Chap 5: Cưng chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Đào đối với Bo Bo đặc biệt cưng chiều.

.
.
.

Bo Bo đang cùng với các bạn nhỏ khác cãi nhau. Đào Đào không nói lời nào chạy qua giúp Bo Bo, chống nạnh, miệng nhỏ chí chóe, mấy bạn nhỏ đó căn bản là không theo kịp suy nghĩ của cậu ấy, sợ đến khóc.

Cuối cùng phát hiện, nguyên nhân của vụ việc là do Bo Bo muốn ăn một miếng bánh kếp trứng mà người ta cầm trên tay, nói chỉ ăn thử một miếng, kết quả là cắn một cái hết nửa cái bánh.

......Đào Đào đành phải cúi đầu xin lỗi.

Xin lỗi, lần tới không dám nữa.

Bo Bo không cẩn thận vấp phải cục đá nhỏ, lý trí của bậc phụ huynh và giáo viên thường sẽ chọn khuyến khích bạn nhỏ tự mình đứng dậy.

Nhưng mà lý trí của bạn nhỏ Đào Đào sẽ chọn chạm vào, xoa xoa, ôm ôm, sau đó bốc khói ngồi xổm xuống mặt đất, chỉ chỉ ngón tay vào viên đá nhỏ: "Ngươi có phải nghĩ rằng Bo Bo dễ bị bắt nạt không? Có tin ta lập tức vứt ngươi, ném vào trong thùng rác! Hừ hừ, ngươi biết thùng rác không? Ngươi sẽ bị chuyển đến một nơi khác, bị trừ khử, ngươi biết hong? Ngươi cái gì cũng hong biết, ngươi chỉ là một viên đá nhỏ. Ngươi......"

Bị Bo Bo nắm tay kéo đi, còn quay đầu khua tay: "Bắt nạt Bo Bo, sao ngươi dám chứ!"

Bo Bo và ba mẹ cãi nhau rồi, tức giận muốn bỏ nhà ra đi, Đào Đào ngay lập tức thu dọn đồ đạc của mình, tỏ ý muốn đi cùng cậu ấy.

Kết quả là hai bạn nhỏ mỗi người mang một gánh nặng nhỏ, còn chưa đi đến cổng khu chung cư lớn! Đã bị hai vị phụ huynh bắt được, từng người xách về nhà.

Đào Đào bị ba xách đi vẫn kiên cường dùng bàn tay nhỏ bé làm loa: "Bo Bo! Em yên tâm! Lần sau bỏ nhà ra đi! Anh vẫn còn! Muốn cùng em!!!"

Giọng nói vừa kết thúc đã bị một bạt tay vào cái mung! Nước mắt lưng tròng, đầu gục xuống biến thành một chú cún con.

Bo Bo muốn học nhảy đường phố, Đào Đào giơ tay ủng hộ, ngày nào cũng bên cạnh ngoan ngoãn ngồi xem, trong tay vẫn đặc biệt ôm lấy ly nước siêu lớn mang qua cho Bo Bo.

Khi nhảy khó tránh khỏi va chạm, đầu gối Bo Bo bị bầm tím, trong khu trung cư lúc các bạn nhỏ chơi cùng nhau, mọi người đều nói cái này trông rất đau, không muốn học nữa.

Nhưng Bo Bo thích nó.

Đào Đào cứ nhìn đi nhìn lại, thật ra không thể nói những lời khuyên can, cau mày một lúc lâu, oan oan ức ức rung tay Bo Bo: "Lúc em nhảy, mang miếng đệm có được không? Sau này lần nào anh cũng đều sẽ đi cùng em, anh giúp em mang."
__________
Em còn bị thương nữa anh sẽ đau lòng, nên sau này cứ để anh mang giúp em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro