của liên bang phái ta đến, ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, sợ ngươi nghĩ ta đang lừa ngươi... Vương Nhất Bác, xin lỗi, xin lỗi, ta không lừa ngươi, ta yêu ngươi rồi, ta đã yêu ngươi rồi, đừng để ta đi nhé? Xin ngươi."

Tiêu Chiến không nói dối.

Mỹ nhân ngư đã định sẽ yêu con người.

Thiếu tướng nở nụ cười hiếm gặp, vuốt ve gương mặt y, lại quyến luyến xoa nhẹ vành tai y.

"Ta cũng yêu ngươi rồi."

Vương Nhất Bác cúi đầu đặt lên môi y nụ hôn cuối cùng, thì thầm một câu:

"Đừng chờ ta trở lại."

——

Tác giả: Là HE là HE là HE cuối cùng là kết thúc viên mãn hà hà đừng gấp đừng gấp đừng gấp!!! Hành hạ chương này thôi chương kế tiếp tôi cho ngọt lại!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro