Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trong phòng thu âm bốn mắt nhìn nhau, tự hỏi không biết trong tình huống có mặt Trần Thước như hiện tại mà Tạ Kỳ lên tiếng trước mời họ ra ngoài thì họ có nên ra ngoài hay không, mấy người tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi, không ai dám nhấc chân, người cứng đơ như bị điểm huyệt.

"Mau đi đi, ra ngoài đi." Tạ Kỳ hành động, giơ tay đẩy từng người một ra ngoài, Tai Nhỏ vội vàng nép qua một bên nhường đường, thấy Trần Thước sắc mặt âm u cũng không ai dám hỏi thêm gì. Những đôi chân nặng trĩu vửa ra khỏi phòng thu âm đã chạy té khói, để lại Trần Thước ngồi trên ghế không nói lời nào, Tai Nhỏ bị cảnh tượng kỳ lạ đó và tiếng đóng sầm cửa cái ầm làm cho giật mình cũng không nói lời nào.

Anh lúng túng đứng yên, mũi đỏ bừng vì gió lạnh, cả người thoạt nhìn vừa tội nghiệp vừa khó xử.

Trần Thước nhìn anh hồi lâu, nói ánh mắt đó là quan sát thì không hẳn, chỉ là nhìn, không có mục đích, nhưng vẫn khiến Tai Nhỏ không quen, bởi vì hắn không biết, ánh mắt hắn hiện tại và trước đây không giống nhau, Trần Thước hiện tại nhìn ai cũng không có nhiệt độ, như thể người đối diện là ai cũng không quan trọng, hắn không quan tâm.

"Xin, xin chào, cậu Trần, tôi, tôi đến trả đồ cho cậu." Tai Nhỏ bối rối lấy ra một chiếc túi nhỏ đựng tiền được gấp gọn gàng bên trong túi áo khoác, sau đó đi tới, không trực tiếp đưa mà đặt ở trên bàn bên cạnh hắn. "Đây là tiền của cậu, trước đó cậu đi quên mang theo, bây giờ trả lại cậu."

Trần Thước mặt không biểu cảm liếc nhìn cái túi nhỏ, ừm một tiếng, ánh mắt rơi lại về tay Tai Nhỏ.

Lúc nãy vội vàng ra ngoài, Tai Nhỏ chỉ nhớ mang tiền mà quên lấy găng tay, găng tay chống gió buộc vào tay cầm xe điện rách rồi mà anh quên mua cái mới, lúc nhớ ra cả mười đầu ngón tay đều ngứa ran vì lạnh.

Anh ngượng ngùng giấu hai tay ra sau lưng, khẽ nuốt nước bọt nói: "Có cần đếm không, đừng lo, tôi không có đụng tới số tiền này."

"Không cần." Trần Thước cảm thấy người này đứng trước mặt mình, bất luận là lời nói hay hành vi đều rất dè dặt, như trước mặt là thú dữ. Có điều trong tiềm thức của hắn lại có một nhận thức xa lạ, hắn không muốn Tai Nhỏ đứng cách xa hắn, như thể sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào.

Trần Thước mời Tai Nhỏ ngồi xuống, nhưng không nói ngồi xuống để làm gì, anh do dự, tự thuyết phục mình rằng chỉ nhìn hắn thêm một lúc, nhìn đủ rồi sẽ đi ngay, cho nên ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế sofa màu đen đối diện hắn.

Trần Thước cúi đầu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tạ Kỳ.

.

.

Tạ Kỳ đang vui vẻ thảo luận công việc tuần tới với một vài nhân viên trong khu vực văn phòng chung, thì điện thoại đổ chuông, hắn cầm lên xem, vừa đi đến quầy lễ tân vừa lầm bầm mắng.

"Phòng trà có nước gì nóng không?"

"Có cà phê nóng, sếp Tạ."

"Có sữa nóng không?"

"Không có, tôi đã đặt rồi nhưng chưa giao tới."

"Vậy giúp tôi một việc, xuống quán cà phê dưới lầu mua một cốc sữa nóng, đưa đến cho sếp Trần ở phòng thu âm."

"Được, sếp Tạ." Quầy lễ tân nghe nói ông chủ muốn, không dám chậm trễ một giây, "Sếp Tạ giúp tôi trông quầy lễ tân một chút, tôi xuống dưới mua ngay bây giờ."

Tạ Kỳ ừm một tiếng, gật đầu bảo cô đi nhanh đi, sau đó chuyển năm trăm tệ cho cô, kèm theo câu vất vả rồi.

Vất vả thật đó trời ạ, Tạ Kỳ không dám đưa đến phòng thu âm, anh sợ Trần Thước không chỉ không nhớ gì mà còn trách hắn tự tiện, anh không muốn nhận rủi ro này.

Tai Nhỏ ngồi mấy phút, không hiểu tại sao Trần Thước bảo anh ngồi rồi không nói gì.

"Sếp Trần?"

"Trước đây anh gọi tôi vậy sao?" Trần Thước nhíu mày, không giống tức giận, giống không hiểu hơn, rất dễ khiến người khác hiểu nhầm, như thể chuyện trước đây Tai Nhỏ gọi hắn như thế nào là rất quan trọng.

Tai Nhỏ ngơ ngác à một tiếng, nói không phải, trước đây tôi gọi tên cậu.

Sau đó, anh thấy sắc mặt của hắn trở nên kỳ lạ, kiểu không tin, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng ờ lên một tiếng.

Một lúc sau, nhân viên lễ tân gõ cửa phòng thu âm.

"Vào đi."

"Sếp Trần, đây là sữa nóng anh yêu cầu."

Trần Thước liếc nhìn Tai Nhỏ, nhân viên lễ tân hiểu ý, quay người đưa sữa nóng cho anh, anh nhanh chóng nhận lấy, nói cảm ơn, nhân viên tiếp tân mỉm cười nói không có gì rồi đi ra ngoài, phòng thu âm lại chỉ còn hai người họ.

Trần Thước ấn huyệt thái dương ngả người ra sau, khoảng thời gian này hắn ngủ không ngon, sau đầu chạm vào gối kê cổ trên ghế bành khẽ nhắm mắt lại, không bảo anh ra ngoài, cũng không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện, cứ như vậy quăng anh sang một bên.

Nhiệt độ ấm áp của sữa truyền qua cốc, làm ấm tay Tai Nhỏ, anh cảm thấy ngón tay mình không cứng đơ nữa, nghĩ mình ngồi hoài như vậy sẽ làm lỡ công việc của mọi người, bèn vừa uống cho hết ly sữa vừa liếc trộm hắn.

Trông hắn rất mệt mỏi, phòng thu âm yên tĩnh quá, anh có thể nghe thấy tiếng thở đều đều và chậm rãi của Trần Thước, hai tay hắn tùy ý đặt ở hai bên ghế bành.

Tai Nhỏ chưa bao giờ thấy hắn mệt mỏi như vậy, cho dù lúc ở quán ăn mỗi ngày có ngủ muộn dậy sớm thế nào, hắn vẫn đầy sức sống, tranh thủ giúp anh làm một số công việc bưng bê, trưa hôm nào cũng đi giao thức ăn dưới ánh mặt trời chói chang còn chưa từng than mệt.

Hắn nhắm mắt khoảng mười phút, trong lúc nhắm mắt có ngủ được một chút, khi mở mắt ra thấy Tai Nhỏ mới từ từ hoàn hồn lại, tự nói tự nghe: "Anh còn ở đây à."

"Tôi chuẩn bị đi đây." Tai Nhỏ vội vàng giải thích, sợ Trần Thước phát hiện anh vừa nhìn hắn, anh nhìn chung quanh, bỏ ly sữa vào thùng rác.

"Ừm." Trần Thước đứng dậy, hắn nhớ lại giấc mộng mười phút vội vàng vừa rồi, trong giấc mộng Tai Nhỏ đi cạnh hắn, hai người rất gần, thậm chí có thể nói là thân mật, họ ở một chỗ vô cùng náo nhiệt, Tai Nhỏ chỉ vào một nơi nói muốn để dành tiền để mở một nhà hàng siêu lớn ở trung tâm thành phố sầm uất.

Giấc mơ này quá chân thực, đến mức Trần Thước sau khi tỉnh dậy vẫn không thể không để ý đến tâm trạng của mình trong giấc mơ, đó là loại tâm trạng mà bây giờ đối với hắn mà nói là cực kỳ khó giải thích, trong giấc mơ hắn nói được với Tai Nhỏ, còn nói lớn cỡ nào cũng mở được.

Hắn không biết đây là mơ hay từng thật sự hứa với Tai Nhỏ, nên trước khi Tai Nhỏ định mở cửa đi ra ngoài, hắn đã gọi anh lại.

"Anh muốn đổi quán không?"

"Hả?" Tai Nhỏ khó hiểu nhìn Trần Thước.

"Tạ Kỳ nói quán ăn của anh nằm ở khu lao động, anh muốn đổi đến trung tâm thành phố không? Anh thích khu nào, có thể chọn, cứ nói với Tạ Kỳ, tôi có thể...."

"Không cần!" Tai Nhỏ thậm chí không suy nghĩ, cắt ngang những lời tiếp theo của Trần Thước, anh không ngốc như vậy, anh biết hắn muốn nói hắn có thể mở một quán ăn lớn trong trung tâm thành phố cho anh.

Tai Nhỏ không muốn, mặc dù lúc anh tức giận hắn nói quên là quên, còn có suy nghĩ lấy ảnh chụp chung uy hiếp hắn mở nhà hàng cho mình, nhưng khi cơ hội thật sự đến anh lại nhận ra mình không muốn.

Bất kể Trần Thước có ý gì, Tai Nhỏ đều không muốn. Nếu hắn muốn bù đắp, anh không muốn ép mình chấp nhận, phối hợp để thỏa mãn tâm ý từ thiện của hắn. Nếu là vì hiếu kỳ hay thăm dò gì đó, anh càng không muốn, bởi vì chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, anh và hắn sẽ lại trở thành người của ở hai thế giới.

"Được."

Trần Thước đi tới trước mặt Tai Nhỏ, tay chạm nhẹ vào tai trái đang đeo máy trợ thính của anh, anh mở to mắt, hiển nhiên là bị hành động này làm cho sợ hãi, lùi ra sau một bước, hỏi hắn: "Cậu làm gì vậy?"

Mới chạm nhẹ đã căng thẳng như vậy sao, hắn nghĩ, có lẽ hắn và người này không có quan hệ thân thiết gì, nếu không tại sao đối phương lại bài xích hắn như vậy.

"Tại sao lúc trước anh lại cứu tôi?"

Nói cứu thì không đúng, nhưng Trần Thước nhất thời không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn, dù sao đối với một người mất trí nhớ tờ mờ sáng đi lang thang trên đường mà nói, quả thật đã được cứu.

Tai Nhỏ mấp máy môi, muốn nói là không phải tôi cứu cậu, mà là cậu mặt dày không chịu đi, nhưng anh nghĩ hắn sẽ không thích nghe người khác mô tả về hắn như vậy, có thể sẽ thấy mất mặt hoặc xấu hổ.

"Tại thấy cậu tội nghiệp." Tai Nhỏ rũ mắt, tai trái bị Trần Thước chạm vào nóng lên, anh nói: "Sếp Trần, tôi thật sự phải đi rồi."

"Ờ." Hắn cuối cùng quyết định không làm anh khó xử nữa, mở cửa, bảo Tạ Kỳ đưa anh xuống lầu.

Tạ Kỳ ok một tiếng chạy qua, thấy sắc mặt của hai người không tốt lắm, nhất thời hoang mang không biết liệu mình có làm đúng hay không.

Trần Thước trở lại phòng làm việc, ngồi chưa đến mười giây, liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ treo bên cạnh, còn có một đôi găng tay mẹ gửi cho hắn hai ngày trước để trên tủ, hắn không thích đeo găng tay, nên cứ đặt ở đó mãi.

.

.

Tạ Kỳ đưa Tai Nhỏ vào thang máy, suy nghĩ một chút, vẫn hỏi: "Lúc nãy nói chuyện thế nào rồi?"

"Hả?" Tai Nhỏ nghi hoặc nhìn qua.

"Tôi thấy Trần Thước không bài xích cậu, nghĩ là để hai người gặp nhau nhiều hơn, để cậu xuất hiện trước mặt cậu ta thường xuyên hơn, dù sao hai người trước đây, ý là tôi thấy hai người trước đây đã có một mối quan hệ rất tốt."

Tai Nhỏ cắn môi không nói gì, hốc mắt không biết vì sao dần đỏ lên, cảm xúc đè nén từ lúc ra khỏi phòng thu âm đột nhiên bộc phát ra ngoài, "Anh Tạ, sau này xin anh đừng làm loại chuyện này nữa!"

"Tôi ghét chuyện này!"

"Rất ghét! Tôi không muốn gặp lại các người nữa!"

Tạ Kỳ bị tiếng hét của anh làm cho sửng sốt, đang định giải thích thì thang máy đã đến tầng một, Tai Nhỏ chạy thẳng ra ngoài.

Anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây, anh ghét bị người khác sắp đặt chỉ để thử xem Trần Thước nhớ anh được bao nhiêu, bị ép hết lần này đến lần khác đối mặt với khoảng cách không thể vượt qua giữa anh và hắn, anh ghét tất cả những người ở đây, là người trong cuộc sống trước đây của hắn, họ đều gần hắn hơn anh, chỉ có anh là người ngoài cuộc, chỉ có anh không thuộc về nơi này, chỉ có anh bị xem như một quân cờ thăm dò giới hạn của hắn.

Tạ Kỳ rất muốn đập đầu vào tường, anh ta biết mình làm sai rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là trở về công ty xin lỗi Trần Thước, anh hít một hơi thật sâu đi vào thang máy, nhấn nút 28.

Cùng lúc đó, một chiếc thang máy khác đang đi xuống và dừng lại ở tầng một.

Trần Thước bước nhanh ra ngoài, ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại vội vàng như vậy, chỉ biết là khi nhìn thấy Tai Nhỏ đang đội mũ bảo hiểm ngoài cửa lớn, hắn đã rất muốn xông ra ngoài.

Tai Nhỏ cúi đầu đội mũ bảo hiểm, đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt sắp rơi vẫn còn đọng trong hốc mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ, khóa cài mũ bảo hiểm vốn dễ tháo như vậy mà tháo mãi không ra, anh tức giận đập mạnh mũ bảo hiểm lên xe điện, đưa tay lên che mắt, mím chặt môi cho đến khi bàn tay ướt đẫm vẫn không chịu đặt xuống.

Trần Thước từ xa đã nhìn thấy Tai Nhỏ đang vật lộn với chiếc mũ bảo hiểm, nhưng khi hắn bước đến gần mới phát hiện vai của anh đang run rẩy.

Hắn cảm thấy trái tim mình như bị đá đè, vừa nặng nề vừa khó chịu, hắn gần như chưa từng đồng cảm với cảm xúc của bất kỳ ai, nhưng bây giờ, hắn chỉ mong Tai Nhỏ ngừng khóc, bởi vì tác dụng dội ngược của loại cảm xúc này với hắn ngày càng mạnh mẽ, càng khoa trương, càng bất lực.

Trần Thước không nhớ Tai Nhỏ, nhưng loại cảm giác này hẳn là không sai, hắn đại khái là thật sự, thật sự, thật sự không muốn nhìn thấy người trước mặt phải buồn.

Hắn hít một hơi, nắm tay anh kéo xuống. Tai Nhỏ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, vẫn chưa kịp mở miệng hỏi đã khóc nấc lên, cực kỳ ấm ức.

Hai người không ai nói gì, Trần Thước cố hết sức làm cho gương mặt không quá lạnh lùng, động tác cứng ngắc quàng khăn lên cổ Tai Nhỏ, sau đó nắm lấy tay anh, vụng về bao tay cho anh.

Sau khi hoàn thành một loạt hành động, hắn mới nói: "Chạy được không? Hay gọi xe? Hay tôi đưa về?"

"Không cần." Tai Nhỏ lắc đầu, phát hiện thanh âm của mình nghe rất kỳ quái.

"Ừm." Trần Thước nhặt mũ bảo hiểm trên xe điện lên đội vào cho Tai Nhỏ, như thể đã làm động tác này vô số lần, mà hắn cũng không muốn tìm hiểu xem có phải là thật hay không, hắn chỉ biết hắn muốn làm như vậy.

"Thôi để tôi đưa anh về."

"Tôi đã nói không cần!" Tai Nhỏ lấy lại một chút lý trí, "Tôi lái xe rất chậm, có phải cậu không biết đâu..."

Lời vừa nói ra, cả hai người đều sững sờ, Tai Nhỏ cúi đầu, tìm chìa khóa xe, không nhìn Trần Thước nữa, vặn ga chạy đi.

Trần Thước yên lặng đứng tại chỗ hồi lâu, tự hỏi chuyện mình quên có phải là cực kỳ nhiều, cũng cực kỳ quan trọng.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro