Chap 10: Gối ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn nhỏ mắt lấp lánh: ôm em đi mà.

.
.
.

Đào Đào đã quen với việc ôm gối ôm khi đi ngủ.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, anh đều phải bối rối một chút, hôm nay ôm cái nào đây, cà rốt vừa to vừa mềm rất thoải mái, thỏ lông xù cũng rất đáng yêu...

Bo Bo không có bối rối như vậy. Cậu chỉ cần lên giường, mút ngón tay đợi Đào Đào. Đào Đào sẽ tắt đèn, lấy chăn mùa hè, cẩn thận đắp chăn cho cả hai, cuối cùng ôm chặt gối ôm vào lòng, chúc Bo Bo ngủ ngon.

Đợi đến khi Đào Đào đã ngủ say, Bo Bo mò mẫm nâng cánh tay của Đào Đào, cẩn thận nghiêm túc lấy gối ôm thỏ hoặc là cà rốt, bình tĩnh ném sang một bên.

Cẩn thận chui vào lòng Đào Đào, Bo Bo mới thoải mái phồng má sữa: "Ngủ ngon~"

Khi Đào Đào thức dậy, cảm thấy một bên tai nóng nóng, còn có chút nặng, mở mắt ra liền phát hiện......

"Bo Bo?" nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Sao em lại véo tai anh?"

Bo Bo nghe thấy tiếng động, phát ra tiếng ưm ưm nhưng không có tỉnh.

Tiểu Đào mềm lòng không nỡ gỡ tay chân đánh thức bạn nhỏ đang ngủ say như heo, đành phải chọn nhắm mắt lại, buộc chính mình cũng phải ngủ.

...Không nghĩ đến Đào Đào lần thứ hai tỉnh giấc, heo nhỏ này vẫn ngủ ngon lành. Sức véo tai người ta không nhỏ tý nào, còn vô thức mà vò vò.

"Nếu em còn không dậy nữa, anh sẽ bóp mũi của em." Đào Đào thì thầm.

Không có phản ứng.

"Cắn má em."

Vẫn không có phản ứng.

"Cắn đến in dấu răng luôn nè"

...Vẫn không có phản ứng.

"Bỏ đi bỏ đi..." Đào Đào bắt chước người lớn, điềm tĩnh thở dài "Em chỉ là một con heo nhỏ, không tức giận với em."

Sợ người thức giấc, không dám di chuyển, Đào Đào an an tĩnh tĩnh nằm im một lúc,  không nhịn được thở đều nói với Bo Bo: "Mẹ nói, tai thỏ không được dùng sức véo."

"May anh không phải thỏ." cau mày không quá thoải mái "Em véo bao lâu rồi...có chút đau."

"Đây là thói quen gì, lần tới đổi thành gối ôm có được không?"

Đêm đó, Đào Đào nghiêm túc đặt cà rốt lớn giữa hai người, còn nhét gối ôm thỏ vào lòng Bo Bo, nhẹ nhàng vỗ vỗ "Em ôm nó ngủ, véo nó, em nhìn nó mềm như vậy, chắc chắn sẽ rất thoải mái."

"Không được ném gối ôm" Bo Bo nhìn nhìn con thỏ trong lòng bản thân, lại nhìn nhìn cà rốt lớn trong lòng Đào Đào, tủi thân hít hít mũi. "Em muốn Đào Đào."

"Em véo tai anh đau lắm..." Đào Đào cực kỳ đáng thương.

"Em sẽ nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng chỉ véo một~ chút, như thế có được không?" Bo Bo chơi xấu lăn qua lăn lại, đột nhiên đến gần, nhỏ tiếng mê hoặc, "Hơn nữa em ôm còn tốt hơn cà rốt lớn, anh không muốn ôm em sao?"

Tai của Tiểu Đào thành thật còn đỏ lên trước khi bị véo, lặng lẽ để cà rốt lớn qua một bên: "......Muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro