Chương 92.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành thích

✼ ❉ ✼

Vương Nhất Bác yên tâm, hành lễ với Sùng An đế xong, hắn liền xuất cung.

Sùng An đế bị Vương Nhất Bác chọc giận đến sức cùng lực kiệt, mãi lâu sau lồng ngực vẫn quặn đau.

Thái giám thân cận của Sùng An đế tiến vào nội điện, vừa quỳ xuống dọn dẹp tấu chương rơi dưới đất vừa cười nói: "Lúc Tiểu vương gia rời khỏi cung, sắc mặt không quá khó coi, không như trước kia, mỗi lần ra khỏi cung đều mang vẻ mặt âm trầm, hiếm khi thấy ngài ấy như vậy."

"Nó nói gì thì trẫm làm nấy, nó còn gì không hài lòng sao?" Sùng An đế vừa day huyệt Thái dương vừa nói, "Ngươi nói xem đứa trẻ này rốt cuộc đang đứng về phía ai? Trẫm nói bóng nói gió bao nhiêu lần, vậy mà nó vẫn vờ như không hiểu gì."

Lão thái giám thở dài: "Đã ngần ấy năm, Tiểu vương gia vẫn luôn không gần gũi với bất cứ ai, về mặt đối nhân xử thế... có lẽ Tiểu vương gia hơi vụng về hơn người khác, âu cũng là chuyện thường."

"Như vậy là do nó vụng về sao? Vừa nãy không phải A Kiệt không hiểu ý của trẫm. Đang vào thời điểm quan trọng như vậy mà nó không hỏi trẫm tính toán ra sao, không hỏi trẫm sau này muốn xử trí Vương vương thế nào, thứ đầu tiên nó nghĩ đến lại là dẫn Tiêu Chiến theo." Sùng An đế lắc đầu, "Cũng hiếm thấy, không ngờ người thuộc dòng dõi hoàng tộc lại là kẻ si tình."

Lão thái giám cười nói: "Nhắc đến việc này, nô tài có một chuyện hài hước muốn kể cho Hoàng thượng nghe. Mấy ngày trước đột nhiên đổ cơn mưa. Mưa xuân quý như mỡ, cũng không to lắm, nhưng Tiểu vương gia chúng ta ở Nội các lại đứng ngồi không yên. Ngày nào Tiêu thiếu gia cũng đến đón ngài ấy, Tiểu vương gia sợ Tiêu thiếu gia đến sớm, sợ y không mang ô, cố ý hỏi mượn bọn nô tài một chiếc ô, rồi bảo cung nhân mang ra ngoài."

"Lúc ấy quả nhiên Tiêu thiếu gia đã chờ sẵn ở ngoài cung, nhưng bên ngoài mưa càng lúc càng nhỏ. Có lẽ Tiêu thiếu gia sợ không có dịp dùng chiếc ô đó, bèn xuống trước xe ngựa, mở ô đứng chờ trong mưa."

Sùng An đế bật cười.

Lão thái giám cũng cười theo: "Chỉ đứng chờ thì không nói làm gì, nhưng Tiêu thiếu gia còn nghịch ngợm quá đỗi. Trong số những người đi ngang qua y, phàm là kẻ nào mà bình thường không hòa thuận gì với Tiểu vương gia, y sẽ xoay cán ô, biểu diễn khoe khoang một phen. Hôm ấy Tứ điện hạ vào cung, lúc ra khỏi cung vốn không vui vẻ, lại còn chạm mặt với Tiêu thiếu gia, không thể hiểu vì sao lại bị Tiêu thiếu gia xoay ô hất đầy nước mưa vào mặt. Tiêu thiếu gia còn hỏi Tứ điện hạ, vì sao ngươi lại không mở ô? Có phải không sợ bị ướt không? Chẳng lẽ ngươi không sợ mặt dính nước? Y chọc cho Tứ điện hạ tức điên lên, suýt nữa đã ra tay với Tiêu thiếu gia."

Sùng An đế không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.

Lão thái giám cười nói: "Người thú vị như vậy, chẳng trách Tiểu vương gia lại thích. Trước kia Hoàng thượng cũng rất thích Tiêu thiếu gia đúng không ạ?"

"Đúng thế, từ nhỏ đứa trẻ này đã khiến người ta yêu thích, năm đó..." Sùng An đế chậm rãi nói, "Lúc y còn ở dưới gối Ninh vương, Ninh vương phi, đã làm cho cặp tân phu thê ấy vô cùng yêu thương nuông chiều y rồi. Ban đầu trẫm cũng rất coi trọng y."

Lão thái giám khựng lại, hiểu rõ hai từ "ban đầu" này có ý nghĩa gì, cẩn thận đổi cách nói: "Nhưng Tiêu thiếu gia vẫn là một nam nhân, Tiểu vương gia yêu thích y như vậy... cũng không hay lắm."

Sùng An đế thẫn thờ: "Đúng là không hay lắm, nhưng tình phụ tử giữa trẫm và A Kiệt chỉ vừa mới hàn gắn được chút ít, nếu ra tay lúc này cũng không được tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai bên."

Lão thái giám dè dặt an ủi: "Có lẽ chỉ là chuyện kéo dài ba, bốn năm thôi? Chờ hai người lớn hơn chút nữa, dù sao cũng không thể mãi mãi gắn bó keo sơn như vậy, phải không?"

Sùng An đế không tỏ ý kiến gì: "Chuyện này khó mà nói trước được, từ trước đến nay A Kiệt không đến ngõ cụt thì không quay đầu lại, ngộ nhỡ nó nhất quyết phải đâm đầu vào tường đến chết thì sao?"

Lão thái giám cảm nhận được sự bất thường từ Hoàng đế, không dám nói tiếp nữa.

Sùng An đế ngậm ngùi lắc đầu: "Làm phụ thân quả nhiên không dễ dàng, phải giúp nó mượn sức quan lại, phải giải quyết Vương vương cho nó, còn phải giúp nó xử trí mấy việc nhỏ nhặt này."

Lão thái giám nghe ra được giọng Sùng An đế hơi xa cách, bất chấp nói: "Hoàng thượng, ngài hiểu rõ tính tình của Tiểu vương gia rồi đấy, lúc cuồng loạn phát điên thì mất hết tình người. Nếu ngài ra tay kết liễu Tiêu thiếu gia, nô tài sợ rằng trong cơn thịnh nộ, Tiểu vương gia sẽ gây ra chuyện gì đó quá khích."

Sùng An đế cười: "Ngươi đoán mò gì vậy, đang yên đang lành, trẫm giết Tiêu Chiến làm gì. Trẫm chỉ muốn lót sẵn một con đường cho con trai trẫm mà thôi, nó đã muốn vị trí cao quý này thì đương nhiên sẽ nghe theo."

Năm ngày sau, Sùng An đế từ biệt tất cả quan viên, dẫn hoàng thân quốc thích, rầm rộ nối đuôi nhau xuất cung đi đến hành cung.

Sùng An đế dẫn theo tất cả con trai của mình, ngoại trừ Hoàng hậu ra không dẫn theo phi tần nào khác.

Tiêu Chiến ngồi trên xe ngựa, y tựa lên gối mềm, vén màn xe lên liếc nhìn ra ngoài, lắc đầu nhỏ giọng: "Hoàng đế cũng tàn nhẫn thật, hậu cung nhiều người như vậy mà không dẫn theo một ai. Dù gì cũng đều là thân mẫu của các Hoàng tử, Công chúa, ông ta không sợ Vương vương sẽ bắt ai đó làm con tin sao?"

Vương Nhất Bác cúi đầu đọc tấu chương, nói mà không ngẩng đầu lên: "Ngươi cho rằng ai cũng như ta, đi đâu cũng phải trói ngươi bên người sao?"

Tiêu Chiến bật cười, thả màn xe xuống, nói: "Muốn ta xem hộ ngươi không?"

Hoàng đế không ở kinh thành, ngày ngày đều có người lui đến hành cung để chuyển tấu chương từ Nội các. Sùng An đế không còn hơi sức xử lý việc triều chính, nên đã đẩy hết cho Vương Nhất Bác. Hắn không muốn làm chậm trễ công việc, từ khi lên xe ngựa đã chú tâm ghi chép phê duyệt.

Vương Nhất Bác chia chồng tấu chương thành hai, cho Tiêu Chiến một nửa, hỏi: "Vừa rồi Hoàng đế nói mấy câu với ngươi, hỏi gì thế?"

Tiêu Chiến không lên tiếng. Y cầm một chiếc bút, viết vào quyển sổ gập để trống: Hỏi ta có muốn dẫn Tòng Tâm và Tuyên Du theo không.

Vương Nhất Bác nhíu mày, ánh mắt hai người giao nhau, Vương Nhất Bác viết: Ông ta nảy sinh nghi ngờ?

Tiêu Chiến lắc đầu: Nói thế cũng không đúng, ta không tin ông ta không biết chuyện cặp sinh đôi không còn ở kinh thành. Ông ta cố ý hỏi ta một câu như vậy như đang thăm dò thì đúng hơn.

Tiêu Chiến suy nghĩ chút, lại viết: Tin Tuyên Thụy bị giết vẫn còn chưa truyền đến kinh thành, chắc hẳn ông ta không biết, nếu không cũng sẽ không rời kinh như vậy.

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, viết: Quá thông minh, ngược lại sẽ bị thông minh hại.

Tiêu Chiến cười, cầm quyển sổ gập viết kín chữ, xé thành nhiều mảnh nhỏ rồi ném vào lư hương nhỏ trên xe ngựa.

Hai người tiếp tục đọc tấu chương, Tiêu Chiến đọc còn nhanh hơn Vương Nhất Bác, trả lời xong hết rồi bèn nhìn quanh, nhỏ giọng thì thầm: "Chừng nào thì Hoàng đế sẽ ra tay?"

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, lắc đầu: "Ông ta không nói cho ta biết, nhưng... hẳn sẽ sớm thôi."

Tiêu Chiến thở dài: "Ta còn chưa từng đến hành cung, còn đang muốn dạo chơi mấy ngày."

Vương Nhất Bác không quá để tâm: "Sau này sẽ cho ngươi ở thỏa thích."

Tiêu Chiến cười: "Vừa rồi ngươi còn đang lo được lo mất đấy Tiểu vương gia, vậy mà bây giờ đã chắc chắn sau này có thể cho ta tùy tiện ở lại hành cung?"

Vương Nhất Bác không mở miệng, Tiêu Chiến lại nhất quyết muốn quấn lấy Vương Nhất Bác, cựa quậy cọ sát bên người hắn, thoải mái dựa vào vai hắn, mặc sức tưởng tượng: "Hành cung bên này thì thôi, quá rộng, ta ở không hết được. Nếu tương lai mọi chuyện thật sự thuận lợi, ngươi xây cho ta một nơi nhỏ hơn đi. Lúc còn trẻ thì hãy coi nó là hành cung, vài thập niên sau lại biến nó thành biệt viện dưỡng lão, được không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Được."

Tiêu Chiến gập đôi chân dài, cánh tay đặt lên đầu gối, cười hỏi: "Đến lúc đó, ngươi có còn ở bên ta không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Có chứ."

Tiêu Chiến híp mắt nhìn Vương Nhất Bác, đột nhiên cảm thấy có vài lời không cần hỏi nữa.

Không biết vì sao lòng dạ Tiêu Chiến luôn vững tin rằng những chuyện mà Tòng Tâm lo lắng cho y sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

Y và Vương Nhất Bác đã trải qua cả quãng đường chông gai gập ghềnh để sống đến tận bây giờ, đương nhiên không phải để sau này càng lúc càng như người dưng.

...

Đoàn người đi khoảng chừng một ngày, cuối cùng tới chạng vạng cũng đã đến hành cung.

Vương Nhất Bác cũng không hề kiêng dè, không cho Tiêu Chiến rời hắn nửa bước. Vẻ mặt của Tiêu Chiến hết sức tự nhiên, như thể hai người vốn phải luôn như vậy.

Sùng An đế mắt nhắm mắt mở cho qua, người khác cũng không dám nói gì. Sau bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, ai nấy đều trở về viện của mình.

Sùng An đế sắp xếp cho Vương Nhất Bác ở lại một cung uyển có vị trí rất tốt, ở một nơi không xa điện chính, cũng đủ yên tĩnh. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dạo quanh thưởng ngoạn trong ngoài một phen, sau đó trở về nội điện, cho mọi người lui hết ra, lúc này Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vương Nhất Bác cười: "Rốt cuộc cũng chờ đến ngày này, sao vậy? Sợ à?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không phải sợ... A Kiệt, hôm nay ngươi nắm tay ta mọi lúc mọi nơi, lúc nãy còn cố ý làm trò trước mặt người khác, muốn họ chuẩn bị cái này chuẩn bị cái kia cho ta. Ngươi có thâm ý gì đây?"

Vương Nhất Bác ngẩn người: "Thâm ý gì cơ?"

Tiêu Chiến cắn răng: "Nếu không có thì ngươi cần gì phải lớn tiếng nói với cung nhân là trước khi ngủ ta phải tắm gội, bồn tắm phải thả cánh hoa, cánh hoa còn phải tươi mới, lại còn nói chỉ được cho cánh hoa hồng đỏ?! Ngươi đang muốn ra vẻ với người khác sao? Từ khi nào ta tắm gội phải có cánh hoa hồng?!"

Vương Nhất Bác xấu hổ xoay người, không nói gì thêm.

"Ngươi..." Tiêu Chiến cắn môi, hỏi: "Có phải ngươi đang lo lắng Hoàng thượng sẽ thuận tay kết liễu ta không?"

Vương Nhất Bác trầm mặc chốc lát: "Cũng có khả năng đó."

Tiêu Chiến ngồi trên giường, nhướng mày: "Cho nên ngươi cố ý khiến cho tất cả mọi người biết ta ngủ chung với ngươi, muốn cho Hoàng đế phải ném chuột sợ vỡ đồ, sợ giết ta rồi sẽ khiến ngươi tổn thương, đúng không?"

"Cẩn tắc vô ưu." Vương Nhất Bác ngồi xuống, thản nhiên nói: "Hoàng đế luôn ôn hòa với ngươi, nhưng cũng đừng vì vậy mà bị ông ta lừa gạt."

Tiêu Chiến nói: "Tất nhiên rồi."

"Ta chỉ đột nhiên lo lắng đến chuyện khác." Tiêu Chiến đặt tay lên đùi Vương Nhất Bác, viết chữ lên đùi hắn.

"Tuyên Quỳnh bị Vương vương làm liên lụy, Hoàng thượng không muốn sau này Vương vương thao túng Tân đế, lại bị ngươi lừa gạt mê hoặc. Ông ta cảm thấy sau này ngươi sẽ nhân từ nương tay với Vương vương, nên mới dứt khoát vứt bỏ quân cờ này. Nhưng lỡ còn có người khác thì sao?"

"Ngoài ngươi ra, còn ai có thể ảnh hưởng đến ta?"

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, lại viết: Hoàng thái hậu nhiếp chính...

Lòng Vương Nhất Bác chùng xuống.

Tiêu Chiến nhẹ giọng: "A Kiệt, không phải lúc đến ngươi mang theo không ít trà bánh sao? Sai người của ngươi đưa một chút cho An Quốc trưởng công chúa đi."

Ánh mắt Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến giao nhau, hắn hiểu ý của Tiêu Chiến, một lát sau gật đầu: "Được."

Giờ Sửu, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nằm trên giường, đều không hề nhắm mắt.

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, vân vê nghịch ngợm ngón tay của hắn. Vương Nhất Bác để y nghịch, nhẹ giọng: "Ngủ đi, có việc ta sẽ gọi ngươi..."

Vương Nhất Bác còn chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào thét hỗn loạn. Ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ đong đưa, có vẻ như có không ít người xông vào viện.

Tiêu Chiến thở dồn dập, quả nhiên Sùng An đế ra tay rất nhanh.

Một lát sau, một cung nhân gõ cửa dồn dập, hô lớn: "Tiểu vương gia? Tiểu vương gia không sao chứ? Tiểu vương gia? Có chuyện rồi! Chuyện lớn rồi!!!"

Vương Nhất Bác đứng dậy khoác thêm áo ngoài, cầm bội kiếm đặt ở đầu giường, mở cửa ra: "Làm sao?"

"Đã xảy ra chuyện!!!" Cung nhân quỳ phịch xuống đất, khóc thảm thương: "Không biết vì sao mà có rất nhiều thích khách trà trộn được vào hành cung! Chẳng hay họ đã ẩn nấp bao lâu, vừa rồi đã nhân lúc đêm tối mà đột ngột ra tay, Hoàng thượng và Trưởng công chúa đều bị hành thích!"

Trong bóng đêm, ánh mắt Vương Nhất Bác chợt lóe lên: "Công chúa sao rồi?"

"Vẫn ổn, vẫn ổn!" Cung nhân vội nói, "Bên ngoài có người gặp được mấy tên thích khách đó, bọn chúng bị phát giác sớm, cũng vừa đúng lúc thị vệ xông vào. Công chúa chỉ bị thương cánh tay, không có gì đáng ngại!"

Tiêu Chiến trong phòng thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt Vương Nhất Bác lạnh băng: "Hoàng thượng đâu?"

Cung nhân sốt ruột nói: "Hoàng thượng phúc lớn, cũng không làm sao hết. Nhưng không biết có bao nhiêu thích khách xông vào, cũng không biết còn bao nhiêu kẻ đang ẩn nấp trong hành cung. Hoàng thượng không yên tâm, bảo Công chúa và các Hoàng tử lập tức đến chính điện! Bên đó có nhiều thị vệ canh phòng, tất sẽ không xảy ra sự cố!"

Vương Nhất Bác đút bội kiếm vào vỏ: "Được."

Sau một chén trà, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đến chính điện. Hội Tuyên Cảnh và Tuyên Quỳnh vừa trải qua nỗi kinh hãi, mặt mũi tái mét đứng một bên, lão thái giám trong điện thấy Vương Nhất Bác đến liền vội mời hắn vào.

Trong nội điện, Sùng An đế khoác áo choàng, mặt mày lạnh băng ngồi trên giường, sau khi nghe thị vệ bẩm báo thì cất tiếng hỏi: "Đã tra xét xong chưa? Thích khách lẻn vào từ đâu?"

Thị vệ không chắc chắn nói: "Trong vườn... có khu rừng trúc, rừng sâu cành là sum sê, canh gác sơ sài. Khi thần tra xét thì phát hiện một mật đạo."

Cung điện bỗng trở nên tĩnh lặng.

Sùng An đế chậm rãi nói: "Đây là hành cung của trẫm, thế mà ngay cả trẫm cũng không biết trong hành cung lại có mật đạo."

Trán thị vệ đầm đìa mồ hôi: "Không biết con đường bí mật ấy đã xây được bao năm, ngầm dưới lòng đất, lại còn là nơi đồi cao, không dễ dàng bị nước mưa xói mòn sụt lún. Thật sự... rất khó phát hiện."

Một lão thái giám bên cạnh Sùng An đế tiến lên nửa bước, khẽ nói: "Hoàng thượng, nếu lão nô nhớ không lầm, năm đó hành cung này do Vương vương xây cất đúng không ạ?"

-Hết chương 92-
-2.860 từ-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro