Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh không còn là một ngôi sao cô đơn."



Giữa tháng 4, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhập tổ, bắt đầu khởi quay "Trần Tình Lệnh".

Đối với Tiêu Chiến - người đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm diễn xuất mà nói, thể hiện một nhân vật như Ngụy Vô Tiện không có gì khó khăn. Anh không phải là một tiểu sinh mới chỉ diễn qua vài ba nhân vật nhỏ, anh là một ảnh đế. So với Ngụy Vô Tiện, kỳ thực nhân vật "Tiêu Chiến" ở thời không này mới là một vai diễn khó.

Rốt cuộc, Tiêu Chiến 34 tuổi không phải Tiêu Chiến 27 tuổi ở thời không này, không khó để anh thuyết phục mọi người tin mình chính là Tiêu Chiến 27 tuổi, nhưng khi ở trước mặt Vương Nhất Bác, việc khôi phục nguyên vẹn một Tiêu Chiến sẽ khiến trái tim Vương Nhất Bác rung động mới là điều khiến Tiêu Chiến 34 tuổi cảm thấy khó khăn.

Vương Nhất Bác trong thời không này có chút khác biệt với Vương Nhất Bác trong thế giới chip hồi ức, Tiêu Chiến không ngạc nhiên, bởi nếu Tiêu Chiến trong thời không này có thể yêu thích diễn xuất, đương nhiên Vương Nhất Bác trong thời không này sẽ có điều gì đó thay đổi. Chỉ là, mỗi khi Vương Nhất Bác cười lên nhìn về Tiêu Chiến, cậu vẫn là một bạn nhỏ có trái tim sáng lấp lánh như vàng, chân thật, dũng cảm, không kiêu ngạo không xu nịnh. Cậu giống như một ngọn lửa rực cháy, vừa hấp dẫn Tiêu Chiến tiếp tục tiến gần hơn đến nguồn nhiệt, vừa khiến anh không khỏi cuộn mình trong mặc cảm tự ti, không đủ can đảm đành tự liếm láp chân tâm đang tự cô lập của chính mình...

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn như cũ, không thể khống chế mà yêu thích Tiêu Chiến, như sa vào vũng lầy, càng ngày càng lún sâu. Nụ cười càng ngày càng xán lạn, ánh mắt lưu lại trên người Tiêu Chiến càng lúc càng lâu, những tiếng ho giả vờ không quan tâm, vành tai nóng rực, hành vi ấu trĩ thu hút sự chú ý... Kỳ thực, cậu vẫn luôn là cậu. Những ngày đó tựa như một miếng đường nhỏ chưa tan ở đáy ly pha lê, độ dày càng ngày càng sâu, càng về sau càng ngọt ngào, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác sau khi uống xong ngụm này, có lẽ sẽ chẳng còn gì ở dưới đáy ly nữa.

Cảnh tuyết rơi ở Tĩnh thất được diễn từ rất sớm, bọt xốp bay đầy trời, Tiêu Chiến đưa tay hứng tuyết, khẽ ngâm nga bài "Let it go". Anh hơi nghiêng đầu, Vương Nhất Bác đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt dịu dàng, trong phút chốc đối mắt cùng Tiêu Chiến, cậu hốt hoảng cúi đầu.

Hai người nhất thời lặng im, bọt xốp nặng nề rơi xuống đất trải một tầng nhợt nhạt, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Chiến ca, anh có chuyện gì muốn hỏi em không?"

Tiêu Chiến há miệng, nhưng không nói gì, Vương Nhất Bác vẫn cứ nhìn anh, không cho anh cơ hội tránh né.

"Làm sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

Vương Nhất Bác nói: "Có một thời gian, trong khung thoại giữa anh và em, phía bên anh luôn hiển thị đang nhập liệu, một lúc dừng lại, sau đó lại tiếp tục gõ... Em tưởng anh có gì đó muốn nói cùng em, nhưng mà em đợi lâu rồi vẫn chẳng thấy anh gửi gì cho em hết."

Vương Nhất Bác đưa tay đón tuyết, "Em nghĩ, có phải là lỗi bug không? Phía bên anh chắc cũng hiển thị em đang nhập liệu đi? Vì thế em còn không dám chạm vào bàn phím."

Người trước mắt một thân bạch y, tóc dài rối tung, đó không phải là người đã đợi 16 năm một người, mà chính mình một thân hắc y này đã đợi người đó 6 năm. Cũng may, số phận không quá tàn nhẫn, không bắt bọn họ lãng phí thêm 10 năm vô ích.

Tiêu Chiến kìm lòng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, nhìn Vương Nhất Bác hỏi: "Vương Nhất Bác, em vì cái gì luôn mở ra khung thoại với anh, nhưng lại không tìm anh?"

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, vành tai đỏ lên, cậu vốn dĩ không giỏi nói dối, một lúc sau mới trầm giọng nói một câu:

"Biết rõ còn cố hỏi."


**

"Em đứng dựa ở đây làm gì? Chơi trò trai đẹp à?"

Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng hóa trang, đè thấp mũ lưỡi trai.

Vương Nhất Bác đang dựa vào tường ho khan một tiếng, đứng thẳng người lên, đến sát bên người Tiêu Chiến: "Đẹp hay không đẹp?"

Nhìn dấu ngoặc đơn treo cao bên miệng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được cười: "Đẹp, đẹp, đẹp, đẹp chết anh rồi."

"Đi thôi, em đói bụng."

"Ăn gì vậy?" Đi theo sau Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến kéo mũ.

"Tiểu long khảm, lấy số trước rồi, chắc một lát nữa là có thể đến ăn."

"Tiểu long khảm?"

"Anh mấy ngày trước không phải ồn ào muốn ăn Tiểu long khảm sao?"

Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, lại ngẩng đầu lên cười cười với cậu.

Trong tiệm lẩu hơi nóng tỏa ra mù mịt, trong nồi sôi đến nổi váng sủi bọt, Vương Nhất Bác cầm đũa bỏ thịt bò vào nồi lẩu, Tiêu Chiến uống trà bát bảo, nhìn Vương Nhất Bác nhúng chín thịt rồi đưa tới đặt vào trong bát của mình: "Chiến ca, ăn đi."

Tiêu Chiến gật đầu, dùng đũa kẹp lấy, chấm nước tương, cho vào miệng nhai.

Vị cay lập tức vọt vào trong cổ họng, thực quản như thít lại, Tiêu Chiến không kiềm chế được, ho dữ dội, Vương Nhất Bác dừng đũa, ngẩng đầu: "Chiến ca, anh sao thế?

Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà, vội vàng lắc đầu. Những năm gần đây, anh vì phải duy trì thân hình tiêu chuẩn nên ăn uống rất thanh đạm, không thể ăn nhiều đồ cay. Hơn nữa, công việc bận rộn, ăn uống không điều độ, làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn khiến anh mắc một số bệnh về dạ dày, những đồ ăn kích thích thường xuyên khiến anh khó chịu. Lần trước ở nhà ăn tối với ba mẹ, ăn quá nhiều đã khiến anh bị đau dạ dày suốt mấy ngày.

Chỉ là khi hai người ở cùng nhau, anh thường không biết phải biểu hiện như thế nào, nên nói gì, làm gì. Trong vô thức sẽ bắt chước Tiêu Chiến ở trong thế giới chip hồi ức, dù có lúc sẽ cảm thấy khó xử và khó chịu, nhưng anh sợ bầu không khí rơi vào im lặng. Anh càng sợ Vương Nhất Bác của thời không này sẽ thích Tiêu Chiến của thế giới đó hơn.

Mà anh không phải là Tiêu Chiến của thế giới đó.

Nhìn nồi lẩu cay sôi sùng sục, bàn tay đang cầm đũa của Tiêu Chiến đột nhiên buông lỏng ra.

Anh không thích ăn tiểu long khảm, thậm chí không thể ăn tiểu long khảm.

Bất lực và khổ sở bỗng nhiên ập tới. Tiêu Chiến buông đũa, nhìn nồi lẩu trước mắt quay cuồng, một đỏ một trắng, là lẩu uyên ương. Vương Nhất Bác thấy sắc mặt anh không tốt, liền hỏi: "Chiến ca, làm sao thế, không thoải mái à?"

Tiêu Chiến lắc đầu, nói: "Nhất Bác, anh không ăn được đồ cay."

"À, em lại tưởng... Em tưởng anh là người Trùng Khánh, thích ăn cay." Vương Nhất Bác sửng sốt. "Em, em không biết anh không thể ăn cay..."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang lo lắng như một đứa trẻ vừa làm sai, nhưng cậu không làm gì sai cả. Cậu sắp xếp ăn lẩu, chỉ vì Tiêu Chiến nói anh muốn ăn tiểu long khảm, bởi vì Tiêu Chiến là người Trùng Khánh, cậu muốn cho anh vui vẻ. Cậu dụng tâm nhớ kỹ từng câu Tiêu Chiến nói, đưa Tiêu Chiến đi ăn tất cả những món ngon, làm những điều có thể khiến Tiêu Chiến vui vẻ. Cậu không làm gì sai, cậu cũng không cần phải như vậy, nhưng giờ phút này lại chân tay luống cuống, lo lắng người mình quan tâm sẽ không vui.

Tiêu Chiến không kìm được, thậm chí có chút nghẹn ngào nói năng lộn xộn: "Nhất Bác, xin lỗi em, xin lỗi, thật ra thì anh không thích ăn tiểu long khảm, cũng không thích ăn đồ ăn đường phố và món Nhật, cũng không thích uống Starbucks. Nhất Bác, anh xin lỗi."

Hơi nước bốc lên từ nồi lẩu làm gương mặt Vương Nhất Bác trở nên mơ hồ. Tiêu Chiến không nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt cậu, có lẽ cậu sẽ cảm thấy Tiêu Chiến thật khó hiểu. Không thích thì vì sao lại nói mình thích, lại muốn uống Starbucks. Giờ phút này, tâm tình cậu có phải như vừa bị dội một gáo nước lạnh hay không? Rõ ràng là mang theo tâm tình vui sướng mà chạy về phía Tiêu Chiến, cuối cùng lại bị Tiêu Chiến phủ nhận hết tâm ý?

Sự im lặng làm cho hối hận và khổ sở trong lòng Tiêu Chiến không ngừng lên men, giống như một cục bột mịn không ngừng phình trướng, khi nó sắp xâm chiếm cả lồng ngực anh, Vương Nhất Bác cất tiếng: "Không sao đâu, Chiến ca."

Cậu vươn tay tắt công tắc nồi lẩu, nồi lẩu lập tức trở nên yên ắng, hơi nóng từ từ tản đi, sắc mặt Vương Nhất Bác cũng trở nên rõ ràng hơn. Dưới ánh đèn, gương mặt thiếu niên trong trẻo sạch sẽ, mang theo vài phần trẻ con: "Không thích ăn tiểu long khảm thì còn có những món khác. Anh thích ăn gì, chúng ta sẽ ăn cái đó."


Khi họ bước ra khỏi tiệm lẩu, bầu trời đã đầy sao.

Về đến gần khách sạn, xuống xe, Vương Nhất Bác hỏi anh: "Chiến ca, muốn đi dạo không?"

Hai người đóng cửa xe và bước đi chậm rãi trên con đường rừng gần khách sạn.

Đêm xuân tháng 5 đã bắt đầu thoang thoảng dấu hiệu bị mùa hạ xâm chiếm, gió khẽ khàng lùa qua lá cây phát ra âm thanh xào xạc. Hai người sánh vai, một đường yên tĩnh mà đi.

Tiêu Chiến rất cảm kích vì Vương Nhất Bác không hỏi, không cố tình quan tâm, thậm chí cậu còn cúi đầu xuống đá hòn sỏi nhỏ trên mặt đất, như thể tất cả những sự phiền lòng trên đời đều chưa từng tồn tại.

Hôm nay biểu hiện của Tiêu Chiến thực sự quá bất thường, nhưng đối với Vương Nhất Bác, điều này dường như không quan trọng. Cậu đối với thế giới luôn có một loại biểu tình xa cách thờ ơ, đem mình bao bọc trong một cái vỏ hạt dẻ nào đó, vĩnh viễn che giấu sự thuần khiết và ngây thơ của mình trong chiếc vỏ bọc ấy.

"Chiến ca, nhìn xem, đó là ngân hà."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, chỉ lên bầu trời như thể cậu vừa phát hiện ra một lục địa mới.

Tiêu Chiến nhìn theo ánh mắt cậu. Đó là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy ngân hà.

Trên bầu trời đêm đen nhánh, những vì sao nằm rải rác như những tia sáng nhỏ bé. Bóng tối của màn đêm ngưng tụ thành một dòng sông vật chất tối hỗn độn như sương mù với những chấm nhỏ màu đen, màu xanh lam sẫm và màu tím nhạt. Những ngôi sao đó treo xa xa cuối chân trời, giống như một bức tranh sơn dầu nồng đậm với nhiều mảng sáng tối đan xen.

Những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, ngay cả những vì sao cũng hiếm khi thấy được, huống chi là một dải ngân hà lộng lẫy và yên bình như vậy.

Tiêu Chiến chợt nhớ rằng 5 năm trước, anh đã từng ngồi trên ban công một mình, nhìn ngắm những vì sao.

Lúc đó anh đã nghĩ, thế giới rộng lớn như vậy, hai ngôi sao nhỏ bé tầm thường thực sự sẽ gặp được nhau sao?

Giờ phút này dưới dải ngân hà rực rỡ, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngẩng đầu bên cạnh, anh không còn đơn độc nữa.

Hai ngôi sao cuối cùng đã gặp nhau.


Anh không còn là một ngôi sao cô đơn.

-------------------------------------

"Đếm những vì sao lấp lánh, đếm kỹ cuộc đời này bôn ba, hóa ra sở hữu, có được và giành được, không bằng một đêm sao trời." - Mayday "Starry Sky" (Ngũ Nguyệt Thiên - Bầu trời sao)

https://www.youtube.com/watch?v=U9fiPMSYxS8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro