Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lúc này vẫn có ý định khăn gói trở về bất cứ lúc nào để thiết kế căn phòng "Thần bí sang trọng xuyên thấu ánh vàng còn có một chút trái tim thiếu nữ" ấy, lại không biết bản thân đã bước vào con đường không thể quay đầu. Một ngôi sao chậm rãi tỏa ra ánh hào quang, cùng một ngôi sao khác bởi vì ở gần mà tác động lên nhau.

<Shining star> sau đó lại tiếp tục, một trăm thực tập sinh nam được vây quanh bởi các vị trợ lý trong suốt thời gian quay ban ngày đã trở nên vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn bước nhanh về chiếc giường ghép của mình cùng cái bồn rửa mặt. Đến tận lúc này, tổ chế tác mới hài lòng gật đầu, bắt đầu tuyên bố sắp xếp lộ trình quay trong một tuần tới.

"Tiếp sau đây, qua kiểm tra đánh giá, các cậu sẽ được phân công đảm nhiệm các vị trí vũ đạo và giọng hát chính, căn cứ vào kết quả kiểm tra mà các cậu có thể giành được suất ra mắt chính thức cho bản thân mình. Lần hoàn thành đánh giá trong vòng bảy ngày này sẽ quyết định việc các cậu có được tiếp tục ở lại chương trình hay không. Sau bảy ngày, một nửa số người các cậu sẽ phải rời khỏi <Shining star>."

Nghe nói đến tỉ lệ 50% số người bị loại khiến cho tiếng bàn tán rì rầm vang lên không ngớt trước đó trở nên im bặt. Bọn họ thế mà lại không có cả thời gian để do dự, rất nhanh đã bị mang đến phòng sát hạch.

Phòng sát hạch một mảnh trống trải, các vị lão sư đang đứng phía trong phòng. Thầy hướng dẫn vũ đạo vẻ mặt nghiêm túc ngồi chính giữa, bọn họ nhìn không có chút gì ra vẻ nhưng thực lực lại vô cùng trâu bò. Vị tiểu ca đeo mắt kính đứng ở giữa nhìn qua rất giống một thành viên hay thẹn thùng mắc cỡ, kỳ thực là người biên đạo đỉnh nhất Trung Quốc hiện nay. Tất cả mọi người bởi vì khiếp sợ trước vị biên đạo này mà hồi hộp căng thẳng. Tiêu Chiến liếc liếc đôi mắt to, bày ra một thái độ hòa nhã bước vào: "Có gì hay ho vậy, để tôi vào xem xem", người ta một chút cũng không sợ nha.

Tổ chương trình trực tiếp gọi từng người lên sân khấu theo thứ tự bảng chữ cái, có thể trình diễn bằng bài nhạc mình đã chọn hoặc cũng có thể mở bất kỳ bài nhạc nào để nhảy freestyle. Các vị lão sư đánh giá nhanh hơn so với mọi người tưởng tượng, có người vừa lên biểu diễn vài động tác thì liền trực tiếp đưa kết quả luôn, hơn nữa bọn họ về cơ bản không tranh luận nhiều, các ý kiến đều đồng loạt nhất trí. Nhóm người này ai cũng đều rất gay gắt, nói không nhiều nhưng năng suất rất cao, rất khác biệt so với giám khảo các chương trình khác.

Cũng thật khéo, Vương Nhất Bác cùng cậu nhóc hoa bươm bướm kia thế mà thứ tự biểu diễn một trước một sau, kỳ thật nam sinh hoa bươm bướm kia nhảy cũng không thể gọi là kém, cậu ta hoàn toàn rất tự tin, kết quả khi Vương Nhất Bác vừa lên đã làm một loạt các động tác vô cùng lưu loát, khiến cho cả khán phòng kích động mà đồng loạt đứng dậy vỗ tay, trong nháy mắt đem bó hoa bươm bướm kia cắm xuống bùn. Muốn chết chính là cậu nhóc kia ở sau lưng nói xấu Vương Nhất Bác không ít, khiến mọi người vỗ tay xong đều quay ra trách mắng hắn: "Thế này mà cậu còn nói người ta tập tễnh? Tôi thấy đầu cậu đúng là hỏng rồi."

Tiêu Chiến ở trong đám đông ra sức vỗ tay, anh ngồi xem không hiểu nội dung kĩ thuật của những động tác này, chỉ biết là, cái cậu này, thắt lưng thật tốt!"

Khi đến lượt Tiêu Chiến bước lên sân khấu, anh trực tiếp nhìn các vị lão sư cười tít mắt: "Em chưa từng học qua vũ đạo, chỉ biết duy nhất điệu múa rong biển ngoáy." Các vị lão sư một mực không buông tha cho Tiêu Chiến, tiếp sau đó là một loạt âm thanh có phần quỷ dị vang lên: "Rong biển, rong biển, rong biển a~" Cái này cũng có thể là do Tiêu Chiến rất tự tin và thản nhiên, bởi vậy không có ai chế diễu anh, mọi người ngược lại còn cảm thấy anh bạn này có chút đáng yêu. MC đứng ngây ra không biết bình luận gì, đến khi các vị lão sư đưa ra lời nhận xét thì đều nói: "Cơ thể phối hợp không tồi, cảm nhạc tốt, cậu phải tập luyện nhiều hơn mới có thể bắt kịp mọi người."

Sau khi cúi đầu chào các vị lão sư, Tiêu Chiến trở về vị trí của mình mà không biết rằng, tối hôm đó có một Vương Điềm Điềm đáng thương cả đêm nằm mơ Tiêu Chiến hoa chân múa tay xuất chưởng "Rong biển, rong biển, rong biển a~"

Tổ vũ đạo có sự không đồng đều về kĩ thuật, trong khi tổ thanh nhạc toàn là các vị đại tỷ tỷ tiếng tăm vang xa, bốn giọng nữ cao cùng một rapper vừa nói trên sân khấu, tất cả đều là nữ.

Vậy nên khi Vương Nhất Bác vừa bước lên khán đài thì đã bị tấn công bởi các loại tình mẹ thương con mãnh liệt. Các vị lão sư một hồi khen cậu lớn lên bộ dạng thật xinh đẹp. Vương Nhất Bác được khen tới đỏ bừng mặt, ban đầu vốn dự định hát một bản tình ca nhưng sau đó đã đổi sang bắn rap đầy sát khí, tôi không có xinh đẹp!!! Tôi ngầu!!!

Sau khi hát xong, vị lão sư đưa ra nhận xét: "Nhịp điệu hoàn hảo, đột nhiên cảm giác cậu như một con sói con vậy ha ha ha ha."

Cái gì mà sói con! Là sói lớn!!!

Vương Nhất Bác mất mát bước xuống sân khấu, quay ra bất chợt gặp ánh mắt tràn ngập sùng bái của Tiêu Chiến: "Anh bạn, cậu bắn rap thật đẹp trai quá đi!!!"

Lão Vương trong nháy mắt cảm thấy vui vẻ, thấp giọng đáp: "Tôi dạy anh."

Đây chính là một Vương Nhất Bác thích đi dạy người khác.

Tiêu Chiến sau đó được khen từ khi lên sân khấu đến khi bước về chỗ ngồi, "Thanh âm cực tốt cùng khuôn mặt của cậu thật quá tương xứng!" "Tôi cũng không dám đối mặt nhìn em, thật khiến cho tôi lại nghĩ về cảm xúc mối tình đầu của mình!"

Tiêu Chiến cất lên vài câu hát, lão Lưu cũng vô cùng sửng sốt. Ông tháo tai nghe quay sang nhìn phó đạo diễn: "Cường Tử, tôi hình như tùy tay nhặt được một người phái thực lực rồi."

Phó đạo diễn cũng rất ngạc nhiên: "Anh đi kiếm idol trên đường còn hơn tôi tuyển chọn nửa năm trời. Anh nên dứt khoát đổi nghề đi thôi!"

Lão Lưu đắc ý cười, lại nhắn tin cho Đào Đào: Tôi thực xem trọng thực lực Tiêu Chiến, đừng có cho cậu ta chạy về đi làm đấy!!

Đến lúc ăn cơm tối, Tiêu Chiến lại muốn đem năm đồng trên người bắt xe đi về, tổ chương trình thông báo cho anh, phải giảm cân, chuẩn bị cho anh một chén salad lớn. Tiêu Chiến cầm cái bát lẩm bẩm: "Tôi muốn ăn lẩu, tôi muốn ăn xiên nướng." Tối đó, một chén rau đầy ắp nằm yên vị trên ổ chăn của Tiêu Chiến. Bao tử của anh bắt đầu biểu tình. Tiêu Chiến trong bóng đêm ôm bụng cau mày, cảm giác bộ dạng này của mình thật giống như đang ở tù vậy.

Đang ngồi nghĩ nghĩ thì Vương Nhất Bác từ cửa đi vào, phía sau cánh cửa chưa đóng tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng. Cậu trực tiếp đi thẳng đến cạnh gối của Tiêu Chiến, cả người ngồi xổm xuống, móc từ trong túi áo khoác ra một cái hộp nhỏ đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấp giọng hỏi: "Cậu lấy khoai tây chiên ở đâu ra vậy?!" Đồ ăn vặt không phải đều bị cưỡng ép tịch thu sao?

Vương Nhất Bác lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Ăn đi."

Ở gần đó, vị lão sư vẻ mặt mơ hồ nhìn cánh cửa phòng mình, Vương Nhất Bác vậy mà lại đến chỗ cô không phải để ôn lại kỉ niệm cũ, mà là để xin cô một hộp khai chiên?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro