Chương 11: Đỏ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Khang bình thường đã rất ngầu, nhưng trong học tập thì nó lại càng "ngầu" hơn. Thầy Viễn có sở thích "dị" là hay thách đố học sinh, đứa nào giải được đề toán thầy tự nghĩ trong lúc nổi hứng thì thầy cho mười điểm. Cái oái oăm ở đây là mấy cái đề đấy chưa bao giờ dễ cả, ngay cả top 1 server là Khánh Khoa - cựu học sinh giỏi thành phố môn toán cũng chỉ giải được một nửa hoặc bó tay. Những lúc đứng trên bục giảng nhìn cả lớp than thân trách phận, thầy chỉ cười thật tươi và nói "Vẫn còn non lắm. Các em còn phải học nhiều."

Nhưng ngày hôm qua, biến số cuối cùng cũng xuất hiện. Thằng Khang giơ tay lên bảng như một vị thần, tỏa sáng hơn cả mặt trời, thầy Viễn còn phải gật gù khen ngợi nó. Ánh mắt vài bạn nữ trong lớp càng thêm ngưỡng mộ, ai đã lỡ phải lòng nó thì càng thêm si mê.

"Đấy! Các em phải nỗ lực học tập như Khang ấy, nó phá đất ngoi lên rồi, còn mấy đứa vẫn đầu đất lắm!" Thầy Viễn cầm cây thước kẽ, dựa vào bàn giáo viên, vô cùng tri kỉ khuyên nhủ lớp cần cố gắng.

"Thầy ơi thầy nói thế Gia Huy nó lại buồn, nó bị úng nước không nẩy mầm được!" Con Mai được cái miệng nhanh hơn não khiến cả lớp cười bò.

Thầy lập tức bắt được khoảnh khắc Gia Huy quay xuống lườm Mai.

"Gia Huy sao lại nhìn bạn đắm đuối thế?"

Thằng Huy chưa kịp nói gì thì mấy đứa xung quanh đã lên tiếng hộ:

"Chết nó đấy thầy ơi!"

"Bạn Vy giấu tên véo rớt tai nó mất!"

"Ái chà! Gia Huy trông thế mà khá quá nhờ?" Thầy rất hào hứng hóng drama gia đình người khác, tiện tạo drama cho nhà hàng xóm luôn, "Con trai thì mình giữ ý tứ một tí, để người yêu của Mai nó gọi ra cổng trường thì không hay đâu."

Thầy dựng chuyện nhưng thầy không ngờ câu chuyện đó lại là sự thật.

Cả lớp lại nhao nhao lên như cá đớp mồi.

"Người yêu tương lai thôi thầy ạ!"

"Nó suýt thất tình đấy thầy ơi!"

"Mày cẩn thận sau lưng đấy Gia Huy!"

Thầy Viễn cố tỏ ra ngạc nhiên: "Mai vẫn chưa tán được nó à? Kém thế! Cần thầy chỉ cho vài chiêu không?"

Lần đầu Khải thấy con Mai xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, gục luôn xuống bàn, bây giờ phải có chục cái quần mới đủ cho nó đội.

"Thầy ơi em nghĩ mình nên tiếp tục bài học thôi ạ!" Mai yếu ớt lên tiếng.

Thầy Viễn vẫn chưa tha cho nó, thầy làm bộ mặt "cực sốc": "Ghê nhỉ! Nay chăm học thế cơ à! Thầy tưởng yêu vào là mày bỏ học luôn cơ."

"..."

"À thế Khang có tuyển người yêu không nhỉ? Mấy chị lớp 12 cứ hỏi thầy suốt."

Trêu con Mai đến mức nó phải ngồi im thin thít thầy cũng thấy thương nên chuyển đối tượng sang Khang – cái thằng lấy được con mười điểm miệng duy nhất của thầy.

Ánh mắt cả lớp đồ dồn về một góc, ngồi trước sự áp lực ấy mà mặt nó vẫn thản nhiên lắm, biết mình là mục tiêu tiếp theo nên nó còn cười nhạt, cười như không cười.

"Nó chỉ tuyển mỗi Nguyễn Tuấn Khải 10A1 mà người ta còn chưa gật đầu đâu thầy!"

"Điều kiện làm người yêu của Khang: đầu tiên bạn phải là Tuấn Khải."

"Chỉ có trái tim của Khải là Khang chưa chinh phục được!"

Mọi người phá ra cười, còn người ngồi không cũng dính đạn thì không cười nổi.

Thầy Viễn chậc chậc mấy tiếng, tỏ ra rất nể: "Nhìn thằng Khải im im mà kinh phết nhờ! Mấy đứa con gái còn phải xách dép chạy theo mà học nó dài dài." Thấy nhấn mạnh: "Đặc biệt là Mai!"

Tuấn Khải và Ngọc Mai: "..."

Thực sự trên đời này chỉ có mỗi thầy Viễn không cần mất công điều tra cũng biết gần hết chuyện tình cảm của học trò, hơn nữa còn trêu chúng nó quê không ngóc đầu lên được.

...

Ra chơi Mai lại lôi kéo rủ rê thằng Khải đi xuống căng tin mua đồ ăn. Lúc đi qua Khang nó còn cố tình liếc mắt "ra dẻ", trên mặt viết rõ hai chữ "cà khịa".

Nhưng nó không ngờ thằng bạn của nó lại về phe địch.

"Cho mày này, ăn đi không hết lạnh."

Khải đặt hộp sữa chua lên bàn Khang, không còn đoái hoài đến lời trêu ghẹo của thằng Gia Huy với mấy đứa trong lớp.

"Cảm ơn mày..." Khang cưỡng ép bản thân rời mắt khỏi cái miệng nhỏ đang ngậm thìa, trên bờ môi hồng nhạt còn dính một ít sữa chua màu trắng. Nó tự cấu vào đùi mình, hạ tầm mắt nhìn lại vào tờ đề hóa, cố nói tự nhiên nhất có thể: "Khi nào về tao sẽ mua sữa milo cho mày."

"Được, cuối giờ nhớ đợi tao đấy."

"Tán tỉnh công khai à?" Thằng Tùng đi qua vỗ vào vai Khải một cái, cười rồi đi mất.

Con Mai bĩu môi ăn sữa chua ở đăng sau Khải, "Gái cho một đống thì không ăn, Khải cho thì cứ cong đuôi lên."

Mỏ con bé này cần được khâu lại. Khải nghĩ thầm.

"Có cần tao gọi Đăng Dương lên đút cho mày ăn không?"

Hoàng Khang tựa người vào thành ghế, khóe miệng cong lên, nhướn mày nhìn Mai Nguyễn đã há hốc:

"Ghen tị thì cứ nói."

"Mày đừng có trêu Khải nữa, chỉ có tao mới được làm Khải "đỏ mặt" thôi."

Tập thể những người nghe thấy lời "đe dọa" của hot boy Hoàng Khang đông cứng, sau hai giây rã đông thì não bọn họ như nổ tung. Khải bất động đứng im một chỗ, không dám ho he gì.

Hot boy được thiên hạ đồn là "lạnh lùng", chẳng quan tâm bất cứ ai nay lại như có một nhân cách khác, một bad boy thích trêu đùa "con nhà người ta". Khải là người có kinh nghiệm cũng không quá sốc như lần đầu, tụi khác đứa thì mắt chữ O miệng chữ A. Đảm bảo câu nói này đến hết hôm nay cả khối sẽ biết cho xem.

Ai bảo cái nhân cách này của Hoàng Khang mang sức hút không thể chối từ cơ chứ? Thế mà bình thường chẳng ai hay.

Hình tượng hot boy "lạnh lùng" đổ vỡ từ đây, tượng đài bad boy Hoang Khang lại được dựng lên. Good boy thì cũng cuốn đấy nhưng bad boy biết cách làm con người ta lụy tình còn cuốn hơn.

"Đệch." Mai thốt lên một câu.

Ngữ điệu đùa cợt nhưng ánh mắt nửa nghiêm túc nửa cưng chiều của nó làm Mai nổi hết cả da gà.

"Sợ quá! Tao biến cho hai đứa mày từ từ làm nhau "đỏ mặt" nhé!"

Thấy Mai rời đi trong sự tức giận cùng chảnh chó, Khải cũng lẽo đẽo về chỗ.

"Ngu lắm cơ! Chỗ vợ chồng người ta quan tâm nhau mày xen vào làm gì?" Gia Huy tranh thủ chọc quê con bạn lắm chuyện ngày ngày đi chọc người khác cuối cùng cũng có ngày trở về trong sự quê độ.

Mai cãi lại: "Tao không ngờ nó để lộ bản chất nhanh như thế!"

Nếu không chơi với nó từ lâu, Mai cũng chẳng tin một thằng đẹp mã học giỏi như nó lại "thiếu kinh nghiệm" trong việc làm người ta "đỏ mặt". Nhân cách này của nó chỉ xuất hiện khi có ai động đến giới hạn của nó. Lúc trước thì là vậy, nhưng bây giờ thì cái nhân cách "dở hơi" có thể làm một đứa mỏ hỗn như Mai cụp pha sẽ xuất hiện khi ở bên Tuấn Khải của nó.

"Trời đánh tránh bữa ăn! Thằng phản diện này đạp đổ bát cơm của tao rồi!"

Sữa chua nhờ nó mà mất ngon.

...

Câu nói "Mày đừng có trêu Khải nữa, chỉ có tao mới được làm Khải "đỏ mặt" thôi." viral khắp khối 10. Mỗi lần đi ra ngoài gặp lại mấy đứa bạn chúng nó sẽ cố tình nói đi nói lại để chọc cậu.

"Mày thành công kiếm thêm fame cho Khải rồi đấy!" Tùng thương cảm nhìn Khải mà nhận xét.

Mai cọc lên: "Trách thì trách thằng nói ra câu đấy chứ trách gì tao?"

"Nhờ mày mà giờ cả trường biết Hoàng Khang công khai bảo vệ Tuấn Khải khỏi người thứ ba hay ghen ăn tức ở là mày rồi."

Đường đi đến nhà để xe chưa bao giờ dài như hôm nay.

Mai bước nhanh đến chỗ thằng bạn, rụt rè nói xin lỗi dù trong lòng nó một nửa biết lỗi còn một nửa vẫn đang mắng thằng Hoàng Khang vô ơn.

"Tao không giận mày hay gì đâu." Khải nói một cách tỉnh bơ, "Nói thật thì tao chỉ thấy buồn cười thôi." Dứt lời cậu liền tặng cho hai đứa bạn một nụ cười tỏa nắng.

Lạ, quá lạ.

"Mày bị thằng phản diện đấy tẩy não rồi à?" Mai nghiêng đầu, đếch thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với thằng bạn mới hôm nào còn bảo thấy ngại ngại, ngượng ngượng trước trò đùa giỡn của hot boy Hoàng Khang.

Lẽ nào sức mạnh của cái đẹp lại lớn đến mức khiến cậu mất trí nhớ, não bộ đã mất đi chức năng cảnh báo sự nguy hiểm của những lời nói, hành động ẩn ý của Khang?

"Chắc tao với Khang đã thân nhau hơn nên tao cũng miễn dịch nó giống như miễn dịch trước mấy trò đùa dai của mày chăng?"

Đụ má!

Mày toi đời rồi thằng phản diện ạ!

Mai cười một cách xấu xa, gián tiếp trả thù được Hoàng Khang làm nó thấy mùa đông hình như cũng không lạnh lắm. Lúc trước thính của Khang xâm nhập được vào Khải làm nó đau đầu nghĩ suy thì giờ đã bị vô hiệu hóa.

"Sức đề kháng của bạn đáng nể thật!" Mai giơ ngón tay cái lên, vô cùng hài lòng trước sự "bất lợi" sắp tới dành cho Hoàng Khang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro