Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mơ mơ màng bị kéo đến bệnh viện trong tình trạng không xu dính túi còn đang rối rắm: "Hôm nay là chủ nhật." Cái anh muốn nói chính là áo của Vương Nhất Bác sai ngày tháng rồi. Nhân viên công tác bên cạnh không ai để ý đến Tiêu Chiến, đem anh gói lại trong đám chăn. Đào Đào lấy ra chiếc cặp nhiệt độ: "39 độ, còn chưa hạ nhệt."

Đi cùng là vị PD đang cầm hồ sơ bệnh án: "Bác sĩ nói đợi một lát nữa nhiệt độ sẽ giảm. Cậu ta làm sao đột nhiên sinh bệnh sốt cao vậy?"

Vương Nhất Bác đáp lời: "Ngày nào anh ấy quay về phòng thì cũng đã khuya, phòng tắm đến nửa đêm về cơ bản là chỉ còn nước lạnh."

Đào Đào: "Ngày nào cũng tắm nước lạnh? Nhiệt độ vừa hạ một chút, sao cậu ta không nói với ai?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn từng giọt nước truyền dịch đang lăn xuống, đưa tay điều chỉnh tốc độ chậm một chút: "Anh ấy không thích làm phiền người khác."

Mua cho anh một cái quần bị ngắn thì anh lặng lẽ đem ống quần xắn lên, dứt khoát mặc chiếc quần ngắn, chưa mua cốc cho anh, anh liền đem chai nước suối đã hết đi lấy nước ấm uống, đêm ngủ bị ho cũng rất cố gắng đè nén âm thanh, sợ ầm ĩ ảnh hưởng đến người khác.

Tiêu Chiến thực là một người ấm áp từ trong xương tủy.

Đào Đào: "Tôi đi gọi điện cho bên bảo an." Nước nóng cung cấp 24/24 cũng không đảm bảo được, các người nên cuốn gói khỏi đây đi.

PD thở dài: "Bác sĩ nói cổ họng của cậu ấy bị sưng rồi, hôm nay lại là ngày biểu diễn. Ai! Thế này sao diễn được đây? Vương Nhất Bác cậu cũng về nghỉ ngơi đi, 9 giờ sẽ bắt đầu chương trình đó."

Vương Nhất Bác đẩy cửa phòng bệnh bước ra ngoài, PD đi theo sắp xếp xe đưa cậu về ký túc xá.

Bốn bề vắng lặng, Tiêu Chiến mở to mắt, nhẹ nhàng hát một câu: "Cơn gió mùa hạ...." Cổ họng thực sự rất đau, anh có phần bất đắc dĩ cười khổ, đã nỗ lực rất nhiều, thiếu chút vận may nữa thôi.

Vương Nhất Bác đi rất nhanh: "Em không về!"

PD: "Cậu ở đây làm gì? Chúng tôi sẽ đưa Tiêu Chiến về, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay là ngày thi đấu đó!" Ông nhìn Vương Nhất Bác đang hết nhìn đông lại nhìn tây, hỏi một câu: "Cậu đang tìm gì thế?!"

Vương Nhất Bác nhìn ra siêu thị 24 giờ của bệnh viện, nhằm hướng đó chạy tới. Cốc chén trong siêu thị đều là đồ nhựa cao cấp, bình thường loại này chỉ có khắc vạch đo mức nước, ngay cả một cái hoa văn cũng không có. Cho dù là vậy, Vương Nhất Bác cũng thật nghiêm túc chọn một cái cốc lớn màu xanh lá nhạt, sau đó đến gian nước sôi làm nóng cái cốc mới mua cả chục lần. Vương Nhất Bác xem như trời sinh không phải một người ôn nhu, chỉ là vì người đó quá mức đặc biệt, làm cho cậu thậm chí còn nghĩ muốn đem cả vũ trụ đặt lên tay anh.

Rạng sáng, PD đưa Tiêu Chiến đã hạ sốt cùng Vương Nhất Bác trở về. Tiêu Chiến vẫn cảm thấy không thoải mái, một bên đầu tựa vào cánh cửa xe lạnh như băng. Vương Nhất Bác đưa tay muốn cho Tiêu Chiến dựa vào vai mình nghỉ ngơi lại bị anh né tránh.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay lùi về, mấp máy môi, lông mày nhăn lại.

Tiêu Chiến thế nhưng lại lo lắng nghĩ, Vương Nhất Bác ở bệnh viện cùng anh cả một đêm, ngàn vạn lần đừng lây bệnh cảm cúm của mình.

Đúng 9 giờ, chương trình bắt đầu ghi hình, sân khấu đêm đó trở nên vô cùng lộng lẫy. Các vị chuyên gia trang điểm tô một chút son lên môi Tiêu Chiến, thực sự sắc mặt anh quá kém. Lão Lưu mấy lần quay phim cũng đều đặc biệt ghé qua, nhìn thấy Tiêu Chiến ốm yếu dựa vào Lâm Hòa, tay giúp anh cầm một cái cốc lớn màu xanh. Tiêu Chiến mặc áo dài tay màu trắng, đang ngồi thẳng lưng chờ stylist cài hoa áo cho mình.

Lão Lưu khích lệ Tiêu Chiến: "Tiểu Chiến đẹp trai quá!" Tuy rằng mới có một tuần, Tiêu Chiến đã thay đổi đến mắt thường cũng nhìn rõ, hơn cả việc giảm cân, cả người khí chất đều rất khác, so với nam sinh ngồi tàu điện ngày đó có biến hóa rất lớn.

Tiêu Chiến tươi cười, cũng không mở miệng nói chuyện.

Lâm Hòa ở bên cạnh giải thích lý do: "Cổ họng cậu ấy không thoải mái."

Lão Lưu: "Không sao, cứ để cậu ấy tự nhiên!" Tiêu Chiến gật gật đầu, biểu cảm cũng không quá uể oải.

Ngày ghi hình thứ nhất của "Shining star", cũng như rất nhiều chương trình tuyển chọn khác, họ chuẩn bị ghế ngồi cho một trăm thực tập sinh theo hình kim tự tháp, theo thứ tự tên từ 1-100, đỉnh tháp là của người xếp thứ hạng cao nhất, được tạo hình theo ghế ngồi của một vị vua. Các thí sinh căn cứ vào năng lực mà tự xếp hạng bản thân để ngồi đúng vị trí của mình. Sau đó giám khảo sẽ tiến hành kiểm tra năng lực từng người, đánh giá trên thang điểm 100 (Số phiếu tính đến 9:00 là 1/5 số điểm sát hạch), thế nhưng từng thí sinh nhận được điểm cũng không công khai ngay tại chỗ mà để đến đến cuối cùng, sau hậu trường nhận điểm của mình, 50 cái tên bị loại sẽ trực tiếp trở về thu dọn rời khỏi chương trình. Bởi vậy nên không ai biết được mình có bị loại không cho đến phút cuối.

Tiêu Chiến và Lâm Hòa là nhóm đầu tiên bước vào trường quay, Lâm Hòa ngược lại tự nhận thức được rất rõ ràng: "Ai cũng đừng hòng đoạt của tôi, chỗ ngồi thứ 100 là của tôi!" Tiêu Chiến cười cười, đi theo cậu ta đến ngồi trên ghế số 99. Lâm lão đệ căng thẳng tới cực điểm mà bắt đầu điên cuồng nói, nghe Tiêu Chiến nói giọng Trùng Khánh một hồi, người này lại bắt đầu xổ giọng Đông Bắc rồi. Hai người cũng không biết tập đầu tiên của "Shining star" lấy góc nhìn mái tóc đỏ của Lâm Hòa mà phát triển ra. Hình ảnh Lâm Hòa căng thẳng lẩm bẩm đều lọt vào ống kính đem đi làm video phản ứng. Ngay cả lúc cậu gọi Tiêu Chiến một cách thân mật là "Tiêu ba ba" cũng bị chữ phụ đề chạy qua chạy lại phơi bày hết ra.

Không thể không nói, hậu kỳ của "Shining star" rất thông thạo, hai vị ca ca bộ dạng vui tươi, ngồi cùng nhau cười vui vẻ.

Vương Nhất Bác vừa tiến vào một nửa đã nổ ra một trận vỗ tay không ngớt, đầu tiên là hôm nay tạo hình thật giống ma cà rồng, còn hình phóng to bên trên màn hình thì thật đẹp trai đến kinh ngạc. Thứ hai, cậu coi như là ba ba của cả nhóm vũ đạo, nhân khí rất cao. Cậu thiếu niên hoa bươm bướm đang ngồi trên vị trí cao nhất bị dọa sợ, bất giác đứng lên. Vương Nhất Bác nhìn quanh kim tự tháp, trực tiếp ngồi xuống ghế số 98.

Sau đó, hàng loạt bài phân tích lý do tại sao Vương Nhất Bác thoạt nhìn có vẻ kiêu ngạo lại ngồi xuống vị trí thấp nhất đã nổ ra, có người nói "Vương Nhất Bác vốn dĩ là người rất khiêm tốn!" Có người lại nói "Chính là cậu ta luyện tập nhiều năm như vậy, ngồi ở vị trí 98 có phần khiêm tốn quá mức, thậm chí có chút làm bộ làm tịch." Mới có tập đầu tiên mà đã có một đống chị em ở khắp nơi điên cuồng để lại lời nhắn: "Cậu ấy nhất định là nhớ Tiêu Chiến thôi!!!"

Thế nhưng mà căn bản là không có ai tin.

100 người lần lượt ngồi vào chỗ, các vị lão sư của "Shining star" bắt đầu bước vào vị trí của mình, khán phòng im lặng đầy nặng nề.

Giữa cuộc vui của mọi người, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến vẫn đang rất khó chịu, đột nhiên cả người sáng lên, đứng bật dậy khàn khàn giọng gọi: "Thần tiên tỷ tỷ!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro