Chương 20 H(+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ mong cùng người dài lâu *


* Tựa đề do editor đặt tạm. Chương này được hoàn thành với sự hỗ trợ tích cực của em Peacetran96, cao thủ dịch H của lòng tui ^^. Xin cảm ơn <3


Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại bình tĩnh như vậy.

Cậu tiếp nhận chuyện này nhanh hơn những gì anh tưởng tượng. Tiêu Chiến kể hết cho cậu những gì mình đã trải qua. Một đêm đầy kinh ngạc, sáng hôm sau, cậu thản nhiên tới ngồi cạnh Tiêu Chiến, cầm lấy bình trà xanh của anh uống cạn, mỉm cười đùa cợt giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vương Nhất Bác có một vũ trụ trong vỏ hạt dẻ* diệu kỳ, cách thức cậu trao đổi và tiêu hóa năng lượng với thế giới bên ngoài không giống như người thường. Trên người cậu có sự rung cảm và chân thành vô giá, cũng có dũng khí và nghị lực để kiên trì với những gì mình yêu thích. Hoặc là, thật sự đối với Vương Nhất Bác mà nói, những gì Tiêu Chiến đã trải qua chẳng phải là điều gì ghê gớm, không sợ sự việc khó tin và hoang đường đến dường nào, gian nan trăm núi nghìn sông đến cỡ nào, nếu cậu thật sự đã yêu, sẽ không có gì có thể ngăn cản bản thân cậu quyết tâm theo đuổi yêu thương mãnh liệt.

* Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ là một trong những đầu sách do Stephen Hawking viết về chủ đề vật lý lý thuyết. Nó giải thích cho người đọc về nhiều vấn đề liên quan tới các nghiên cứu của các . Nó cũng mô tả về lịch sử hình thành và các nguyên lý của hiện đại.

Tiêu Chiến có cảm giác như vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm. Kỳ thực Tiêu Chiến 34 tuổi khác biệt rất nhiều với Tiêu Chiến 27 tuổi. Nói về công việc, Tiêu Chiến ở thế giới này an nhàn và thành thạo hơn. Dù sao cũng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, tuy không tính là đã nhờn, anh cũng biết rất nhiều quy tắc, cũng biết tuân thủ quy tắc của giới đầu tư để tìm kiếm lợi ích tốt nhất cho mình. Anh chắc chắn biết cách thể hiện và che giấu cảm xúc cá nhân chuyên nghiệp hơn, sâu kín hơn để không ảnh hưởng đến công việc.

Xét cho cùng, chẳng ai quan tâm đến việc bạn như thế nào, họ chỉ quan tâm bạn làm được những gì.

Về mặt tình cảm lại càng không cần phải nói, Tiêu Chiến tuy còn trẻ tuổi nhưng không hề kiêu ngạo. Anh không đủ tự tin như Tiêu Chiến 27 tuổi, mặt khác, anh là người thích sự ổn định và vững chắc, hoàn toàn không muốn dùng xung đột hay mâu thuẫn để giải quyết chuyện tình cảm một cách gay gắt.

Đến thế giới này tìm Vương Nhất Bác đã là bước đột phá lớn nhất anh tự làm cho chính cuộc đời mình. Vì sao phải dành quãng thời gian tốt đẹp nhất ấy để một hai giận hờn nhau?

Tháng 7, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến chờ đón một kỳ nghỉ ngắn ngủi. Vương Nhất Bác muốn dành thời gian ở bên Tiêu Chiến, họ hẹn nhau cùng tới một quán rượu ở Thượng Hải. Vì có chuyện cần bàn bạc, Tiêu Chiến lấy cớ muốn cùng Vương Nhất Bác ở lại Thượng Hải chơi hai ngày, không cho trợ lý và người đại diện đi theo, cho họ một kỳ nghỉ riêng tư.

Để ý kỹ lời kể của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy tình hình tài chính của cậu hiện tại không ổn.

Hai người ngủ trong phòng riêng một đêm, buổi sáng Vương Nhất Bác đã dậy tắm rửa, cầm khăn lau tóc và bước ra ngoài. Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đeo mắt kính gọng vàng và lật xem hợp đồng kinh tế của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngồi xuống sô pha cạnh anh. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ kính sát sàn tràn vào trong, nửa người Tiêu Chiến đắm chìm trong ánh nắng.

Vương Nhất Bác mặc áo phông trắng, dưới thân là chiếc quần ống rộng thùng thình mặc ở nhà, cả người toát lên sự trẻ trung tràn đầy sức sống của tuổi 20. Mà Tiêu Chiến năm nay đã 34 tuổi, áo sơ mi trắng cùng quần tây trông rất thanh tân và thoải mái, thêm cặp kính gọng vàng khiến anh nhìn càng ổn trọng cùng điềm tĩnh.

Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng cười với Tiêu Chiến, vừa lau những bọt nước trên tóc. Tiêu Chiến ngẩng đầu khỏi tập tài liệu nhìn cậu: "Tỉnh rồi à? Bữa sáng ở trên bàn, tới ăn đi."

Vương Nhất Bác đứng dậy, đến bên bàn ăn cầm ly nước trái cây, quay đầu lại chăm chú nhìn Tiêu Chiến. Đột nhiên, cậu cảm giác mình rất hiểu Tiêu Chiến, đồng thời lại không hiểu gì về anh cả. Nhưng một Tiêu Chiến như vậy, lại khiến người ta không thể dời mắt được.

Vương Nhất Bác cúi đầu, kéo kéo chiếc quần rộng thùng thình của mình, hắng nhẹ một tiếng.

"Nói thật, tình hình tài chính của em không lạc quan cho lắm". Tiêu Chiến đóng tập tài liệu lại, đặt lên bàn. "Anh nghĩ em nên kiểm tra kỹ một chút xem những người xung quanh có động tay động chân với tiền của em hay không. Nếu là do công ty làm, chỉ sợ em nên chuẩn bị giải ước."

Tiêu Chiến đã ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm, nhờ Mạnh Chu thường xuyên nhắc nhở, lại từng có bài học cay đắng với quản lý tiền nhiệm nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra điểm không thích hợp. Với khối lượng công việc và mức thu nhập hiện tại của Vương Nhất Bác, xét về vị trí của cậu và cổ phần trong công ty mà nói thì hoàn toàn không tương xứng.

Vương Nhất Bác gật đầu, gần đây quả thật đã nhận thấy có chỗ không ổn thỏa, nhưng hiện tại đó không phải vấn đề khiến cậu bận tâm nhất. Cậu một hơi uống cạn ly nước ép, trên đầu lưỡi vẫn còn đọng lại vị nước nho, bước từng bước về phía Tiêu Chiến: "Chiến ca, không biết tại sao, em luôn cảm thấy anh rất khác biệt."

Tiêu Chiến nghe vậy, có chút xấu hổ: "Dù sao thì anh cũng không phải là Tiêu Chiến của thế giới này, tuổi không còn nhỏ nữa".

"Không, em không có ý này. Ý em là, em nghĩ..." Vương Nhất Bác đi tới trước mặt Tiêu Chiến, che đi bớt một phần ánh nắng trên người anh, "Có rất nhiều mặt, mỗi một mặt đều rất mới lạ, rất độc đáo, có chút kỳ diệu."

Cậu không hề cảm thấy kỳ quái, cũng không chán ghét, thậm chí còn có cảm giác mong đợi mơ hồ... Tiêu Chiến giống như một cuốn sách, càng tìm hiểu càng thú vị, luôn có những điều mới mẻ đang chờ cậu khám phá.

Vương Nhất Bác khom lưng, kề sát gương mặt Tiêu Chiến trong gang tấc, nhẹ nhàng nói: "Chiến ca, đã có ai từng thấy anh thế này chưa?"

Gương mặt Vương Nhất Bác rất gần, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt Tiêu Chiến, trên mắt kính gọng vàng lập tức nổi lên một tầng sương mù trắng mỏng.

Tiêu Chiến có chút luống cuống: "Thấy anh như thế nào?"

"Thấy anh đeo kính, mặc áo sơ mi trắng, nghiêm túc đọc tài liệu như thế này?"

Trước khi Tiêu Chiến kịp quay đầu, Vương Nhất Bác đã hôn lên.

Cỗ khí lực không lớn không nhỏ này lập tức đem Tiêu Chiến áp đảo trên sô pha, đầu lưỡi của Vương Nhất Bác trực tiếp cạy mở hàm răng Tiêu Chiến, thâm nhập vào trong, sau một hồi quấn quýt, lại nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới Tiêu Chiến cắn một cái, Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, nhỏ giọng rên một tiếng. Vương Nhất Bác lại lần nữa đơn độc thâm nhập, lôi kéo đầu lưỡi Tiêu Chiến mà quấn lấy, thiếu niên tuổi 20 rốt cuộc không thầy vẫn thành tài, dồn ép đến mức Tiêu Chiến không ngừng rút lui.

Độ ấm đôi môi dần dần rút khỏi, chuyển đến nốt ruồi dưới môi anh, lại di dời đến hầu kết, Vương Nhất Bác không chỉ hôn, còn nhẹ nhàng ngậm trong miệng mà mút, đầu lưỡi khẽ lướt qua hầu kết, Tiêu Chiến trầm thấp thở ra một tiếng, vừa ướt át vừa nóng bỏng lại ngứa ngáy, náo đến mức toàn thân bức bối.

Nhưng Vương Nhất Bác định chia quân thành hai đường, đem Tiêu Chiến ấn trên sô pha, tay phải rút khỏi sơ mi của Tiêu Chiến, bàn tay từ sau eo anh vươn vào trong, không ngừng vuốt ve.

Vương Nhất Bác càng hôn càng xuống dưới, tay trái chống trên sô pha, tay phải ngày càng càn rỡ dạo chơi trên lưng anh, lại vươn đến phía trước xoa nắn. Cậu từng tấc từng tấc hôn xuống, hôn qua xương quai xanh, ở trên cổ tranh thủ hồi lâu, tiếp tục hướng xuống dưới, bắt gặp cúc áo sơ mi, răng liền cắn nhẹ, cởi bỏ cái đầu tiên.

Vương Nhất Bác ngước mắt, ngắm nhìn biểu tình Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lúc này đã toàn thân vô lực, xụi lơ trên sô pha, cậu mỉm cười, tay phải xoa nắn trên ngực liền xuống sâu hơn, cởi bỏ cúc quần, khoá kéo theo động tác của cậu trượt xuống phát ra tiếng, may thay quần không quá chật, tay phải cũng không tính là khó xử mà chui vào, ngăn cách bởi lớp vải mỏng nhào nặn cỗ nhiệt rực cháy đáng thưởng thức.

Sự bắt chẹt của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến nửa xấu hổ kích động, nửa nảy sinh ghen tỵ, sao cậu lại thuần thục đến vậy.

Đang muốn đẩy cậu ra, Vương Nhất Bác lại sáp đến ngậm lấy dái tai anh, động tác trên tay tăng tốc, trêu chọc đến mức âm tiết trong cổ họng anh nhốn nháo, nói không thành lời, chỉ biết thở dốc.

Ánh mặt trời chói chang, hai người cũng đánh ra lửa nhiệt, Vương Nhất Bác mặt đỏ tai ửng, dục vọng sớm đã chống dậy, cậu như thể hụt hơi, kêu lên: "Chiến ca... Chiến ca...", nhưng động tác trên tay không dừng lại.

Chiếc cúc cuối cùng của Tiêu Chiến bị túm lấy, bị Vương Nhất Bác cởi mất, trên người lõa thể. Tiêu Chiến bỗng nhiên bổ nhào lên Vương Nhất Bác, hai người nhất thời không ổn định, ngã về phía sau, nằm trên thảm lông ở phòng khách.

Vương Nhất Bác kéo cổ áo phông, lôi lên trên, áo phông dễ dàng rời khỏi thân thể, lẫn lộn với sơ mi trắng cùng một chỗ, ném lên trên thành bồn cây xanh.

Hai người đều trần truồng, quần của Tiêu Chiến đã kéo đến giữa gối, khí thế hừng hực của anh ngăn cách bởi lớp quần mặc ở nhà và quần lót dán sát người của Vương Nhất Bác, liên tục cọ xát ở nơi nóng bỏng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không nhịn nổi nữa, một tay cởi sạch quần áo dưới người, lật Tiêu Chiến đè trên thảm, hai thân thể trần truồng, ánh mặt trời chói chang, cơ thể hai người ngâm dưới ánh sáng, trái lại như hai pho tượng Bernini*, cơ bắp không quá phô trương, các đường kẽ giữa khung xương nhấp nhô tao nhã trôi chảy. Đôi chân hai người không ngừng giao hoà chồng lên nhau, hạ thân hoả nhiệt cũng đang tiếp tục va chạm giống như đang thị uy, Vương Nhất Bác gập hai chân Tiêu Chiến dậy, ngoặt sang bên cạnh, hạ thân đặt ở cửa vào không ngừng cọ xát, Tiêu Chiến lúc này đã ý loạn thần mê, dường như sắp mở không nổi mắt, trong lúc bối rối, một cỗ hoả nhiệt kịch liệt xông vào cửa huyệt kia, đau đớn cũng dữ dội, quyện lại khiến anh nhíu chặt mày, đầu bị kích thích hơi ngẩng lên, cắn chặt răng, mồ hôi đầm đề.

Mơ mơ hồ hồ, một mảng ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cũng may tầng lầu bọn họ ở cao, cửa sổ có rộng mở cũng không ai nhìn thấy. Hai người nam nhân ân ái, lõa thể trên thảm lông cừu dệt thủ công trong phòng khách, bên cạnh rèm cửa trắng toát, đem bản thân chôn vùi vào trong thân thể đối phương, máu thịt và linh hồn hòa làm một, quan hệ khắng khít gắn bó.

Vương Nhất Bác khống chế lực đạo, chậm rãi nhẫn nại lui ra tiến vào, Tiêu Chiến rên rỉ vài tiếng, đại não một mảng choáng váng, hoặc do ánh mặt trời quá chói mắt, hoặc do anh cố ý không muốn nhìn rõ gì cả, nhưng cảm giác của cơ thể vô cùng thành thực, đau đớn kịch liệt nên có không ít chút nào, nhưng cùng với cơn choáng váng này dường như cũng dần trở nên trì trệ. Không biết đã qua bao lâu, anh bắt đầu cảm thấy dũng đạo có chút cảm giác như bị điện giật, tuyệt vời lại mang theo chút khoái cảm nói không thành lời. Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được sự thả lỏng của anh, hạ thân cũng kiềm chế đến gần như bùng nổ, thăm dò mạnh mẽ va chạm.

Thật nóng. Nóng quá. Tiêu Chiến giống như có thể cảm nhận được toàn bộ hình dáng của Vương Nhất Bác trong cơ thể anh, nóng đến khiến người ta bồn chồn bất an, có loại khoái cảm từ xương cụt dần dâng lên, bao phủ cả người anh, nhưng khoái cảm này không duy trì được lâu, xung động của Vương Nhất Bác ngày càng không thể kiểm soát khiến anh có loại cảm giác âm ỉ chịu không thấu.

Lực va chạm của cậu lớn đến mức thân thể Tiêu Chiến lung lay, tấm thảm lông cừu có thể đem lưng anh hằn đến phát đỏ. Giữa mưa to gió lớn, Tiêu Chiến cảm giác giống như suối nguồn không ngừng rót vào cơ thể, sau đó lại bị rút cạn trong tích tắc.

Sau nhiều lần, thực sự không thể chịu đựng khí lực này, cảm giác cả bộ xương sắp bị đụng nát rồi, trong lúc không ngừng thảo phạt, tiếng kêu của Tiêu Chiến tan tành, anh dùng hết sức giẫm lên ngực Vương Nhất Bác, đến cả cầu xin đều là âm thanh lẩm bẩm: "Không muốn nữa, lão Vương, đừng mà."

Nhưng Vương Nhất Bác nào chịu nghe lời anh. Suy cho cùng là một chàng trai 20 tuổi, đang thời điểm một cỗ tinh lực không có chỗ phát huy, khẩn cầu này càng khiến cậu hưng phấn, càng đè ép không cho chạy, đâm vào một cách mạnh mẽ.

Thúc vào hết lần này đến lần khác, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân sắp hồn bay phách lạc rồi, nhưng trong lúc hỗn độn, giữa lúc mệt mỏi rã rời, đại não trước đó một mảng trống rỗng, lại cảm thấy có loại khoái lạc đầy ắp dào dạt, không tự chủ rên rỉ thành tiếng.

Hai người hồ nháo không chỉ một lần này, một khi bắt đầu, hưng phấn đến không thu lại được.

Trong phòng, trên sàn, bên sô pha, Vương Nhất Bác đều đè Tiêu Chiến làm loạn.

Đợi sau khi Vương Nhất Bác thấm mệt, đã là buổi chiều, Tiêu Chiến không quan tâm gì nữa, ngã người trên giường muốn ngủ, Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy anh, cùng nhau say giấc.

Giấc ngủ này rất sâu, khi anh tỉnh dậy hoàng hôn đã tắt, chỉ lưu lại một vệt màu vàng sẫm ở phía chân trời sắp sửa bị màn đêm nuốt chửng. Vương Nhất Bác hình như cũng đã tỉnh lại. Tiêu Chiến giọng có chút khàn vì phóng túng quá độ, hơi nghiêng đầu nói: "Anh đói...".

Vương Nhất Bác mỉm cười, vuốt ve lồng ngực anh dỗ dành: "Được rồi, để em gọi đồ ăn".

Đêm tối kéo đến dường như không còn đáng sợ nữa. Chỉ mong cùng người dài lâu. Chỉ mong cùng người dài lâu... Tiêu Chiến nhắm mắt lại, giấu đi một tầng nước mỏng manh trong đáy mắt.

* Gian Lorenzo Bernini (1598 - 1680) là một nghệ sĩ người Ý, được ghi nhận là người tạo ra các phong cách Baroque trong điêu khắc.Các tác phẩm của ông tràn đầy sức mạnh chuyển động, các nhân vật được chạm khắc như thật qua kỹ năng điêu khắc siêu phàm của Benigni đã từng một thời gây sốc ở thành Roma.Ông còn được gọi là "Michelangelo trong thời kỳ Baroque" và "Shakespeare trong thế giới điêu khắc". Tác phẩm tiêu biểu: Tượng "David"; tượng "The Rape of Proserpina"; tượng "Apollo and Daphne". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro