Chương 27 : Điều Kiện Khi Kết Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ta xin lỗi một lần nữa vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Ngài đã nói là không sao, nhưng ta chắc chắn sẽ đền bù cho ngài, thưa Hoàng tử.”

Khalid thu lại ánh mắt và mở miệng với vẻ mặt nghiêm túc. Renato nói cậu không sao vì điều đó xảy ra thường xuyên nhưng Khalid cho rằng cậu rất may mắn.

Những con chó được huấn luyện trong quân đội khác với những con chó bình thường về mọi mặt. Nếu có tai nạn xảy ra, Renato đã không thể ngồi trước mặt anh như thế này ngay bây giờ.

Trong một khoảnh khắc, hình ảnh Renato gục xuống và người đầy máu hiện lên trong tâm trí Khalid. Vì cảnh tượng khủng khiếp đó, vầng trán gọn gàng của anh nhăn lại, và một bên mắt của anh méo mó.

“Nếu cảm thấy có lỗi, ngài có chấp nhận lời đề nghị tôi đưa ra ngày hôm trước không?”

Cảm nhận được không khí nặng nề, Renato cố tình đưa câu chuyện lên một cách tinh nghịch để làm dịu không khí.

"Về điều đó……"

"Đó là một trò đùa. Tôi không thể yêu cầu những điều như vậy.”

Renato mỉm cười trấn an khi Khalid tỏ ra bối rối. Nhưng không giống như khuôn mặt tươi cười của mình, bên trong cậu đang bùng cháy. Những đầu ngón tay tròn của cậu mân mê ống tay áo len mềm mại để xoa dịu nỗi lo lắng.

“Tuy nhiên, có nhiều điều lần trước tôi không thể nói rõ ràng vì đang vội. Thực ra tôi không có ý định đưa ra lời đề nghị vào ngày hôm đó.”

“Ừm?”

“Nhưng khác với ý định ban đầu, tôi đã thiếu kiên nhẫn khi nghĩ rằng mình có thể phải từ chức người tiếp đón đặc biệt nên đã cư xử thô lỗ. Bây giờ đã muộn rồi nhưng tôi xin lỗi vì điều đó.”

Nghe được lời của Renato, Khalid tự nhiên nghĩ tới Maximo. Ngày hôm đó, Renato mất bình tĩnh sau khi nói chuyện với Maximo. Khi đột nhiên cầu hôn, Khalid chắc chắn cũng cảm thấy như thể Renato đang bị thứ gì đó truy đuổi.

“Bên cạnh lời xin lỗi, nếu ngài đồng ý với điều đó, lần này tôi muốn đưa ra một lời đề nghị thích hợp, thưa điện hạ. Tôi sẽ kể cho ngài nghe điều mà trước đây tôi không thể giải thích được.”

Sau khi nói xong, Renato nhìn Khalid. Cậu muốn tự tin, nhưng lại không có lựa chọn nào khác vì cậu không ở thế thượng phong.

'Ta xin lỗi, nhưng ta sẽ giả vờ như không nghe thấy lời đề nghị của ngài, thưa Hoàng tử. Ta không nghĩ đây là việc ta có thể xử lý được.”

Lỡ lần này mình lại bị từ chối thì sao?

Một bóng đen bao phủ đôi mắt tím của cậu khi nhớ lại khoảnh khắc bị Khalid từ chối. Cậu nhiệt tình nói với Louis rằng không có cái cây nào mà không bị đổ nếu ta không chặt nó mười nhát, nhưng thực tế, cậu đang phát điên vì lo lắng.

Mình nghĩ mình đã quen với việc ai đó từ chối mình.

Một nụ cười cay đắng hiện lên trên đôi môi hơi cong của cậu. Khi ngẫm nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cậu bị Khalid từ chối. Vì người đàn ông đó luôn là người đầu tiên tiếp cận cậu.

“……”

Khalid lại im lặng một lúc lâu. Anh vẫn chưa có ý định chấp nhận lời đề nghị của Renato. Tuy nhiên, thật khó để anh có thể từ chối ngay lập tức như lần trước.

Có phải cậu ấy đang cảm thấy tội lỗi về chuyện vừa xảy ra không? Hay vì lý do khác?

Khalid thắc mắc tại sao anh lại do dự, không thể từ chối ngay. Anh liếc nhìn Renato, người đang nhắm mắt chờ đợi câu trả lời như một tù nhân đang chờ được tuyên án.

Sau đó, anh sững người khi nhìn thấy những ngón tay lộ ra dưới ống tay áo đang loay hoay một cách lo lắng. Bây giờ, anh có thể nhìn thấy một vết xước nhỏ trên ngón tay trắng nõn. Đôi mắt đỏ của anh dao động khi nhận thấy một đường đỏ trên ngón tay đó, có lẽ là do một chiếc lá cỏ cắt vào.

Nasir thất vọng vì đã không lắng nghe kỹ càng trước khi từ chối, và cá nhân anh cũng có thắc mắc liên quan đến vấn đề đó, nên có lẽ anh nên nghe câu chuyện cụ thể trước khi từ chối lời đề nghị.

Cảm thấy trái tim mình dao động, Khalid chậm rãi mấp máy môi, cố gắng hợp lý hóa hành động của mình.

“Được rồi.”

"Thật sao?"

Tự hỏi liệu câu trả lời lần này có phải là một lời từ chối hay không, Renato rất ngạc nhiên khi Khalid đồng ý lắng nghe câu chuyện của cậu, trái ngược với mong đợi.

“Ngài đã nói, sau khi kết hôn, ngài sẽ cho ta một bến cảng không có băng giá và đồng bằng, đồng thời cũng giảm bớt gánh nặng chính trị cho ta, thưa Hoàng tử. Ta muốn nghe điều đó một cách chi tiết.”

“C-cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Còn quá sớm để cảm ơn ta. Ý ta là ta muốn nghe chi tiết chứ không phải chấp nhận lời đề nghị. Xin đừng hiểu lầm phần này.”

"Tất nhiên rồi."

Cái đầu tròn của Renato gật đầu mạnh mẽ. Đôi má xinh đẹp của cậu nhuộm màu đào chín. Renato nhìn Khalid với khuôn mặt hơi đỏ bừng.

“Tôi rất biết ơn vì ngài đã lắng nghe tôi mà không đuổi tôi ra ngoài ngay lập tức. À, tôi đã chuẩn bị một thứ cho cậu rồi.”

Renato mỉm cười yếu ớt và lấy một tờ giấy ra khỏi túi. Nhận được một văn kiện có dấu ấn của Hoàng đế, Khalid hơi mở to mắt. Thứ cậu có trong tay là một lá thư ban lãnh thổ.

“Bổ nhiệm Renato El Fleurette làm chủ sở hữu vùng Esteban?”

“Đó là lãnh thổ mà Hoàng đế Bệ hạ đã ban tặng cho tôi trong lễ trưởng thành. Trong lãnh thổ có Đồng bằng Perus, một trong bốn vựa lúa lớn của Đế quốc và sông Iris nối liền với biển.”

"Ta biết về điều đó."

Khalid nhẹ gật đầu. Lãnh thổ Esteban là thành phố lớn nhất ở khu vực biên giới phía tây bắc của Đế quốc và khá gần Vương quốc Khan. Quãng đường di chuyển trong mùa đông càng ngắn thì thiệt hại càng ít, vì vậy hầu hết thương nhân ở Vương quốc Khan đều giao dịch với Esteban.

Vì thế anh càng cảm thấy ngạc nhiên hơn. Ngay cả khi có nguy cơ bị xâm lược vì nó gần biên giới, xét đến giá trị và tiềm năng, nó quá giá trị đối với Renato, người bị coi thường như một Hoàng tử phụ, có thể nhận được.

Do Hoàng đế quan tâm đến Renato nhiều hơn mọi người nghĩ, hay là quyền lực của gia tộc Medus lớn hơn họ nghĩ.

Nếu là trường hợp sau, gia tộc Medus sẽ dùng Đại Hoàng tử làm đầu mũi tên để giành lấy vùng đất vàng. Tuy nhiên, nhận thấy rằng Renato có thể tự do thực hiện quyền đối với lãnh thổ và sử dụng nó như một công cụ giao dịch, may mắn thay, đó có vẻ là trường hợp trước đó.

“Hiện tại, một người được hoàng gia ủy nhiệm đang giữ chức phó lãnh chúa, nhưng khi tôi 25 tuổi hoặc kết hôn với ai đó, tôi sẽ được phong tước vị Lãnh chúa và sẽ chính thức cai trị nơi này.”

“Đây hẳn là bến cảng bằng phẳng và không có băng mà ngài đã đề cập trước đó, thưa Hoàng tử.”

"Đúng vậy. Nếu điện hạ cưới tôi, tôi sẽ trao cho người một nửa quyền lãnh thổ. Một nửa sản lượng từ Đồng bằng Perus sẽ là của ngài. Cho dù ngài đưa nó cho vương quốc hay bán nó cho các hiệp hội thương gia để kiếm lợi nhuận, tôi sẽ không can thiệp."

“……”

“Ngoài ra, một khi họ có giấy phép, các hiệp hội thương gia của Vương quốc Khan sẽ được cấp quyền không hạn chế vào cảng trong lãnh thổ, miễn là họ không phải tội phạm.”

Khalid hơi ngạc nhiên khi thấy Renato nói chuyện hùng hồn. Lời nói của cậu rất logic và rõ ràng. Anh có thể cảm nhận được sự suy tư và chuẩn bị trong từng lời nói.

“Hai điều kiện này sẽ không biến mất ngay cả khi ngài ly hôn với tôi ba năm sau. Tôi sẽ để lại một tài liệu nói rằng tôi sẽ trả những quyền đó dưới dạng tiền cấp dưỡng. ”

Mình đã nói đúng chưa? Nói xong, Renato hít một hơi thật sâu. Tim cậu đập thình thịch, có lẽ vì nói không ngừng hoặc vì quá lo lắng.

“Còn lời đề nghị cuối cùng của ngài thì sao? Từ những gì ngài nói lần trước, có vẻ như ngài biết rõ hoàn cảnh của ta……”

Đặt tờ giấy trên tay xuống, Khalid hỏi cậu tò mò nhất về điều gì.

“Tôi không biết chắc chắn, nhưng tôi chỉ đoán từ thông tin tôi thu thập được ở đây thôi.”

Đó là một câu hỏi được mong đợi nên Renato bình tĩnh trả lời mà không hề hoảng sợ. Khalid sau đó nhướng mày tỏ vẻ hoài nghi.

“Ngài đã tự mình đoán ra hết à, thưa Hoàng tử?”

"Đúng vậy. Tuy nhiên, tôi không thể cho ngài biết nguồn thông tin. Tôi mong ngài sẽ hiểu."

Đừng ngần ngại hay tỏ ra lo lắng. Renato dồn sức vào môi để làm vẻ mặt tự tin. Những lúc như thế này cũng cần phải lừa gạt vừa phải.

“Tôi đoán rằng có một thế lực nào đó trong Vương quốc Khan lợi dụng ngài để lay chuyển Nữ hoàng, và cả hai đều phải chịu áp lực vì điều này. Tôi nghĩ đây cũng là lý do tại sao ngài được bổ nhiệm làm đại sứ ngoại giao lần này, thưa ngài. Liệu tôi có sai?"

Chính ở kiếp trước, Renato đã biết đến mối hiềm khích tinh vi giữa Khalid và Maryam. Cậu đã nghe về điều đó từ Khalid, người đã đồng ý giúp cậu tị nạn vào thời điểm đó. Renato đã sửa đổi nó một cách thích hợp trong khả năng của mình.

“……Có vẻ như ta không thể phủ nhận điều đó.”

Thật vô ích khi nói dối một người đã biết rõ hoàn cảnh. Khalid khẳng định lời nói của Renato và nâng cao đánh giá của anh về Renato trong đầu.

“Đúng là gần đây giữa ta và Bệ hạ có bầu không khí kỳ lạ. Nói chính xác hơn thì Noim đã thay đổi ý định. Có vẻ như ngài ấy cảm thấy ts là mối đe dọa đối với ngai vàng.”

Giải thích tình hình, giọng Khalid dần dần trầm xuống. Anh thở dài nặng nề.

“Nhưng ta không có ham muốn ngai vàng. Ta chỉ muốn sống như thanh kiếm của Bệ hạ, cả trong quá khứ lẫn hiện tại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro