Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Tay ngay ngắn đặt hai bên sườn, Tiêu Chiến ngồi thẳng lưng trên sô pha, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn Vương Nhất Bác đang nghiêm túc xem phim bên cạnh.

Hơn 10 phút trước, bầu không khí giữa hai người vẫn rất nặng nề. Đúng vào lúc anh đứng dậy dọn bàn thì Vương Nhất Bác đột nhiên lại đưa ra đề nghị xem phim. Sau khi im lặng cùng nhau rửa bát đũa, Tiêu Chiến vẫn không hiểu được vì sao mình lại ngồi ở chỗ này.

"Anh muốn xem phim gì?"

Nghe thấy người bên cạnh hỏi như vậy, Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, vô thức trả lời: "Cái gì cũng được."

Ngẫm nghĩ một chút, anh lại cẩn thận hỏi, "Hôm nay cậu không phải livestream à?"

"Tôi...." Dường như bị đả kích vì tư thế ngồi quá giữ kẽ của anh, Vương Nhất Bác quay đầu đi, nghi hoặc nheo nheo mắt, sau đó lại bất đắc dĩ quay đầu lại, "Hôm nay tôi nghỉ."

Ồ. Tiêu Chiến hiểu ra, âm thầm đưa ra kết luận: Chắc vì thế nên mới muốn xem phim để thư giãn một chút nhỉ?

"Cái này thì thế nào?" Vương Nhất Bác chọn một bộ phim được đề cử cao trong danh sách, tên là 《 Khu vực 9 》. Đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng, đọc phần giới thiệu thì có vẻ rất thú vị.

Tiêu Chiến đương nhiên là gật đầu.

Thật ra xem phim khoa học viễn tưởng là lựa chọn tốt nhất. Nếu không thì hai người ngồi cùng một chiếc sô pha, xem phim tình cả thì có chút xấu hổ, xem phim hài mà không cười không nói lại càng xấu hổ hơn.

"Anh thật sự muốn xem cái này sao?" Trước khi ấn vào nút phát, Vương Nhất Bác xác nhận lại lần nữa.

Tiêu Chiến lại gật đầu. Nhưng thật ra muốn xem hay không muốn xem, chính anh cũng không biết.

Thấy anh dường như cũng không có vẻ miễn cưỡng lắm, Vương Nhất Bác mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Bộ phim đang tạm dừng ở trang tiêu đề, cậu đột nhiên đứng dậy trở vào phòng ngủ phụ, lúc ra thì xách theo một chiếc túi cực kỳ lớn, ngay sau đó, đồ vật bên trong lao xao rơi xuống bàn trà.

Bàn trà hình tròn này cũng không nhỏ, nhưng trong khoảnh khắc đã bị chất đầy, còn mấy cái không biết là macaron hay hộp bánh ngọt bởi vì không đủ chỗ mà lẻ loi rơi xuống mặt đất.

Tiêu Chiến giật mình nhìn ngọn núi nhỏ trước mắt chất đầy đồ ăn vặt, anh cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì anh nhớ rõ Vương Nhất Bác đã từng nói cậu không thích ăn đồ ăn vặt.

Mà cái người không thích ăn đồ ăn vặt này lại đang cúi xuống, tìm kiếm trong ngọn núi nhỏ trên bàn trà một hồi lâu vẫn không có kết quả, lại vội vàng lục lọi trong ngăn đá tủ lạnh, cuối cùng tìm thấy kẹo hồ lô mà mình vừa nhắc tới, đem nó nhét vào trong tay Tiêu Chiến.

Anh ngồi, Vương Nhất Bác đứng, tầm mắt của hai người va chạm vào nhau, giao nhau vài giây trong không khí.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, ngôn từ bỗng nhiên rối loạn, đột ngột ra lệnh: "Anh ăn đi a."

Tiêu Chiến kinh ngạc há hốc miệng, đành phải cúi đầu, nghe lời cậu mà xé lớp giấy bóng bọc bên ngoài.

Nhìn thấy Tiêu Chiến thật sự nghe lời cắn một miếng, Vương Nhất Bác có chút muộn phiền gạt tay anh ra, đem bát kẹo hồ lô đẩy sang một bên, "Không phải, tôi chỉ nói đùa thôi."

Tiêu Chiến hoàn toàn không hiểu Vương Nhất Bác muốn làm gì, vì thế không nghĩ nữa, chỉ lo lắng nhìn về phía bàn trà, "Mua nhiều như vậy, cậu ăn hết được sao?"

Nói xong anh lại hối hận mím mím môi: Ăn không hết hay không thì liên quan gì đến mày, tiền cũng không phải mày trả, làm gì mà phải lo lắng ngược xuôi.

"Mua cho anh mà." Vương Nhất Bác lại ngồi xuống sô pha, sờ sờ mũi, ấp úng nói không rõ.

Tiêu Chiến trợn tròn hai mắt, ".... Cho tôi ư?"

Tuy rằng Tiêu Chiến không hỏi vì sao, nhưng vẻ mặt sửng sốt của anh đã thay anh hỏi ra khỏi miệng.

Vương Nhất Bác không khống chế được lại bắt đầu lắp bắp, "Tôi, tôi cảm thấy...."

Cậu thấy mình nói lắp, liền mím chặt miệng mấy giây, cố gắng để có thể nói ra được lưu loát, "Tôi cảm thấy anh quá vất vả."

Lúc trước Tiêu Chiến còn không biết tại sao Vương Nhất Bác nói muốn cùng nhau xem phim, hơn nữa còn không hiểu tại sao lại mua nhiều đồ ăn vặt như vậy. Nhưng bây giờ hình như anh đã hiểu.

Đây là --- ừm, chúc mừng sao?

Tiêu Chiến cảm thấy mũi đau nhức, âm thầm siết chặt xiên kẹo hồ lô: Bởi vì Vương Nhất Bác biết tháng lương đầu tiên bây giờ quan trọng thế nào đối với anh.

Bình tĩnh lại một lát, Vương Nhất Bác liền gạt sang một bên sự xấu hổ vô vớ, hào phóng nhìn về phía Tiêu Chiến, chân thành nói: "Anh đừng cảm thấy gánh nặng. Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh, mỗi ngày đều nấu cơm cho tôi, còn làm tận tâm như vậy."

Tiêu Chiến xấu hổ lắc lắc đầu.

Là anh nên nói lời cảm ơn mới đúng. Gặp được người tốt hiếm có như Vương Nhất Bác.

Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy toàn thân đều thư thái hơn nhiều. Anh cuối cùng cũng dỡ xuống một gánh nặng, bởi vì ở cái thành phố xa lạ lại không quá thân thiện này, hình như anh cũng có thể dựa vào bạn bè.

Đôi mắt anh lấp lánh, cong cong, ngọt ngào nở nụ cười với Vương Nhất Bác.

Một Tiêu Chiến như vậy có chút khác biệt với trước kia, giống như một gốc cỏ nhỏ sống lại, có vẻ bừng bừng sức sống.

Vương Nhất Bác nhìn anh, cũng nhoẻn miệng cười theo, sau đó quay đầu, ấn vào nút phát bộ phim.

Vương Nhất Bác nói cũng không sai, một tháng này Tiêu Chiến thật sự rất vất vả.

Ban ngày đi làm đã đủ mệt mỏi, buổi tối về nhà còn phải lập tức chuẩn bị nấu cơm. Hơn nữa thời gian nghỉ trưa quá ngắn, không thể chạy về nhà kịp, cho nên mỗi ngày anh đều phải dậy sớm, đầu tiên là chuẩn bị cơm trưa, sau đó lại quét tước sạch sẽ toàn bộ căn nhà.

Thể lực của anh vốn không được nghỉ ngơi đầy đủ, tâm lý lại càng chịu đủ sự tra tấn: Hà Tiểu Kiều đã bốc hơi khỏi thế gian, anh phải đeo trên lưng một khoản nợ khổng lồ một cách oan uổng. Ban đêm anh thường xuyên gặp ác mộng nên mất ngủ, lại thêm kinh tế túng quẫn và cảnh ăn nhờ ở đậu nên mỗi ngày đều chịu sự giày vò.

Cho nên dù Tiêu Chiến cũng không muốn ngủ, nhưng mà mí mắt của anh lại không biết cố gắng, phim mới chiếu được một nửa đã dính chặt vào nhau.

Vương Nhất Bác vốn dĩ chăm chú xem phim, mãi cho đến khi cậu cảm thấy bên cạnh yên tĩnh đến bất thường mới quay đầu nhìn sang, phát hiện ra Tiêu Chiến đã ngủ rồi.

Phim khoa học viễn tưởng thường dùng hiệu ứng âm thanh rất lớn, đèn trong phòng khách lại sáng đến chói mắt, vậy mà người này cứ như vậy dựa vào sô pha, cầm kẹo hồ lô, an tĩnh nhắm hai mắt, thật sự ngủ rất ngon.

Trên khoé miệng anh còn dính chút nước đường, giống hệt trẻ con.

Vương Nhất Bác tắt TV đi, nhìn chằm chằm vào anh một lát, cúi người xuống sát một chút, lấy hai viên kẹo hồ lô còn lại trong tay anh để sang một bên.

Mặc dù không muốn đánh thức Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác vẫn phải gọi anh về phòng đi ngủ.

Cậu thả chậm bước chân đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, ngồi xổm xuống, nhìn tư thế ngủ của anh có vẻ đáng yêu, tay đã vươn ra giữa không trung rồi lại dừng lại, ngập ngừng một lúc, cuối cùng mới rơi xuống vai Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái.

Tiêu Chiến thật sự ngủ rất say, mãi cho đến khi Vương Nhất Bác vỗ mấy lần, còn gọi anh "Dậy đi", anh mới giật mình bừng tỉnh, khó khăn hé mở đôi mắt.

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt cũng không phản ứng kịp, dường như đang cố gắng tự hỏi xem mình hiện tại ở chỗ nào.

"Tôi ngủ rồi mà."

Anh vẫn còn ngái ngủ, mang theo giọng mũi, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác.

"Ừm." Vương Nhất Bác dường như bị anh chọc cười, trong giọng nói còn xen lẫn chút ý cười, "Anh ngủ rồi."

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một chút, nhìn qua thấy TV đã tắt, lại bắt đầu cảm thấy áy náy, "Thật xin lỗi."

"Không sao, tôi cũng mệt, cho nên mới tắt đi."

Tiêu Chiến đứng dậy, chậm chạp nhìn xung quanh một chút, lại chậm rì rì thu dọn đồ đạc trên bàn trà.

"Thật sự là mua nhiều quá." Anh đau lòng nhìn một đống đồ ăn vặt.

"Cứ từ từ mà ăn, kiểu gì cũng ăn hết thôi."

"Vậy phải cất vào đâu bây giờ?"

"Không sao cả, anh cứ đi ngủ đi."

Bị dựng dậy từ giấc ngủ sâu, năng lực suy nghĩ của Tiêu Chiến chưa khôi phục lại, cũng bởi vì đủ thoải mái đủ chậm chạp, cho nên không cần phải căng thẳng thần kinh, nói chuyện cũng không cần phải logic.

"Kẹo hồ lô của tôi đâu?" Anh nhìn về phía Vương Nhất Bác, còn nhớ mình chưa ăn xong hai viên dâu tây kia.

Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, Vương Nhất Bác không nhịn được bật cười, chỉ chỉ chỗ cho anh, "Tôi để ở kia kìa."

"Cảm ơn cậu." Tiêu Chiến đứng dậy lấy, nhận thấy lớp đường trên bề mặt đã bắt đầu chảy ra, theo xiên trẻ chảy tới ngón tay anh.

Ôi chao. Điều này làm anh tỉnh táo hơn một chút, luống cuống tay chân, nhìn khắp nơi, do dự xem có thể cho ngón tay vào miệng mút không, dù sao thì như vậy cũng không lãng phí.

Vương Nhất Bác rút tờ khăn giấy đưa cho anh, lại dùng một tờ khác bọc xiên tre lại, "Vứt đi."

"Quá lãng phí đấy." Tiêu Chiến lắc đầu: Không biết nếu bỏ vào tủ lạnh thì có bị biến chất hay không, nhưng mà anh thật sự không ăn nổi nữa.

Dường như nhìn ra sự khó xử của anh, Vương Nhất Bác lại chỉ vào cái bàn, "Anh đặt ở đó đi, một chút nữa tôi ăn."

Sao lại không biết xấu hổ, bắt người ta phải ăn đồ thừa của mình chứ!

Tiêu Chiến sửng sốt, không khỏi cảm thấy thẹn thùng.

Dồn đống đồ ăn vặt còn chưa động đến mấy bỏ vào trong túi, Vương Nhất Bác chuẩn bị đưa đến phòng Tiêu Chiến, đang định quay đầu xin phép được vào cửa thì phát hiện ra Tiêu Chiến căn bản không có trong phòng khách.

Cậu xoay người đi tìm thử, thấy Tiêu Chiến đang trốn trong phòng bếp, miệng phồng lên, cố gắng nhai hai viên kẹo hồ lô kia.

Sao lại ngốc nghếch như vậy chứ.

Vương Nhất Bác bất lực khoanh tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro