Chương 6 Trở về Nhất Kiếm sơn trang (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Có cảnh tiểu vào trong huyệt!!!

***

Lần này ra ngoài du ngoạn Lâm Hữu Trạch vô cùng mãn nguyện ôm được hai mỹ nhân về nhà. Cũng không thèm lang thang chỗ nào nữa, hắn thuê một chiếc xe ngựa đưa hai người về nhà. Trên đường đi, Kỳ Lam hơi lo lắng dựa vào trong người hắn, hỏi.

"Lão gia, ta trở về cùng lão gia mọi người có nói gì không?"

Lâm Hữu Trạch mỉm cười xoa đầu y, một tay khác kéo Thiệu Huân vào trong lòng.

"Đừng nghĩ linh tinh, mọi người ở nhà đều mong ta mang phu nhân trở về. Bọn họ mà thấy hai ngươi khéo kéo nhau đi thắp hương cảm ơn tổ tông ấy chứ!"

Thiệu Huân mím môi không đáp, chỉ vùi đầu vào lòng hắn. Kỳ Lam ở bên cạnh thì không như vậy, y vẫn xoắn xuýt không thôi.

"Nhưng ta không có gì cả, không xứng với lão gia!"

Lâm Hữu Trạch thở dài, đau lòng hôn lên trán y: "Ta lại không cần gì, chỉ cần ngươi như vậy. Ta gặp được ngươi mới là ta có phúc."

Thiệu Huân nghe vậy ôm chặt lấy vòng eo hắn, dụi đầu bất mãn.

"Ôi tiểu công tử của ta, ngươi ghen cái gì? Ta đây hết dỗ đại phu nhân rồi lại phải dỗ thêm nhị phụ nhân hả? Hai ngươi mau chóng thông suốt cho ta. Lo lắng không đâu cả. Ta không thích mà lại mang người về nhà hay sao?"

Thiệu Huân nhỏ giọng lầm bầm.

"Chả biết ở nhà ngươi còn có phòng nào không!"

Lâm Hữu Trạch nghe mà tức muốn chết, vỗ mạnh lên mông y một cái khiến Thiệu Huân đỏ bừng. Đại phu nhân còn ở bên cạnh, vậy mà lão gia lại làm y mất mặt như thế.

Kỳ Lam thấy được cũng lặng lẽ cúi đầu ngượng ngùng. Giữa ban ngày ban mặt, lão gia lại đi khiêu khích Huân nhi.

"Hai tiểu tổ tông của ta, ở nhà có người mà ta lại gọi hai ngươi là đại phu nhân và nhị phu nhân à?"

Thiệu Huân biết mình ghen bậy, chỉ có thể mím môi giả làm đà điểu. Kỳ Lam còn không phúc hậu bật cười.

"Đại phu nhân, ngươi đừng cười."

Thiệu Huân xấu hổ muốn chui xuống lỗ. Y bình thường không ngốc tới vậy, không hiểu sao vừa rồi lại đi nói mấy câu thiếu não như thế. Ngẩng đầu lên đã thấy ngực lớn của Kỳ Lam run rẩy theo lúc y cười. Thiệu Huân đỏ bừng mặt.

Lão gia hình như thích ngực lớn. Thiệu Huân không hiểu, cùng là song nhi sao đại phu nhân lại có thể có ngực bự như thế? Dù chỉ vừa một bàn tay nhưng đối với y cũng là lớn lắm rồi! Nhưng y cũng cảm thấy may mắn, nếu y giống như đại phu nhân chắc chắn phải buộc ngực cả ngày khó chịu muốn chết. Bây giờ đại phu nhân theo Lâm Hữu Trạch mới thoải mái cởi bỏ.

Bởi lão gia có thể che chở bọn họ.

Đi bằng xe ngựa chậm hơn cưỡi ngựa nhiều, bọn họ mất một tháng không ngừng không nghỉ mới có thể trở về Nhất Kiếm sơn trang.

Lâm Hữu Trạch dắt tay Thiệu Huân, bên cạnh là Kỳ Lam đến trước cổng nhà, gõ cửa. Rất nhanh từ bên trong đã hé ra một khe nhỏ, thấy là Lâm Hữu Trạch bèn vui vẻ không thôi. Lại còn thấy thêm hai mỹ nhân bên người, người nọ như nhảy cẫng lên, cổng còn chưa mở hết đã chạy vào trong nhà hô lớn.

"Lão gia về lão gia về!"

"Mấy người nghe rõ chưa, lão gia về rồi! Còn mang theo hai phu nhân về nữa!"

Tin tức động trời khiến cho toàn bộ Nhất Kiến sơn trang rối loạn. Nô tỳ hầu hạ bên người Lâm Hữu Trạch vui tới mức tý nữa thì ngất đi. Tỉnh táo rồi lập tức chạy đến từ đường thắp hương cho tổ tiên Lâm gia.

Lâm Hữu Trạch đen mặt, Kỳ Lam không phúc hậu bật cười, điều này làm bay đi toàn bộ lo lắng của y.

Ba người cùng đi vào trong đại sảnh, hàng loạt người làm dừng hết nhiệm vụ trong tay kính cẩn đón tiếp.

Nô tỳ nọ gọi là A Hỷ, vừa thắp hương xong đã chạy đến đại sảnh, đôi mắt vẫn còn hơi nước.

"Lão gia về rồi, tổ tiên Lâm gia phù hộ, cuối cùng lão gia nhà chúng ta cũng có bầu bạn. Nô tỳ từ nay về sau cũng không còn điều gì tiếc nuối!"

A Hỷ là nô tỳ từ nhỏ đã theo bên người Lâm Hữu Trạch, tuy nhỏ tuổi hơn hắn nhưng lúc nào cũng như gà mẹ chăm hắn khắp nơi. Sau này vì uy nghiêm của trang chủ nàng mới kiềm chế không dám quá mức. Hôm nay là ngày đại hỷ nàng lập tức quên luôn trên dưới trái phải.

Lâm Hữu Trạch ho một cái, lườm nàng cấm nàng nói thêm câu nữa. Hắn chỉ vào Kỳ Lam và Thiệu Huân lần lượt giới thiệu.

"Đây là đại phu nhân, đây là nhị phu nhân. Ngươi cử người đi dọn dẹp phòng bên viện phía đông, sắp xếp hai phòng bên cạnh ta. Chọn người nào nhanh nhẹn chút, sau này theo hầu hai phu nhân."

"Vâng, vâng, lão gia yên tâm. Nô tỳ nhất định sẽ sắp xếp tốt!"

Hai người Kỳ Lam Thiệu Huân rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chỉ sợ Lâm Hữu Trạch về nhà lại vì bọn họ làm cho khó xử.

Ba người ai về phòng nấy, gột rửa nghỉ ngơi cả một buổi chiều, lúc thức dậy đã là bữa tối, A Hỷ tới gọi bọn họ đi dùng bữa.

Thiệu Huân Kỳ Lam mỗi người ngồi một bên Lâm Hữu Trạch, è dè ăn uống.

Lâm Hữu Trạch nhất thời thấy biểu hiện rụt rè của họ cười một tiếng, gắp một miếng sườn vào trong bát Kỳ Lam.

"Đại phu nhân ăn nhiều vào, không tối nay làm sao đủ sức mà phục vụ ta chứ?"

Kỳ Lam nghe vậy đôi tai đỏ bừng lên, y ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh A Hỷ mới phát hiện nàng đã ra ngoài tự lúc nào. Bây giờ mới dám thở phào.

"Lão gia..."

Kỳ Lam bất mãn trừng hắn một cái.

Lâm Hữu Trạch thấy Kỳ Lam sinh động như vậy mới hài lòng. Hắn nào dám bên nặng bên nhẹ, lại gắp một miếng cá vào bát Thiệu Huân.

"Nhị phu nhân cũng đừng ngại ngùng nha!"

Thiệu Huân trực tiếp ngó lơ, cắm mặt vào bát chẳng thèm ngẩng đầu lên. Chỉ là đôi tai phiếm hồng đã bán ứng tâm tình xấu hổ của y. Cả ba ăn xong cũng không tách ra mà cùng nhau đi tiêu thực.

Dáng người béo ục ịch của Lâm Hữu Trạch phối với hai mỹ nhân non mềm hai bên thật trông chả xứng đáng, nhưng không hiểu sao trong lòng cả ba vẫn thấy vui sướng lạ thường.

Đi một lúc thế nào lại vòng về đông viện, mấy ngày đường không làm Lâm Hữu Trạch đã có rục rịch. Kéo hai mỹ nhân về phòng, cho mấy người hầu lui, vội vã lên giường.

"Lão gia..."

Hai người đồng thời lên tiếng, ánh mắt tràn đầy dục vọng, hẳn là cũng nhẫn nhịn đã lâu. Thiệu Huân trực tiếp quỳ xuống, tháo đai lưng của Lâm Hữu Trạch ra, dương vật bán cương lập tức đánh lên khuôn mặt y.

Thiệu Huân nhắm mặt, nghiêng đầu giống như dụi dụi má vào dương vật, tham lam hít vào cảm nhận được mùi vị gay mũi quen thuộc rồi y mới hé miệng ngậm toàn bộ vào trong. Động tác trúc trắc ngày nào giờ càng thêm nhuần nhuyễn. Lâm Hữu Trạch được phục vụ tốt mềm cả người.

Hắn kéo Kỳ Lam đã sớm thoát hết y phục ngồi lên trên đùi. Say sưa gặm cắn nhũ tiêm. Kỳ Lam run rẩy bắn ra một bãi nước xuân, thậm chí còn có hạt nước chạm tới khuôn mặt Thiệu Huân.

"Lão gia cắn nhẹ, ưm... muốn lão gia hút hút..."

Lâm Hữu Trạch tuốt lộng tinh khí của y, vừa cắn mút núm vú vừa hàm hồ nói.

"Ngày mai lão gia cho Lam nhi uống thuốc kích sữa được không? Lão gia muốn uống sữa của Lam nhi."

Kỳ Lam vặn vẹo thân thể để cho Lâm Hữu Trạch ngậm càng sâu. Trên dưới kích thích khiến cho cả người y trở nên rối loạn bất kham.

"Sinh sữa... Lam nhi muốn sinh sữa cho lão gia uống... ưm... lão gia mau hút..."

Lâm Hữu Trạch nhịn không nổi, rút dương vật từ trong cổ họng Thiệu Huân ra, cắm thẳng vào trong hoa huyệt ướt át.

"A! Lão gia quá mạnh... quá sâu..."

Kích thích tới quá nhanh, Kỳ Lam không nhịn nổi thất thanh hét lên. Thiệu Huân lòng như lửa đốt gấp gáp xé bỏ y phục, leo lên trên giường liếm ướt chỗ kết hợp của hai người. Tay y cũng không rảnh rỗi tự cắm hoa huyệt, cổ họng cũng phát ra âm thanh rên rỉ.

"Chịch vào tử cung... lão gia bắn vào... Lam nhi muốn sinh con cho lão gia..."

Thiệu Huân ngẩng đầu, tìm kiếm môi Lâm Hữu Trạch hôn lên, y kéo lấy tay hắn chen vào hoa huyệt, cầu xin cắm rút giúp y giải ngứa.

"Tiểu dâm phụ ngứa quá, lão gia mau cắm vào gãi giúp tiểu dâm phụ đi!"

Thiệu Huân nức nở lên tiếng.

Lâm Hữu Trạch giả vờ khó xử, nói: "Nhưng đại phu nhân đang khó chịu, lão gia đang phải chữa ngứa cho đại phu nhân."

"Đại phu nhân cứu Huân nhi với, để lão gia cắm Huân nhi đi..."

Lời chưa dứt Lâm Hữu Trạch đã đè y xuống điên cuồng cắm rút vào trong thân thể y. Kỳ Lam vốn đang đến đỉnh chưa kịp cao trào, cự vật lại bị rút ra, y khó chịu xoay người cầm lấy tay lão gia cắm vào.

"A... lão gia đỉnh vào... Huân nhi muốn hỏng..."

"Tay lão gia thô quá, sâu chút nữa...."

"Lão gia mau bắn cho tiểu dâm phụ, để tiểu dâm phụ sinh con cho lão gia."

"Lam nhi cũng muốn sinh... lão gia mau cắm vào đi..."

Lâm Hữu Trạch sảng khoái thay phiên chịch hai người, khiến cho bọn họ dâm kêu không ngừng. Cuối cùng hắn dừng lại bắn sâu vào bên trong Kỳ Lam kết thúc cao trào. Bên kia Thiệu Huân nức nở kéo tay hắn, đòi bắn vào trong. Bỗng nhiên đầu hắn nảy ra một ý xấu, rút công thịt bán cương ra cắm vào bên trong hoa huyệt Thiệu Huân mài cọ.

"Tiểu dâm phụ, lão gia vừa bắn hết cho đại phu nhân rồi!"

Thiệu Huân muốn tới điên, nức nở kẹp chặt hoa huyệt.

"Lão gia bắn... tiểu dâm phụ muốn lão gia..."

"Vậy ta tiểu vào bên trong tiểu dâm phụ được không?"

Lâm Hữu Trạch dụ dỗ, y nào có nghĩ nhiều, lập tức nức nở đáp ứng.

"Lão gia tiểu vào đi, tiểu dâm phụ làm bô cho lão gia. A!!!"

Nước tiểu nóng bóng bắn lên vách huyệt khiến cho Thiệu Huân kích thích hỏng cả người, toàn thân run rẩy, tinh khí bắn ra bạch trọng đã loãng, hoa huyệt cũng triều xuy. Cuối cùng chỉ có thể ôm nước tiểu trong bụng ngất một đêm. Bên kia Kỳ Lam cũng không khá hơn. Qua cao trào Lâm Hữu Trạch không bỏ qua lại kéo y lăn lộn một phen, bởi Thiệu Huân đã ngất cho nên Kỳ Lam chịu đủ dày vò.

Mãi cho tới rạng sáng cuộc hoan ái mời dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro