Chap 3: Quản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bo Bo có một thói quen, chính là nắm tay Đào Đào đi đường.
Trong sân trường mầm non trải thảm cao su, bình bình triển triển, hằng ngày cô giáo đều dặn dò các bạn nhỏ không được chạy quá nhanh, nhưng Đào Đào vẫn bị vấp ngã.

Má sữa Bo Bo ngồi xổm trong sân nhỏ, nhìn chằm chằm thảm trải sàn rồi trầm tư suy nghĩ. Nghĩ không hiểu, mặt đất rõ ràng rất sạch sẽ trống trơn, cái gì cũng không có, Đào Đào sao có thể vấp ngã chứ...

Không tìm thấy nguyên nhân, vậy thì chỉ có thể cẩn thận! Bo Bo hạ quyết tâm, thay đổi thói quen thức dậy, hằng ngày Bo Bo đều là bạn nhỏ đầu tiên bước vào trường mầm non với sự hăng hái.

Vẫy vẫy tay nhỏ với baba mama, nhưng không đi vào lớp học, mà là ở lại cổng lớn háo hức nhìn ra bên ngoài.
Đào Đào đã nhìn thấy cậu ấy từ khoảng cách rất xa, đôi mắt đang buồn ngủ lập tức sáng lên, dọc theo đường nhỏ là lá la la: "Bo Bo! Bo Bo!! Sao em lại ở đây!!"

Đào Đào sợ hãi lập tức chuyển sang đi chậm rãi từng bước từng bước nhỏ.
Không chạy chính là không chạy mà, dữ cái gì chứ.

Từ đó, Bo Bo mỗi ngày đều muốn dắt Đào Đào đi đường, muốn dắt từ cửa lớn đến lớp học, muốn dắt từ lớp học đến cửa lớn, trên đường đi vệ sinh cũng muốn dắt, thời gian hoạt động tự do càng dắt chặt hơn.

Bản thân Đào Đào có tính cách tích cực, không có ngoan như vậy, rất không quen ở đâu cũng phải nắm tay. Có một lần còn trốn Bo Bo để thoát khỏi, tự mình chạy đi.

Cậu ấy cùng đi chơi với bạn nhỏ khác, trộm nhìn lén, phát hiện Bo Bo không biết từ lúc nào đã theo đến nơi rồi, đứng ở bên cạnh một mặt nghiêm túc nhìn mình
....nghiêm túc như vậy làm gì!

Đào Đào bĩu môi, giả vờ không nhìn thấy, quay đầu lại chạy đi chạy lại tham gia vào đội ngũ náo nhiệt cùng mọi người.
Ngã rồi, phản ứng đầu tiên không phải là gọi cô giáo, mà là với đôi mắt đỏ hoe tủi thân gọi Bo Bo.
Không phải đau, chính là tủi thân.

Đào Đào tủi thân thì sẽ đặc biệt không thẳng thắn và mạnh mẽ nữa, Bo Bo cho dù biết tính toán lần này chỉ có thể trách bản thân Đào Đào không cẩn thận, lúc này cũng sẽ không cãi nhau với anh ấy.

Cuối cùng Bo Bo đối với thỏ con mắt đỏ hoe sẽ ôm ôm cọ cọ thổi thổi, không cách nào nói anh ấy không đúng được.
Sau đó Đào Đào đã học cách trở nên thông minh, sẽ chủ động nắm tay Bo Bo.

Bàn tay Bo Bo lớn hơn Đào Đào một chút chút, ấm áp mùa đông mát mẻ mùa hè, còn mềm mại.
Tiểu Đào nghịch nghịch ngân nga hát, hì hì, dù sao bản thân cũng không thiệt thòi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro