(5.3) Chịch con trai xong chơi bà xã tới bắn nước tiểu (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Omega mới bị đánh dấu hoàn toàn, cực kỳ ỷ lại vào alpha. Nếu omega trong thời gian động dục thì sẽ càng ỷ lại hơn. Giống như Phương Hàn khi đó, y một mực theo sát anh, không muốn rời khỏi anh nửa bước, cứ thế kéo dài hết tuần trăng mật. Sau này mỗi lần nhắc lại, y đều ôm mặt trốn tránh, y nói, y cảm thấy mất mặt, không dám nhớ lại lúc đó mình đã gây bao nhiêu phiền hà cho anh. Nghĩ đến đây, Lâm Khánh cười ra tiếng, thấy được ánh mắt mơ màng khó hiểu của Lâm Viễn anh dịu dàng hôn lên môi cậu.

"Đang nhớ đến ba của em lúc bị anh đánh dấu."

Lâm Viễn mở to mắt, ba cậu sẽ không nói tới chuyện này, có lần, cậu nghe được Lâm Khánh trêu chọc y có nhắc đến chuyện đánh dấu, nhưng Phương Hàn kiến quyết không muốn kể ra. Lâm Viễn tò mò, nhưng cũng chỉ giữ trong lòng. Cậu không ý thức được, cơ thể mình đang ngày càng dán sát vào Lâm Khánh. Đến khi núm vú bị chà đạp sưng đỏ chạm vào cơ ngực rắn chắc của người yêu, cậu mới giật mình lùi lại.

Lâm Khánh không đồng ý, đỡ lấy mông cậu, để cậu ngồi trên đùi mình, bên trong lồn nhỏ vẫn ngậm cặc anh. Anh nâng eo Lâm Viễn, để cậu chậm rãi ăn dương vật, tiếng nước giao hợp quẩn quanh lúc có lúc không. Bàn tay Lâm Khánh vuốt ve vật nhỏ bán cương của Viễn Viễn.

"Giống như em bây giờ, Tiểu Hàn lúc đó còn động dục, tác dụng phụ của việc đánh dấu càng trở nên mạnh mẽ." Anh thở dài xoa mông người yêu: "Ba em dính anh cả một tuần trời, anh mà đi đâu không nói với em ấy, em ấy sẽ khóc lóc chạy đi tìm khắp nơi."

Trong mắt anh vẫn còn ý cười: "Đừng nó nói với ba em là anh kể nhé. Tiểu Hàn sẽ giận anh mất."

Hoá ra omega đều như thế, Lâm Viễn cứ nghĩ rằng do mình quá thèm khát anh. Cậu ừm một tiếng, chủ động nâng mông, rồi lại ngồi xuống, ngực vì quá lớn mà sóc nảy, thỉnh thoảng còn chạm qua môi mềm của người yêu. Chỉ là lúc nãy nó đã bị chơi quá tàn nhẫn, dù có hơi muốn nhưng cậu không dám liều mạng. Ngày sau còn rất dài, không cần vì sung sướng nhất thời mà tự làm mình tổn thương.

Cậu tự động như thế hơn ba mươi phút, toàn thân rã rời mà dương vật Lâm Khánh không có dấu hiệu muốn bắn. Mà lồn dâm của cậu càng thèm khát hơn. Lâm Khánh lần nữa nâng mông cậu lên, ôm cậu bước xuống giường. Động tác đột ngột này khiến cặc bự đâm vào độ sâu chưa từng thấy.

"A... sâu quá rồi. Ưm, chồng ơi, thủng lồn em mất."

Lâm Khánh cười, tát lên mông cậu, tạo thành sóng thịt: "Không phải đã địt em thủng lồn từ nãy rồi à? Lồn bé cưng giỏi lắm luôn, mút con cặc chồng sướng muốn chết."

Anh ôm cậu, mở cửa thả cậu xuống hành lang, đoạn vỗ mông cậu, khàn giọng: "Chống tay lên lan can, cẩn thận, hạ eo xuống, nâng cao mông lên."

Dù chân Lâm Viễn đã mỏi nhừ nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh chỉ dẫn, thậm chí cậu còn tự hiểu mà mở rộng hai chân. Đoá hoa mấp máy giữa hai chân cậu lần nữa làm dương vật Lâm Khánh căng thêm một vòng. Dương vật quay trở lại nơi ấm áp quen thuộc, hơi lạnh ở hành lang khiến Lâm Viễn nứng hơn, dương vật cậu bắn ra một ít dịch lỏng, âm hộ cao trào phun nước tí tách chảy xuống nền nhà. Phương Hàn đang ngủ ở phòng bên cạnh, cậu ở đây nhận lấy yêu thương của Lâm Khánh. Lén lút trở thành vợ nhỏ của anh.

Vú Lâm Viễn cạ vào lan can lạnh lẽo, cậu bị địt cho thần hồn điên đảo, miệng kêu to rên rỉ.

"A, sướng quá, cặc ông xã thật lớn, địt em muốn nát lồn."

"Ưm, nắc mạnh lên nữa chồng ơi... A, lồn dâm lại chảy nước..."

"Ư... mạnh nữa lên, ông xã, địt tung lồn em đi..."

Dâm đãng hơn cả mấy cậu trai ở hộp đêm, thế mà anh lại yêu thích không thôi. Nhưng anh vẫn nhíu mày, đánh lên mông cậu: "Bé cưng học ở đâu mấy lời tục tĩu đó?"

Lâm Viễn rõ ràng đã bị đụ cho thần trí mơ hồ, nếu là bình thường cậu nào dám nói ra những lời không biết xấu hổ đó.

"Nhớ đến chồng, em đã nứng rồi. Ư, lại đâm vào tử cung rồi... Trong mơ, anh muốn em rên như thế... hức... sướng... sướng chết mất!"

Lâm Khánh hài lòng với câu trả lời này, vuốt ve núm vú bị bỏ rơi nãy giờ, sau đó nắc mạnh, bắn thẳng vào bên trong tử cung người yêu. Mặc dù trước giờ, có mấy lần, anh và Tiểu Hàn thân cận, Viễn Viễn vô tình nhìn thấy, anh chẳng coi là gì. Nay biết được tâm tư cậu, anh càng yêu thương hơn. Bé cưng của anh lúc đó chắc thèm cặc lắm, nứng tới mức chảy nước ròng ròng, chỉ có thể tự kẹp chân thư giải.

Chuyện Lâm Khánh đánh dấu con trai, không giấu nổi Phương Hàn. Thứ nhất là tin tức tố trên cơ thể Lâm Viễn đã thay đổi, mà chồng y lại có thêm mùi vị mật ong quẩn quanh. Thứ hai là dáng vẻ muốn dính cả người lên Lâm Khánh của Lâm Viễn, không phải là tác dụng sau khi đánh dấu sao?

Lúc Phương Hàn bước xuống tầng, Lâm Viễn đang nằm trong lòng Lâm Khánh, trên người chỉ có chiếc áo ngủ mỏng dính. Còn Lâm Khánh quần áo tuy chỉnh tề nhưng bàn tay như có như không nắn bóp bầu vú cậu. Phương Hàn sửng sốt, y bật nói: "Viễn Viễn mới mười sáu tuổi."

Hiếm khi khuôn mặt Lâm Khánh đỏ lên, anh ho khan tránh né tầm mắt y, lần nữa xốc lại cơ thể người trong lòng, để cậu nằm thoải mái một chút. Lâm Viễn cũng không ngủ, cậu chỉ muốn làm ổ trong lòng alpha. Cậu nói, âm thành còn khàn khàn vì sử dụng quá độ.

"Là con chủ động muốn anh ấy đánh dấu con."

Cậu ngước mắt ướt át nhìn Phương Hàn, "Do con gấp gáp không đợi được."

Phương Hàn còn có thể nói gì nữa? Mắng Lâm Khánh là cầm thú cũng không được, lời nói đến miệng bị nghẹn lại, Lâm Khánh còn dám tủm tỉm trộm vui mừng nhéo nhẹ núm vú cậu.

"Ưm."

Cơ thể cậu mẫn cảm, thế thôi cũng đủ để cậu rên thành tiếng. Lâm Khánh quên mất điều này, vô tội nhìn về phía người đàn ông đang lạnh nhạt khoanh tay.

"Bà xã à, anh đổi thành, một ngày hai điếu thuốc được không?"

Ba thành hai, anh vắt óc suy nghĩ rồi. Thế mà không hiểu sao, anh còn nhìn thấy ngọn lửa vô danh bốc lên trên đầu Phương Hàn. Nếu không phải sắp tới giờ vào lớp, chắc chắn y sẽ bùng nổ. Đợi cánh cửa đóng sầm lại, Lâm Viễn mới dám kề sát bên tai chồng mình.

"Ba vẫn luôn biết chồng lén hút thuốc."

Lâm Khánh không biết phải nói gì cho tốt. Thà rằng anh không nói gì còn hơn. Lâm Khánh rầu rĩ vùi đầu vào ngực người yêu bé nhỏ nhà mình: "Bé cưng à, anh cảm thấy Tiểu Hàn sẽ quản anh đến chết mất thôi."

Lâm Viễn thầm nghĩ, vì điều đó là tốt cho anh thôi, cậu cũng sẽ giám sát cùng ba. Lâm Khánh nào biết suy nghĩ ấy của cậu, hai người lăn lộn với nhau mấy lần nữa đã tới năm giờ chiều. Tác dụng phụ dần tản đi, Lâm Viễn cũng đã thoải mái hơn, không còn yếu ớt một mực dính lấy anh nữa. Cậu về phòng tắm rửa, đoán chừng ba sắp về nhà rồi.

Việc omega bị đánh dấu từ sớm không phải không có, chỉ cần omega đã phát dục hoàn toàn, và đồng ý với đối tượng đánh dấu thì nhà trường sẽ không có hình thức kỷ luật gì. Hầu hết những omega bị đánh dấu ngay sau khi phát dục, đối tượng đều là thân nhân của mình. Vậy nên cậu đột nhiên xin nghỉ cũng không tạo nên sự khác biệt gì.

Lâm Khánh cày cấy trên người Phương Hàn, từ khi đánh dấu Lâm Viễn, anh cũng ít khi kiềm chế dục vọng bản thân. Bên ngoài anh vẫn là một quý ông lịch lãm cấm dục, trở về nhà rồi, mới bộc lộ tình cảm, yêu thương hai ba con Phương Hàn. Buổi chiều Phương Hàn có cuộc họp muộn, Lâm Khánh và Lâm Viễn trêu đùa nhau một lát đã dục hoả bốc người. Anh đè cậu lên kệ bếp, địt cho lồn cậu văng nước dâm tung toé rồi bắn sâu vào bên trong âm hộ đối phương. Hai người mới làm xong thì Phương Hàn trở về.

Ba người dùng cơm xong, Lâm Khánh và Phương Hàn cùng tắm rửa, làm trong nhà tắm một lần, giờ lại kéo nhau lên giường làm hiệp hai. Phương Hàn gác hai chân lên cánh tay chồng mình, nâng mông, mở rộng hết cỡ, đón nhận từng cú dập của đối phương. Tinh hoàn nặng trịch của Lâm Khánh va chạm vào thịt mông y, khiến bờ mông đỏ ửng chua xót.

"A... nhanh chút... ưm... ông xã thật lớn... em sướng quá..."

"Ư, muốn tiểu... chồng ơi, em muốn tiểu..."

Phương Hàn hoảng loạn muốn rút dương vật của anh ra, nhưng lại bị bàn tay rắn chắc của anh giữ chặt eo.

"Có phải anh chưa từng địt em bắn ra nước tiểu đâu. Xấu hổ cái gì? Viễn Viễn còn không ngại kia kìa."

Nhắc tới Lâm Viễn, mặt già Phương Hàn lại đỏ lên, nhưng y đã chịu hết nổi rồi, theo cú thúc của Lâm Khánh, lỗ tiểu tí tách chảy ra chất dịch màu vàng. Hai người cuối cùng lại phải đi tắm một lần nữa, chăn đệm không kịp xử lý, cổ Phương Hàn cũng đỏ rực.

Lâm Khánh nhéo mông y, "Cũng không phải lần đầu."

"Đó là trước kia."

Trước kia, Lâm Khánh còn chưa đánh dấu Lâm Viễn, ba người bọn họ vẫn là quan hệ cha con. Ngủ trên cùng một chiếc giường là bình thường, nhất là khi Viễn Viễn làm nũng ôm lấy chân y. Đã mấy năm rồi y không ngủ chung với cậu nữa. Hờn dỗi một hồi, cuối cùng y cũng phải căng da mặt theo chân Lâm Khánh đi vào phòng Lâm Viễn ngủ nhờ. Giường không nhỏ, vốn thiết kế cho gia đình ba người, ba người lại nằm trên giường như hồi Lâm Viễn còn nhỏ. Lâm Viễn nằm ở giữa, cuộn người chui vào trong lòng Lâm Khánh, dụi dụi, ngửi mùi sữa tắm trên cơ thể anh, yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Phương Hàn thấy thế thì trợn mắt một lời khó nói hết nhìn lưng con trai. Lâm Khánh khẽ cười, một tay làm gối đầu cho Lâm Viễn, tay còn lại vòng qua eo cậu, nắm lấy tay Phương Hàn. Anh kéo y nằm lại gần hơn một chút, đặt nụ hôn thật nhẹ lên bàn tay y: "Vợ yêu ngủ ngon."

Phương Hàn đáp lại một tiếng khẽ khàng, an tâm nắm lấy tay anh. Lâm Khánh lại hôn lên mi mắt Lâm Viễn đã ngủ từ lúc nào, nhỏ giọng: "Bé cưng ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro