Chương 2: Trò chơi mê cung của ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:



Mạc Vô Doanh trở về phòng nghỉ của nhân viên, ngồi xuống tỉ mỉ, cẩn thận phủi sạch bụi bám trên cây kẹo mút. Khuôn mặt cậu có chút khó chịu, nhưng chốc lát lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh vốn có của mình.

"Đúng là những người sinh ra "miệng ngậm muỗng vàng" đã quen nên thái độ sống mới kiêu ngạo như thế này."

Quan Thúc uể oải bước vào, anh ta ngồi phịch xuống ghế, tay bóp bóp vai, thấy Vô Doanh đang đăm chiêu nghĩ ngợi, liền mở miệng trêu chọc:

"Đang tơ tưởng cô nàng nào rồi hả? Khuôn mặt ngu ra đó thế hả Vô Doanh?"

Mạc Vô Doanh coi anh ta như không khí, chẳng thèm đếm xỉa đến, ngay cả một câu trả lời qua loa cũng không có. Điều đó khiến cho Quan Thúc chút thất vọng, theo đó là một chút buồn bực:

"Cậu có cần suy nghĩ tập trung đến nỗi không quan tâm đến một người đang sống sờ sờ trước mặt cậu không? Trả lời đại một cái cũng được mà! Thằng nhóc này!"

Lúc này cậu ta mới nhìn sang Quan Thúc đang ấm ức ngồi trên ghế kia, thuận miệng trả lời một cái: "Tôi biết rồi!" .

"Ba từ thế thôi à!" – Anh ta buồn ra mặt.

"Ừ!"

Quan Thúc biết càng nói chuyện tiếp với cậu ta sẽ không kìm được mà nhồi máu cơ tim, đường huyết hạ đột ngột, tức thở không ra hơi. Thế nhưng anh ta lại thích như vậy, tuy có hại cho sức khoẻ nhưng chí ít được nghe cậu ta nói chuyện.

"Vô Doanh!" – Ông chủ quán bar gõ cửa, khuôn mặt có chút sốt ruột.

Mạc Vô Doanh bình tĩnh tiến lại, lịch sự cúi chào ông.

"Ông chủ tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Cậu ... Sao cậu lại dám đắc tội với Trình thiếu gia chứ?"

"Tôi... đắc tội?" – Cậu ta chưa hiểu rõ vấn đề:" Ai là Trình thiếu gia?"

Ông chủ mặt mày đổ mồ hôi, hơi thở mệt mỏi:" Chính là vị khách mà cậu phục vụ ở phòng số 5 đấy. Anh ta đang nổi nóng ở đó kìa. Cậu mau đi giải quyết đi! Không là cậu xin nghỉ là vừa rồi." – rồi lắc đầu quay người bỏ đi.

"Cậu ở đây đi! Để tôi giải quyết!" – Quan Thúc đứng dậy kéo vai Vô Doanh về.

"Để tôi! Việc tôi gây ra tôi giải quyết" – Cậu ta hướng người ra cửa, bình tĩnh như thường mà không biết phía sau có người đang lo lắng.

"Thằng này thật là!!" – Mặt Quan Thúc ánh lên tia phức tạp.

.............................................................................................................................

Tiếng vỡ đồ trong phòng số 5 ngày càng lớn khiến nhiều người hoảng sợ bỏ chạy, một số hiếu kỳ lại tập trung phía ngoài cửa, muốn xem xem ai đang gây náo loạn.

Ông chủ quán đứng bên cạnh nài nỉ vô cùng đáng thương:

"Trình thiếu gia! Xin cậu đừng đập phá nữa. Như thế làm sao tôi có thể làm ăn tiếp đây..."

Trình Quân Phàm mặc kệ lời van xin của ông ta, tay chân vẫn đạp, ném vỡ mọi thứ.

"Chừng nào tên kia đến, tôi sẽ không đập nữa. Còn không, tôi san bằng quán bar của ông!!" – Giọng nói của hắn ta bá đạo, không sợ người.

"Quý khách dừng lại được rồi. Tôi đã đến!" – Mạc Vô Doanh lạnh lùng cung kính một cách miễn cưỡng.

Trình Quân Phàm nghiêng mắt nhìn người con trai đầy khí phách đứng trước mặt hắn, miệng mỉm cười một cách hài lòng. Chỉnh trang lại bộ vest ngoài, lãnh đạm ngồi xuống ghế sofa, phủi tay ra hiệu cho ông chủ ra ngoài.

"Cậu lại đây!" – Hắn ta ra lệnh.

Mạc Vô Doanh vốn dĩ có cái tôi khá lớn, ghét nhất có người ra lệnh cho mình, ngoại trừ trong công việc, không ai khiến cậu phải nghiêng mình nghe lời mà cung phụng, tất nhiên ngoài sơ ra nữa. Cậu vẫn đứng im ở cửa.

"Tôi bảo cậu sang đây! Nghe không?" – Hắn vẫn cố giữ bình tĩnh.

"Anh là ai mà tôi phải nghe theo? Cha hay là mẹ tôi?" – Mạc Vô Doanh miệng lưỡi linh hoạt.

Trình Quân Phàm ngơ người, song trở lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, đưa mắt nhìn mạc Vô Doanh từ trên xuống dưới, quét một lượt đánh giá.

"Con người này đúng là có cá tính. Chưa ai dám cãi lời của Trình Quân Phàm này. Được, tôi xem cậu cứng đến đâu!"

"Chiêm ngưỡng xong rồi chứ?Nếu xong rồi thì..." .

Chưa kịp nói hết câu, Trình Quân Phàm đã đứng bên cạnh Mạc Vô Doanh từ lúc nào, một tay quật cậu đè xuống sàn.

"Tôi không phải cha, cũng chẳng phải mẹ cậu... Nhưng không có nghĩa cậu được trái lời tôi. " – Gương mặt hắn hiện lên vẻ tà ác, mê người, những ngón tay thon dài từ từ vuốt nhẹ trên gương mặt nam tính thanh tú của Mạc Vô Doanh.

Tuy bị vật ngã xuống sàn nhưng Mạc Vô Doanh không phải là dạng dễ ức hiếp, cậu từ nhỏ tiếp xúc với nhiều người, thể loại nào cũng từng gặp qua, cũng tích góp không ít kinh nghiệm, về phương diện đánh nhau cũng thế. Trình Quân Phàm cứ tưởng cơ bản mình đã đè được cậu ta xuống sàn, chắc chắn không thể nào vùng lên, cứ vươn ra khuôn mặt kiêu ngạo.

"Cậu giỏi thì..." – Không đợi hắn ta nói hết lời mỉa mai mình, Mạc Vô Doanh dùng đầu gối đá lên hạ bộ của Trình Quân Phàm, song một tay lật ngược hắn xuống sàn.

"Anh bớt xem thường người đi Trình thiếu gia."

Gương mặt hai người gần như sát vào nhau, nhìn từ dưới lên, gương mặt Mạc Vô Doanh sao lại hoàn hảo đến như vậy, đường nét mạnh mẽ, cứng cáp nhưng không thô kệch. Đôi môi mỏng hồng hào đầy gợi cảm và ánh mắt hút người. Trình Quân Phàm từ nhỏ sống trong danh gia vọng tộc, tiếp xúc với nhiều người đẹp không ít, cơ bản họ không bằng một nhân viên phục vụ quán bar sao? Cậu ta có nét riêng biệt không thể lẫn, cá tính trêu người, mạnh mẽ quyết liệt, càng gần càng muốn sở hữu.

"Tôi vốn là thích khinh người!" – Trình Quân Phàm bật người dậy, đè hẳn Mạc Vô Doanh áp sát vào tường.

"Anh..." – Cậu ta lộ vẻ khó chịu.

"Tôi không thích người khác cãi lời mình. Nếu cãi tôi, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. " – Hắn ta buông tay ra, yên vị trở lại chỗ ngồi, dáng vẻ vẫn như vậy.

"Ngồi xuống đi. Tôi chỉ có hứng thú muốn nói chuyện với cậu một chút thôi." – Hắn ta cất giọng ôn nhu.

Mạc Vô Doanh nhìn hắn một lúc rồi ngồi xuống trên chiếc ghế đối diện hắn ta.

"Anh muốn nói việc gì?"

"Về làm cho tôi đi !" – Trình Quân Phàm nói vô cùng nghiêm túc, tay xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón cái.

Mạc Vô Doanh ngây người một lúc, quay sang tên ác ma đang ngồi trước mắt:

"Làm.. cho anh? Làm việc gì?"

"Trợ lý! "

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Mạc Vô Doanh, Trình Quân Phàm rút ra trong áo một tấm danh thiếp màu đen quăng vào người cậu ta.

"Tập đoàn Trình thị!!"

"Đúng! Cậu đến làm cho tôi chắc chắn sẽ không thiệt thòi. Tôi sẽ tính tiền lương cho cậu 1 ngày 1 triệu, trong vòng 1 tháng nếu cậu không bị đuổi, tôi sẽ tăng tiền cậu lên mỗi tháng là 10 triệu. "

Nghe đến số tiền Trình Quân Phàm đề cập đến, Mạc Vô Doanh có chút choáng váng.

"Anh thật sự muốn tốn nhiều tiền để mời một phục vụ quán bar về làm trợ lý cho anh sao? "

Trình Quân Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, người dựa vào ghế sofa, xoa xoa cái cổ bị mỏi của mình.

"Chỉ cần là người tôi nhìn được, chắc chắn là nhân tài. Khi nào đồng ý hãy gọi cho tôi!" – Hắn ta đứng dậy bước ra cửa, rồi dừng lại như chợt nhớ ra điều gì, quay mặt lại phía Mạc Vô Doanh:

"À mà quên, tôi không bao giờ nhận câu trả lời là không đâu. Tạm biệt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro