Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần tiên tỷ tỷ đích thực là ánh trăng sáng trong lòng già trẻ gái trai nước Trung Hoa, cho dù có trang điểm hay không chúng ta vẫn phải công nhận vẻ đẹp đó. Vốn dĩ Tiêu Chiến nếu sống cuộc sống của một người bình thường sẽ không có khả năng tận mắt nhìn thấy nhân vật thần tiên hạ phàm như thế, cho nên không phải mình anh mà còn cả đám nam sinh đồng loạt điên cuồng vỗ tay. Còn dùng chất giọng khàn khàn vịt đực mà gào tên lão sư.

Vương Nhất Bác nghe tiếng la của Tiêu Chiến lập tức không khí xung quanh bắt đầu lạnh như băng, Phương Dịch ngồi phía sau bất chợt rùng mình một cái: "Thằng nào mất dạy lại mở điều hòa thế hả?!"

Tiêu Chiến nào có bắt sóng được ra-đa, bản thân gào thét chưa đủ còn nắm lấy tay Vương Nhất Bác, cùng giơ loạn xạ trên không trung: "Hú hú hú". Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn mười ngón tay đan xen, xúc cảm thoáng cái đã tốt đến im bặt. Ai! Đối với Tiêu Chiến thật sự không còn cách nào khác mà.

Tiêu Chiến nghiêng người ghé sát vào tai Vương Nhất Bác, nói: "Lão Lưu thật lợi hại, có thể mời được cả thần tiên tỷ tỷ!"

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu: "Ừ." Nữ thần đột nhiên xuất hiện ở trung tâm sân khấu, một thân tây trang màu trắng, thực sự rất đẹp.

Giám khảo của "Shining star" là do những người hướng dẫn cùng các lão sư tạo thành một nhóm, hơn cả một chương trình giải trí tuyển chọn thông thường, tính chất nhận xét càng thiên về cho điểm kỹ thuật, phong cách tổ chương trình chính là vừa kiên định lại vừa nghiêm túc, lão Lưu cùng nhân viên công tác của đoàn đội đều cố gắng để tạo ra một chương trình tuyển chọn không giống với trước đây. Cho dù ban đầu không gây được nhiều sự chú ý cũng không có quan hệ, có thể dựa vào dư luận chậm rãi tích lũy nhân khí.

Đương nhiên bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, "Shining star" thành công ngay từ tập đầu tiên bởi bức tranh các thí sinh quá mức ngu ngốc.

Chấm điểm theo trình tự là dựa trên số ghế ngồi của mỗi người cho đến khi lên sân khấu biểu diễn. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn đỉnh kim tự tháp: "Chúng ta không cần đợi đến nửa đêm đúng không?"

Lâm Hòa: "Đúng vậy, tôi cảm thấy tôi còn hồi hộp được một lúc nữa cơ. Tiêu ba ba, cậu bệnh thế này có trụ được không?"

Tiêu Chiến gượng cười: "Sớm biết vậy tôi đã đăng ký biểu diễn tiết mục đầu rồi."

Vương Nhất Bác: "Là thật? Anh muốn là ngýời biểu diễn đầu tiên sao?" Nói xong cậu liền đứng dậy tìm nam sinh hoa bươm bướm, vì có thể đề nghị khiêu chiến để thay đổi vị trí biểu diễn. Vương Nhất Bác sở dĩ chưa trực tiếp battle đơn thuần là vì tâm trí không ở đây. Nam sinh hoa bươm bướm ngồi ở hạng nhất lại cảm giác như ngồi trong một góc nhỏ của kim tự tháp vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rõ ràng cậu ta ngồi ở ghế của vua nhưng lại cảm thấy như đảo ngược hình kim tự tháp lại, thành vị trí nhỏ bé nhất.

Cũng may Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lại: "Không có, tôi nói đùa thôi. Mời ngài ngồi xuống, ngồi xuống." Vẫn là không nên cho Vương Nhất Bác đi, hôm nay cậu trang điểm mắt đổi thành màu đỏ, rất dễ bị kích động.

Tập đánh giá đầu tiên bắt đầu, Hoa bươm bướm lên trình diễn đầu tiên, tên của cậu ta thực ra cũng tương đối có phong cách, Trịnh Tề Nghiêm Dương. Lâm Hòa ở phía dưới thì thầm: "Bốn chữ này cũng không đề cập ai với ai."

Tiêu Chiến kịp thời ra hiệu Lâm Hòa đừng nói nữa, người này có điện, còn muốn cạnh tranh với Vương Nhất Bác, đừng tùy tiện gây chiến cũng đừng đắc tội với người ta.

Nhóm của cậu bạn Hoa bươm bướm cũng rất hài hước, cậu ta từ vị trí số một đi xuống, đồng đội của cậu ta bảy người nhất loạt ngồi ở vị trí sau cùng. Đợi đến khi MC hỏi bọn họ lý do tại sao ngồi như vậy, một vị tiểu ca vô cùng cá tính trả lời rất mạnh mẽ: "Bởi vị tụi em rất ngốc!" Trịnh Tề Nghiêm Dương lúc đó lập tức giận tái cả mặt. Có thể bởi vì vị thủ lĩnh lên sân khấu biểu diễn, một đám thanh niên độ tuổi trung bình 22 vẫn là có chút lo lắng, sau cùng, tâm ý cao tận trời xanh cùng khát vọng to lớn..... thật sự có chút ngốc.

Mỗi người bọn họ thật sự rất cố gắng, nhưng mà chính là một đám người cùng nhau nhảy cũng không hòa hợp, cậu đá chân của cậu, tôi đánh hông của tôi, Rõ ràng là thầy biên đạo đã dạy động tác rất hài hòa rồi mà bọn họ tập theo có thể nói là chả liên quan gì... quá thần kì rồi. Vẻ mặt của tiểu ca đầu trọc: "Cậu xem tôi đã nói gì hả!!! Tôi đã bảo chúng ta rất ngốc mà!"

Vương Nhất Bác ở dưới sân khấu hiếm khi mở miệng cũng phụ họa Lâm Hòa mà hỏi Tiêu Chiến: "Vấn đề gì? Ai là ai?"

Tiêu Chiến nhắc cậu: "Trịnh Tề Nghiêm Dương!"

Vương Nhất Bác còn thực sự nghiêm túc nói: "Đúng, chính là Trịnh Tề Ngứa Ngứa ("Dương" đồng âm với "ngứa", "Nghiêm" pinyin là yan, đọc gần giống "ngứa" - yang)

Tiêu Chiến: ............... quên chiếc cổ họng đang đau mà lười sửa cậu, ngứa thì ngứa.

MC sau đó cũng cảnh báo cho bọn họ: "Mỗi nhóm cần một người ưu tú đảm nhận vị trí center, nhưng tuyệt đối đừng mang ý nghĩ muốn thể hiện bản thân mà không đếm xỉa đến nhóm của mình."

Cuối cùng vẫn không công bố điểm số ngay nhưng sắc mặt mọi người cũng không được tốt lắm, không khí phòng quay cũng trở nên ngưng trệ.

Có thể là để tìm người đáng tin, nhóm vũ đạo biểu diễn sau đó khi đi qua Vương Nhất Bác đều vỗ tay tán thưởng. Nhóm này giống như mở ra một cái công tắc, tất cả các nhóm vũ đạo sau đó đều từ bốn phương tám hướng chạy tới chụp hình Vương Nhất Bác.

Lâm Hòa: "Vương ba ba, bọn họ chính là đang chà xát nhân khí của cậu đó!!"

Tiêu Chiến trừng mắt: "Cậu từ khi nào mà có quan hệ tốt với cậu ấy vậy. Chỗ nào cũng gọi ba ba!"

Lâm Hòa còn nghiêm túc phản bác: "Cậu là Tiêu ba ba hướng dẫn thanh nhạc của tôi. Cậu ấy là Vương ba ba, hướng dẫn vũ đạo của tôi. Trong cái chương trình này tôi chỉ có hai người ba!" Nói rất hay, còn có vẻ rất hùng hồn!

Lâm Hòa còn ngại chưa đủ loạn mà từ từ nhắm hai mắt, làm dấu chữ thập trên ngực, lại lẩm bẩm trong miệng: "A di đà Phật, xin phù hộ một nhà ba người chúng tôi thuận lợi vượt qua vòng thứ nhất, A-men!"

Tiêu Chiến: điên rồi điên rồi!

Vương Nhất Bác: Một đứa nhỏ rất chân thành. Tiền đồ vô lượng.

Các tiết mục sau đó mỗi người một phong cách, ai nấy đều thể hiện bản lĩnh của mình, ví dụ như một cậu bạn cao mét 9, người cực kỳ dẻo dai, kĩ thuật nhảy vô cùng cao, nhào lộn cực nhiều. Thiền tiên tỷ tỷ vừa hỏi cậu ta, đúng là đã học nhào lộn từ nhỏ, chịu rất nhiều khổ cực. Cũng có một nhóm khác không tính toán phát triển, thế nhưng khi tất cả bước ra sẫn khấu thì mọi người đồng loạt vỗ tay như một cái máy. Sau cùng bọn họ còn phát biểu cảm nghĩ của mình: "Cảm ơn các đồng đội không ngừng nỗ lực luyện tập, cũng cảm ơn Vương Nhất Bác, nếu không có chút gì sợ cậu, bọn tôi đã không có động lực thế này."

Một khi đụng đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền phản ứng rất nhanh: "Người ta đâu có cảm ơn cậu đâu."

Vương Nhất Bác cong môi nở một nụ cười.

Các cậu càng nên tự cảm ơn chính mình đi.

Trái ngược khá lớn chính là, "Người đẹp cổ điển" Tề Kì, cậu ta nhảy street dance ào ào như gió, thân hình nhỏ nhưng năng lượng rất dồi dào, càng tuyệt hơn là cậu ta là người của nhóm vũ đạo, nhưng ở giữa bài nhảy của bọn họ lại có một đoạn hí khúc, Tề Kì còn solo một đoạn hát hí, vô cùng kinh diễm.

Nếu không muốn người khác dùng vẻ ngoài đánh giá bạn, thì cần lấy thực lực ra nói chuyện.

Thời gian từng chút một trôi qua, đến 3 giờ các thực tập sinh mới được giải lao lần đầu tiên. Gần như khi lão Lưu hô một câu "Tạm nghỉ!", trong nháy mắt Tiêu Chiến gục đầu lên vai Vương Nhất Bác, cậu cảm nhận hơi thở dồn dập của anh trên cổ mình.

Người của tổ chương trình cấp tốc vây quanh, mọi người đều âm thầm lo lắng cho Tiêu Chiến. Đào Đào trực tiếp đem miếng dán hạ sốt dán lên trán cho Tiêu Chiến, hỏi anh: "Tiêu Chiến, cậu có tiếp tục được không?"

Tiêu Chiến tựa trên vai Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Em không sao."

Vương Nhất Bác quay ra nói với Đào Đào: "Mau tìm cho anh ấy chiếc áo khoác!"

Tiêu Chiến khi nãy ngồi thẳng tắp, kì thực bởi vì sốt cao mà cả người run bần bật.

Vương Nhất Bác, một người với vẻ ngoài băng lãnh, lần đầu tiên hiểu rõ sự uy hiếp, cũng cảm thấy được con người cũng biết đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro