Chap 9: Mãi chờ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bạn nhỏ Ngốc Đào vừa đi học, em trai anh mỗi ngày đều háo hức chờ anh về nhà.

Giống như ông cụ non, ăn no rồi xoa xoa cái bụng, hì hục đẩy chiếc ghế đẩu nhỏ ra ban công phòng khách, đôi mắt trong suốt như mèo con đợi chủ nhân, nhìn xuống tầng dưới qua cửa kính lớn.

Bo Bo còn quá nhỏ, không có khái niệm về thời gian, không biết người lớn nói một giờ là bao lâu, một tiết học trong trường lại là bao lâu.

Cậu chỉ biết bất kể là thời gian bao lâu, miễn là anh trai không ở nhà, bản thân cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn chơi, chỉ muốn đợi anh trai về nhà.

Buồn chán đẩy đẩy chiếc xe đồ chơi của mình, quẹo qua bên phải, lại quẹo qua bên trái, anh trai vẫn chưa về nhà.

Bĩu môi một lúc, ôm mặt thì thầm một câu: "Nếu không về em sẽ không thích anh nữa.", sau đó nhắm mắt lại đếm đếm.

Cậu ấy chỉ có thể đếm từ một đến mười, không biết đếm số lớn hơn.

Mỗi lần đến đến mười, nóng lòng mở mắt nhìn bên ngoài cửa kính----cái gì cũng không có, chỉ có những bóng cây bị ánh mặt trời chiếu gọi xuống bãi đất trống.

Liền nhắm mắt lại lần nữa, ủy ủy khuất khuất lẩm bẩm: "Vậy em sẽ cho anh một cơ hội nữa."

Chập tối, mẹ ôn ôn nhu nhu gọi Bo Bo: "Đến giờ đón Đào Đào đi học về, Bo Bo có muốn đi cùng không?"

"!" bạn nhỏ ngồi dậy cái mung liền đau, tim cũng đau, nghe xong lời này như tên lửa nhỏ mà bật dậy, ôm ôm chân của mẹ, điên cuồng gật đầu.

Bo Bo đến cổng trường tiểu học, Bo Bo nhỏ nhỏ mềm mềm ngoan ngoãn nắm tay mẹ, nhìn chằm chằm vào cổng trường không chớp mắt, quan sát từng học sinh nam đi ra ngoài.

Anh trai này không phải anh trai của Bo Bo, anh trai này cũng không phải là anh trai Bo Bo……anh trai của Bo Bo ở đâu?

Mẹ vẫn chưa thấy Đào Đào, tên lửa nhỏ bên cạnh đột nhiên bay ra ngoài.

Cô ấy vô thức muốn đuổi theo, không đuổi kịp, Bo Bo bất ngờ té ngã.

Đào Đào chỉ còn cách đó vài bước phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chạy đến đỡ em trai đứng dậy.

"Đưa tay đây anh xem!" có chút đỏ, may không có bị trầy.

Đào Đào nắm tay bạn nhỏ không buông, lại cuộn ống quần lên xem.

Bo Bo thẫn thờ nhìn anh trai ngồi xổm xuống kiểm tra mình có bị thương hay không, thẫn thờ nhìn anh trai cầm tay mình thổi thổi, thẫn thờ nhìn anh trai đối mặt hỏi mình có đau không.

Đôi mắt tròn tròn của bạn nhỏ chớp chớp, lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.

Mẹ cũng ngồi xổm xuống để xem qua, xác nhận Bo Bo không có bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: "Sốt ruột như vậy, đứa trẻ này, đã đợi được một ngày rồi……"

Đào Đào có chút sững sờ: "Bo Bo luôn đợi con về nhà hả?"

"Mới hong có" Bo Bo đỏ mặt lớn tiếng từ chối.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh trai, lại không nhịn được mà tủi thân, nhào vào Đào Đào mà nức nở: "Em đã, em đã cho anh rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều cơ hội……"
_____
Trans xong chap này mình thật sự đã xúc động đến khóc, rất là hạnh phúc luôn í, hic hic.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro