Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh yêu em, để anh hôn em"


Trời nóng phát điên. Mồ hôi ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, bết dính vào quần áo, không khí khô nóng khơi dậy lòng người nóng nảy. Từng đợt sóng nhiệt ập thẳng vào mặt, trong lòng lại như có dây đàn bén nhọn réo rắt đinh tai.

Có lẽ vì thời tiết, ngày đó ở trên thuyền nhỏ bên hồ Lâm Hải, Tiêu Chiến cầm máy quạt nhỏ không ngừng thổi gió, nhìn Vương Nhất Bác ngồi đối diện cúi đầu im lặng, lông mày nhíu chặt, không nhịn được bèn cùng cậu nói chuyện.

Vương Nhất Bác trong thế giới này không hoàn toàn giống với Vương Nhất Bác anh đã gặp trong chip hồi ức. Tuy rằng cơ bản vẫn là Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến từng thấy, nhưng nhiều chi tiết nhỏ nhặt mang đến cho anh cảm giác, bọn họ khác biệt.

Tiêu Chiến vừa trở về từ đoàn phim "Khánh Dư Niên", gặp Vương Nhất Bác liền nhận ra tâm tình cậu không được tốt. Thời tiết nóng nực, Vương Nhất Bác đã mấy ngày không ngủ, đang cực lực nhẫn nại kềm chế tính nóng nảy của mình.

Tiêu Chiến không phải là Tiêu Chiến trẻ tuổi mới bắt đầu bước vào nghiệp diễn ở thế giới chip kia, thời điểm đối diễn buổi sáng anh không nói sai thoại, cũng không cho Vương Nhất Bác cơ hội phát giận.

Vương Nhất Bác nhẫn nại chịu đựng cho đến buổi chiều, Tiêu Chiến kỳ thực cũng không muốn cùng cậu xung đột, nhưng vì lý do nào đó, giờ phút này anh vẫn mở miệng. (Lời editor: đoạn này các bạn xem thêm hậu trường huyền thoại: 9 phút battle trên thuyền để hiểu thêm về bối cảnh nhé).

Khi Vương Nhất Bác vừa buột miệng nói: "Ồ, phải, Tiêu lão sư lúc đó đang bận tham gia đoàn phim khác", Tiêu Chiến biết mình nên tức giận, nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.

Tại sao lại phải tức giận? Anh có thể hiểu tâm tình của Vương Nhất Bác, cậu là bởi vì ghen tuông, mệt mỏi, nóng nảy nên mới buột miệng thốt ra những lời châm chích đó. Nếu ngay từ đầu Tiêu Chiến đã hiểu, lại không muốn cùng cậu xung đột, thì tại sao phải tức giận?

Hai người trầm mặc hồi lâu. Vương Nhất Bác nhướng mắt, quan sát phản ứng của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khẽ cọ ngón trỏ vào lông mày, thì thầm: "Anh xin lỗi".

Vẻ mặt Vương Nhất Bác lập tức cứng đờ, cậu nuốt nước bọt, hầu kết khẽ di động. Nếu vừa rồi trên mặt cậu là biểu tình hứng thú bừng bừng bức ép anh thì hiện tại chỉ còn lại một vẻ kinh ngạc.

"Thật xin lỗi, đừng quay". Vương Nhất Bác xoay người nói với nhân viên công tác phía sau máy quay, người đó liền lặng lẽ thu hồi thiết bị, rời thuyền. Những người khác cũng lần lượt xuống thuyền, thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư. Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, không hề có một chút gió, không khí yên tĩnh và nóng nực.

Tiêu Chiến không chịu nổi sự im lặng, anh mở miệng: "Anh xin lỗi, Nhất Bác, có lẽ anh nên quan tâm nhiều hơn." Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác liền nói: "Không cần xin lỗi, Chiến ca. Em không muốn anh nói những lời đó với em. Em không muốn anh nói lời xin lỗi em..."

Vương Nhất Bác đứng dậy, rời thuyền. Tiêu Chiến ngẩng đầu, cố gắng kìm lại nước mắt.

Vấn đề vướng mắc xuất hiện ngày càng nhiều, tựa như tảng băng ngày càng lộ rõ, chắn giữa hai người, nhưng dường như anh và cậu vẫn không có khả năng giải quyết nó. Vương Nhất Bác này không phải là Vương Nhất Bác trong thế giới đó, mà cho dù bọn họ giống hệt nhau thì những vấn đề này sẽ không nảy sinh sao?

Vẫn sẽ. Vương Nhất Bác là người thông minh, cậu có một loại phản ứng bản năng nhạy bén với những người hoặc sự việc không chân thành. Sử dụng những kịch bản với ý đồ giành được sự tin tưởng, chú ý, yêu thích của Vương Nhất Bác thường sẽ phản tác dụng, ngược lại càng có khả năng đem cậu đẩy ra xa thêm.

Mấy ngày này, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không phát sinh mâu thuẫn, cũng không nóng không lạnh, chẳng hiểu vì sao lại không nói chuyện với nhau. Nếu có ai gợi một chủ đề, bắt đầu cũng không nói quá vài câu liền lạnh nhạt, có cố gắng tiếp tục cũng chỉ thêm phần ngượng ngùng gượng gạo rồi sau đó lại tiếp tục lâm vào trầm mặc.

Tiêu Chiến nhịn không được mà tự vấn, có phải anh không xứng được có Vương Nhất Bác hay không. Vì sao cùng là Tiêu Chiến, anh phải trải qua trăm cay nghìn đắng để tới nơi này, trước sau lại không thể tiến vào trong trái tim cậu? Tại sao anh - người có khả năng làm chủ bản thân rất tốt, khi ở trước mặt cậu lại luôn luôn băn khoăn lo lắng quá nhiều? Lẽ nào sự trấn định của anh trước nay chỉ là tự lừa dối bản thân?

Tiêu Chiến biết rằng, nếu tiếp tục trạng thái này, có lẽ anh và Vương Nhất Bác sẽ thực sự bỏ lỡ lẫn nhau. Nhưng mà, khi đối mặt với sự im lặng kéo dài kia, anh dù muốn thử nỗ lực, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tiêu Chiến ngồi trên phim trường, vừa đọc lời thoại vừa liếc nhìn Vương Nhất Bác qua khóe mắt. Chỉ cần Vương Nhất Bác vừa nghiêng mắt nhìn đến, anh sẽ lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục niệm lời. Vương Nhất Bác thấy vậy, ho nhẹ một tiếng, khóe miệng cong lên.

Một nhân viên công tác đi đến bên người Tiêu Chiến, nói: "Tiêu lão sư, hình như có một người bạn của anh đến tìm, là một tiên sinh họ Ninh."

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, buông kịch bản xuống bước ra ngoài. Vương Nhất Bác vươn cổ nhìn theo, thấy Tiêu Chiến đi về phía Ninh Khiêm Nhiên, nói chuyện gì đó, sau đó cùng nhau đi ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Vương Nhất Bác khẽ "Hừ" một tiếng, bưng nước lên uống một ngụm, cúi đầu muốn tiếp tục đọc kịch bản nhưng tầm mắt lại không tự chủ được mà nhìn ra ngoài. Một lúc sau, cậu đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh, bước về phía đó.

Ninh Khiêm Nhiên nhìn xung quanh không có ai, rút một điếu thuốc đưa cho Tiêu Chiến, anh nhận lấy và châm lửa.

Ninh Khiêm Nhiên nhả ra một vòng khói, hỏi: "Thế nào, đã mấy tháng rồi, anh có thích ứng được không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Cũng tạm. Tiêu Chiến kia ở thế giới của tôi có ổn không?"

"Quả thật không tồi. Ban đầu cậu ta sợ chính mình không gánh nổi danh tiếng của anh, cũng đi tìm thầy học diễn xuất, nhận một số bộ phim nhỏ để diễn, ngược lại danh tiếng cũng không tồi. Mọi người đều nghĩ là người nổi tiếng không cần nóng vội."

Tiêu Chiến cười cười, khẽ vẩy tàn thuốc. Ninh Khiêm Nhiên lại nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác, thật giống như tôi cướp vợ cậu ta không bằng, ái chà, cũng đáng sợ quá rồi".

Anh khẽ huých vai Tiêu Chiến: "Thế nào rồi, phát triển tốt chứ?"

Tiêu Chiến cúi xuống, khẽ lắc đầu. Ninh Khiêm Nhiên sửng sốt: "Không phải chứ, như vậy còn không tốt?"

Tiêu Chiến vẫn cúi đầu, khóe môi giật giật, nói cho anh ta nghe qua tình hình trước mắt của mình và Vương Nhất Bác. Ninh Khiêm Nhiên càng nghe càng thấy sai, hỏi: "Tại sao anh lại nghĩ cậu ấy không yêu anh?"

Anh ta thậm chí vừa mới nhìn thấy Vương Nhất Bác giả vờ đi ngang qua, giả vờ lơ đãng mà liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó bày ra vẻ mặt "Tôi không thèm quan tâm" mà bước trở về. Đợi lát nữa phỏng chừng sẽ có một trận ghen tuông không nhỏ.

Tiêu Chiến nói: "Là tôi không cảm thấy em ấy sẽ yêu tôi."

"Anh bắt chước Tiêu Chiến trong con chip, có phải vì theo bản năng, anh nghĩ rằng cậu ấy không yêu con người thật của anh, cho nên anh muốn bắt chước Tiêu Chiến kia sao?"

Tiêu Chiến vốn định dập tàn thuốc, lại bị những lời của Ninh Khiêm Nhiên nói đến ngẩn ngơ, không cẩn thận lửa đã cháy đến tay. Anh vứt vội tàn thuốc, xoa xoa chỗ ngón tay bị bỏng, không nói gì.

Ninh Khiêm Nhiên nói: "Tôi không thể hiểu nổi hai người. Rõ ràng đều rất thích đối phương, tại sao lại phải cố chấp như vậy? Anh vất vả lắm mới tới được thế giới này, còn không phải là vì Vương Nhất Bác sao? Anh muốn diễn vai Tiêu Chiến kia thì chỉ cần sống trong thế giới của con chip là tốt rồi, ít nhất còn bách phát bách trúng..."

"Tôi không nhịn được, có lẽ anh nói đúng, tôi không nghĩ em ấy thích tôi, vì vậy tôi liền bắt chước Tiêu Chiến trong thế giới kia. Tôi thật sự không chấp nhận nổi, nếu em ấy không thích tôi, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi hao tốn bao nhiêu sức lực để đi tới nơi này, tôi sẽ đau lòng chết mất."

Ninh Khiêm Nhiên thở dài, vỗ vỗ vai anh: "Tình yêu chính là cố gắng hết sức và thuận theo ý trời. Nó vốn dĩ không có sẵn đáp án".

"Tôi có thể nói với em ấy sao? Nói cho em ấy biết rằng tôi đến từ một thời không khác?"

"Không ai biết được con đường phía trước đi tới đâu. Nếu một năm sau anh và Tiêu Chiến kia muốn đổi về, anh chắc chắn muốn Vương Nhất Bác cùng anh chịu đựng điều đó? Chịu đựng nỗi đau không bao giờ có thể gặp lại nhau? Anh phải suy nghĩ thật kỹ."

Tiêu Chiến gật đầu: "Tôi hiểu rồi".

Ninh Khiêm Nhiên cúi nhìn đồng hồ, thời gian đã hết, liền cùng Tiêu Chiến nói lời tạm biệt.

Tiêu Chiến về tới phim trường, Vương Nhất Bác không còn ở đó, trợ lý cho biết cậu đã một mình về phòng thay đồ trước.

Tiêu Chiến bước vào phòng hóa trang, Vương Nhất Bác đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, thấy anh tiến vào liền quay người, đưa lưng về phía anh.

Tiêu Chiến đóng cửa, khóa cẩn thận rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Vương Nhất Bác thấy anh không mở lời, quay đầu lại, ấm ức nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt rõ ràng muốn nói: "Sao anh không đến dỗ em?". Nhưng Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích.

"Em còn không biết là Chiến ca biết hút thuốc". Vương Nhất Bác nói, ngữ khí ghen tị. Tiêu Chiến muốn đứng dậy, cậu lại tức giận phồng má lên nói: "Có mùi khói, em không thích."

Tiêu Chiến cúi đầu, ngửi ngửi trên người mình, mùi thuốc lá không nồng, anh không thường xuyên hút thuốc, loại thuốc lá vừa rồi cũng rất nhẹ, lấy đâu ra mùi khói.

Nhìn Vương Nhất Bác giận dỗi, hai má sữa phồng lên trông hệt như một bạn nhỏ cáu kỉnh, Tiêu Chiến vừa buồn cười lại có chút đau đầu.

"Là một người bạn".

Vương Nhất Bác không mở miệng. Tiêu Chiến bước tới ngồi xổm trước mặt cậu, nói: "Đừng tức giận nữa, được không?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang ngồi xổm trước mặt mình, áo đen tóc dài, đầu hơi nghiêng, ngũ quan trên mặt lộ ra rõ ràng, mười phần đẹp mắt.

Vương Nhất Bác đáy lòng mềm nhũn, khóe miệng mới hơi cong cong, Tiêu Chiến bất ngờ hôn lên.

Thân thể Vương Nhất Bác không tự chủ được, hơi ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế. Tiêu Chiến chống đầu gối lên ghế làm điểm tựa, thân thể gần sát lại, cúi đầu hôn Vương Nhất Bác, môi không ngừng nhấm nháp cánh môi cậu, mút liếm. Cảm giác mềm mại giống một luồng điện truyền đi khắp thân thể, làm cho cả người hơi tê dại.

Một chiếc ghế mang theo sức nặng của hai người. Vương Nhất Bác đang ngồi, Tiêu Chiến dạng chân, quỳ ở trên ghế, hai chân treo lơ lửng, thẳng lưng, cúi đầu hôn Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến tay phải giữ đầu Vương Nhất Bác, lưỡi đâm vào trong, cạy mở hàm răng, càng đi vào, nhiệt độ thiêu đốt càng nóng bỏng. Vương Nhất Bác nắm tay ghế dựa, xoa nắn eo Tiêu Chiến, ôm anh càng chặt. Đầu lưỡi giao hòa xoắn xuýt, Tiêu Chiến ngậm lấy môi dưới Vương Nhất Bác, cắn nhẹ một ngụm.

Vương Nhất Bác nhíu mày, rên một tiếng, liền đảo khách thành chủ, đẩy Tiêu Chiến xuống ghế, tay phải đỡ lấy gáy, bắt anh ngẩng đầu đón nụ hôn của mình. Sau đó, như bão tố xâm nhập, càn quét, tìm kiếm, tựa như muốn đem người trước mặt nuốt chửng, ăn sạch sẽ.

Bị hôn đến chết đi sống lại, nước mắt Tiêu Chiến như những giọt mưa đêm, lặng yên không tiếng động mà rơi xuống.

Anh đã lo sợ, do dự, bất an biết mấy. Sợ mình không đủ tốt, sợ mình trao đi chân tâm nhưng không nhận lại được gì, sợ chính mình không chấp nhận được trong lòng Vương Nhất Bác chưa từng có anh, lại càng sợ phải thừa nhận chính mình không xứng đáng được Vương Nhất Bác yêu.

Vì sợ, nên mới cố gắng cẩn thận che giấu thật kỹ, thậm chí là bắt chước, biến mình thành một Tiêu Chiến khác. Anh chưa bao giờ tin tưởng bản thân, tin tưởng rằng Vương Nhất Bác có thể thích một Tiêu Chiến đã từng khiêm tốn, từng kiêu ngạo, nóng nảy. Anh trước giờ chưa từng thực sự khẳng định bản thân mình. Hoặc cũng có thể, anh thật sự quá sợ hãi được mất, sợ đến mức không dám bộc lộ chính mình, không dám phô bày phiên bản mà anh nghĩ chưa phải tốt nhất cho chàng trai anh yêu nhìn thấy.

Giữa nụ hôn sâu, Tiêu Chiến dường như đã thấy cảnh tượng mình xuất hiện trên thế giới này, không thể thản nhiên oán trách cha mẹ đã sinh ra mình với bản tính như vậy, cũng không có cách nào bộc lộ hết những suy nghĩ lý trí lạnh lùng của mình với Vương Nhất Bác.

Anh luôn sợ hãi, bất an.

Giống như khi bố mẹ cãi nhau ở phòng khách lúc anh còn nhỏ, anh chỉ có thể ngồi im trong phòng khóc, khi ba anh sập cửa xách hành lý ra đi, anh cũng không có can đảm lao ra nói một câu: Ba ơi, đừng đi.

Khi những người khác giành được giải thưởng thường tràn đầy năng lượng và kiêu ngạo tuổi trẻ, anh lại ôm chiếc cúp cô độc một mình, ngồi lặng yên trong ngôi nhà trống rỗng và u tối.

Sự cô đơn và bất lực ngập tràn trong lòng anh, bao phủ tâm tình anh trước nay như mạng nhện, trói anh ngày một chặt hơn. Anh vì sao trong tiềm thức, luôn cảm thấy bản thân không xứng được yêu, không thể có được một tình cảm tốt đẹp?

Anh xứng đáng mà, phải không, anh xứng đáng sao?

Anh thực sự muốn ai đó nói với anh rằng anh xứng đáng.

Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào những giọt nước mắt trên mặt Tiêu Chiến, cậu từ từ buông Tiêu Chiến ra, nhìn anh lệ rơi đầy mặt. Một lời cũng không hỏi, Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến ôm vào lòng, ôm đến chặt chẽ. Tiêu Chiến dựa vào lồng ngực cậu, nước mắt như mưa.

Nhất Bác, anh đã vượt qua rất nhiều khó khăn, chờ đợi nhiều năm để đến bên em. Anh không muốn chậm trễ thêm nữa, ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã muốn nói với em rằng: "Anh yêu em, để anh hôn em."


Lời editor: ồ wao, cuối cùng cũng hôn nhau rồi đó. Quà Valentine sớm cho các Rùa nhé. Spoil chương 20 sẽ nóng bỏng lắm :P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro