chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số tiền mà Tiêu Khả Giai nhờ Trần tổng chi cho bọn người đang giam giữ Giả Yến Yến, kỳ thật chẳng phải con số nhỏ... Đương nhiên, so với viễn cảnh mọi chuyện trở nên khó lường hơn, Trần Chí Thành đành nhắm mắt bỏ ra nó mà thôi. Tiền mất đi sau này còn kiếm lại được, một khi Tiêu Khả Giai bị kéo xuống nước, chính ông cũng sẽ không tránh nổi họa đến thân. Nội bộ cha con Tiêu gia có mâu thuẫn gì, Trần tổng dĩ nhiên chẳng hơi đâu để mắt. Kể cả hành động chuyển khoản vừa rồi của ông nữa, nó đồng nghĩa với một mệnh lệnh 'giết' được thốt ra. Dù đối tượng có là Giả Yến Yến_ cháu dâu cũ của mình đi nữa, ông vẫn chẳng có chút áy náy nào trong lòng.

Trần tổng không nhận ra, mức độ tàn ác trong ông ngày một tăng lên. Để lấp liếm tội lỗi trong quá khứ, sai lầm cứ tiếp nối sai lầm, đến nay đã vĩnh viễn chẳng thể quay đầu.

Trên màn hình điện thoại, bức ảnh gia đình bốn người của Trần gia trông thật hòa hợp hạnh phúc. Tự ông hoài nghi nghĩ rằng, sau tất cả, liệu đây có phải là thứ mà ông luôn muốn gìn giữ, là giới hạn cuối cùng của Trần tổng hay không? Hoặc là, mọi thứ chỉ là tấm bình phong để ông ngụy biện cho sự hèn nhát? Cái mà ông muốn bảo vệ thật sự, chẳng qua chỉ là chính bản thân cùng địa vị của mình mà thôi?

Có tiếng gõ cửa phòng, Trần tổng dứt khoát bảo "vào đi". Bên ngoài lặng im một khoảng, sau đó giọng nói trong trẻo của Trần Lam Nghi vang lên, hòa lẫn cùng với tiếng cửa bật mở ra.

"Ba, hôm nay con gái thử vào bếp làm món mới, đặc biệt mang đến cho ba thưởng thức đây!"

Nụ cười trên môi cô con gái vẫn như cũ rạng rỡ... Trần Lam Nghi vốn có tính cách đơn thuần, để khống chế tốt tâm trạng như hiện tại, cô đã phải tốn không ít công phu, cộng với ghi nhớ thật kỹ lời dặn dò của Tiêu Chiến. Đặt lên bàn đĩa thức ăn vẫn còn tỏa khói, Trần Lam Nghi tỏ ra háo hức chờ đợi người đối diện nếm thử. Trần tổng nhìn cô, rồi lại nhìn món ngon được tỉ mỉ trang trí, tâm trạng thoáng chốc bay bổng khác thường.

Có lẽ, hổ dữ cũng chẳng nỡ ăn thịt con... ông chính là thật lòng mang hết tâm can để yêu thương đứa con gái này. Giơ tay vuốt vuốt lọn tóc mềm của Trần Lam Nghi, Trần tổng cười đến mãn nguyện, sau đó liền cầm đũa lên thưởng thức mĩ vị trước mắt.

Trái tim nhỏ của Trần Lam Nghi như đang tồn tại một mũi dùi ghim vào. Người ba vốn luôn dành cho cô bao nhiêu ấm áp, sau lưng cô, lại chính là kẻ ác quỷ gây ra những tội lỗi chẳng thể dung thứ. Hình ảnh thân phụ vừa quen thuộc, lại dường như đã trở nên quá xa lạ. Cơn địa chấn thông tin xảy ra lúc trưa đã thành công đào ra một cái hố giữa lòng Trần Lam Nghi, khiến cho cô chẳng thể toàn tâm yêu kính Trần tổng như trước.

Miệng nhỏ chẳng dứt lời trò chuyện với ba, nhưng đôi tay của Trần Lam Nghi lại dấu ở phía sau, đối với chiếc điện thoại trên bàn âm thầm làm ra một vài chuyện... giống như hai nửa đối trọng đang chia đôi tâm tư cô, hai hành động song song hiện tại của cô cũng chẳng hề đồng nhất. Tuy là Trần tổng từng lợi dụng cô để bẫy Tiêu Chiến tại quán Royal, nhưng hiện tại, Trần Lam Nghi chẳng thấy thoải mái gì khi làm ra một hành động tương đồng. Tâm can bị nhồi đầy bởi nỗi cay đắng, nhưng cô bé chẳng thể làm khác.

.

"Tiểu Nghi có lòng muốn giúp, anh rất cảm ơn. Tuy nhiên, anh biết nó quá khó với em... đừng tự làm khổ mình, dù sao anh cũng không trách em"

Ánh mắt của Tiêu Chiến nhìn cô vẫn như cũ dịu dàng, Trần Lam Nghi tin chắc, bản thân vẫn vẹn nguyên thân thiết trong tâm của Tiêu Chiến. Chỉ vậy thôi, đủ để cô cảm thấy bản thân phải làm gì đó cho anh.

" Chiến ca dạy em đi, làm sao để có thể tỏ ra vui vẻ trong mọi tình huống?"

Tiêu Chiến tức thì nhận ra ý tứ của cô. Trần Lam Nghi trưởng thành rồi, cô tự biết bản thân nên làm gì để không phải ray rứt về sau. Thế nên, bằng tất cả chân thành, anh đã nói rằng...

" Nếu em khuyên được Trần tổng tự thú, anh sẽ để ông ta cho pháp luật định đoạt."

Nói trắng ra, cái Tiêu Chiến muốn là sự công bằng, là có vay có trả, là loại bỏ những thứ nhám nhúa rình rập bủa vây cuộc sống của anh, đe dọa an nguy của bản thân và người thân. Dù cho mối hận trong lòng anh to lớn đến mấy, chung quy, đối tượng khiến Tiêu Chiến phẫn nộ, không chỉ tập trung vào mỗi Trần tổng.

Tất nhiên, chín phần mười của sự khoan nhượng đó, xuất phát từ giao tình của anh với Trần Lam Nghi. Nước mắt cô lại một lần nữa chảy xiết, vòng tay lại chặt chẽ ôm lấy anh. Lời cảm ơn xen lẫn tiếng nấc nghẹn... Trần Lam Nghi cảm tưởng như bản thân đã được cứu rỗi, cho dù chính cô chẳng phải kẻ tội đồ.

Sau tất cả, anh vẫn tử tế với cô.

Trần Lam Nghi đã có riêng cho mình một quyết định, ánh mắt cô không còn nữa sự dao động, mạnh mẽ lựa chọn chạm đến cùng của lẽ phải.

.

.

Công việc chồng chất ở Vương thị khiến cho Vương Nhất Bác không tránh khỏi làm thêm giờ. Hắn gọi cho Tiêu Chiến lúc bảy giờ tối, dặn dò anh phải ăn tối và nghỉ ngơi sớm, chồng anh sẽ cố gắng để không trở về nhà quá trễ. Vương Nhất Bác muốn ôm ôm anh.

Tiếng cười nhẹ nhàng của anh truyền từ điện thoại, len lỏi qua tai, lẩn quẩn trong tâm trí hắn. Âm thanh tươi tắn khiến người ta thoải mái, đánh cho những mệt mỏi trong ngày tiêu bớt đi.

"Em an tâm làm việc đi, tôi hứa sẽ ngoan mà." _ Tiêu Chiến có chút xao động, nghĩ rằng bản thân đã khiến hắn lo lắng quá nhiều.

"Còn có... tôi đợi em!"

Trong một khoảnh khắc nghĩ đến quá khứ và tương lai, anh chỉ muốn ở hiện tại được an yên ngủ sâu trong vòng tay ấp áp của Vương Nhất Bác. Trở bước quay về phòng, khi đi ngang căn phòng của bà nội Vương, trái tim anh lại chẳng khống chế được mà âm ỉ đau... Tiêu Chiến không dám trách bà vì đã bỏ lại anh phía sau sự lựa chọn, nhưng nỗi tê tái ấy chính là động lực đẩy anh kiên quyết hơn cho những hành động của mình.

"Công bằng" của anh, chính tay Tiêu Chiến sẽ lấy lại. Anh đủ thấu hiểu về Trần Lam Nghi, cũng quá rõ ràng phải làm sao để khiến cô toàn tâm hỗ trợ mình. Bật mở máy tính lên, một chương trình theo dõi vừa được khởi động không lâu. Ánh mắt Tiêu Chiến tựa hồ trầm lại, anh cẩn thận ngồi xuống, một tay xoa xoa bụng nhỏ vừa thoáng đau râm ran, một tay nhấp chuột vào thư mục hiển thị trên màn hình.

Sự chú ý của Tiêu Chiến đột ngột va vào một thông tin... đôi mày anh bất giác nhíu chặt, đồng thời vội vã gửi đi một tin nhắn.

.

.

Mười giờ tối hôm đó, sự yên lặng của thành phố Bắc Kinh lần nữa bị xáo trộn. Tiếng còi xe chuyên dụng vang lên không ngớt, xe cứu thương đi trước, xe cảnh sát nối đuôi, phía sau còn có xe riêng của nhà họ Giả. Quá sốt ruột vì con gái mất tích, Giả phu nhân tìm người nghe ngóng xung quanh sở cảnh sát. Trong đêm tối âu lo tĩnh lặng, bà nhận được cuộc điện thoại của người báo tin.

Cảnh sát đã lần ra được địa điểm mà một trong các hung phạm đã đến rút tiền mặt, sau đó bí mật theo dõi hắn ta. Quả nhiên, họ được dẫn đến một nhà kho bỏ hoang, bên trong có những tên đồng đảng đang đợi để chia chác, cùng với thân ảnh tiều tụy nhếch nhác của cô gái nằm sấp ở trên sàn. Khi cảnh sát ập tới vây bắt, một tên đã túm lấy Giả Yến Yến để đe dọa, buộc lực lượng giải cứu phải lùi về sau. Chúng định mang theo con tin tẩu thoát, nhưng cảnh sát sớm đã bố trí thêm một vòng vây nữa. Để thành công giải cứu con tin, đội cảnh sát quyết định bắn hạ những kẻ đang thao túng Giả Yến Yến.

Những viên đạn bay ra từ nòng súng lạnh lẽo, thuận tình hợp lý cướp đi sinh mạng của những kẻ nhận tiền hành sự, đồng nghĩa với, danh tính kẻ sai khiến cũng chôn vùi theo sự im lặng của họ. Vị cảnh sát lớn tuổi nhìn vào đồng nghiệp nhỏ tuổi hơn, những nghi vấn từ vụ việc phạm nhân bị thủ tiêu trong nhà giam lần trước còn chưa tan đi trong lòng họ. Cả hai không hẹn mà cùng thầm kín liếc người "cộng sự" vừa ra tay lưu loát kia, cùng nghĩ đến một khả năng đáng buồn.

Cảnh sát trẻ chậm bước phía cuối hàng người, thì thầm với vị tiền bối đáng kính: "sự thật, có lẽ là tình huống không mong đợi nhất."

Vị tiền bối âm trầm gật đầu... những người có tiền, một khi đã phạm pháp, quả nhiên họ luôn biết cách khiến cho mọi thứ trở nên thật khủng khiếp. Khác với dáng vẻ suy tư của ông, vị cảnh sát trẻ cơ hồ rất phấn khích. Cậu ta tự nghĩ, liệu ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc ân oán hào môn này đây? Kẻ thủ ác cùng với đồng mưu của ả, hay là Vương tổng cùng bạn đời của anh ta... ai sẽ là người mỉm cười cuối cùng?

Lời khai của Giả Yến Yến không giúp được nhiều cho cảnh sát, cô bị tấn công bất ngờ, mấy ngày bị che mắt và bịt tai. Sau khi được giải cứu, trạng thái mù mờ vẫn còn đeo đẳng theo cô rất lâu. Dù trong lòng Giả Yến Yến biết rõ mười mươi, nhưng cô chỉ có thể bất lực nói rằng, Tiêu Khả Giai là người duy nhất mà cô nghĩ là kẻ chủ mưu trong việc này.

Suy đoán, dù đúng cũng chẳng đủ để kết tội. Cảnh sát không khai thác được nhiều từ con tin, chỉ còn cách dựa trên những thứ còn lại ở hiện trường và trên người những tên tội phạm để tiến hành điều tra, ví như điện thoại của chúng chẳng hạn. Sẽ mất một chút thời gian, nhưng họ sẽ tra lịch sử gọi điện và tin nhắn, lịch sử giao dịch ngân hàng... nếu không bị ai đó cố ý cản trở, họ chắc chắn sẽ có được thu hoạch.

Tất nhiên, đấy là vào tình huống không bị ai đó can thiệp.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro