Chương 15: Lời Hứa Giáng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Lời Hứa Giáng Sinh

Giáng sinh đang đến gần, và không khí thành phố Hồ Chí Minh dần trở nên nhộn nhịp với những ánh đèn trang trí lung linh và các bản nhạc giáng sinh du dương. Bùi Lê Đình Nguyên quyết định đây là thời điểm lý tưởng để giải quyết những hiểu lầm và cảm xúc giữa hai người. Anh mong muốn một cuộc gặp mặt yên tĩnh để làm rõ mọi chuyện và hy vọng có thể tìm lại sự hòa hợp trong mối quan hệ của họ.

Bùi Lê Đình Nguyên đã chuẩn bị một buổi tối đặc biệt cho cả hai. Anh mời Đinh Ngọc Trường An đến một quán cà phê sang trọng với ánh đèn vàng ấm áp và không gian lãng mạn. Để tạo thêm sự bất ngờ, Nguyên còn chuẩn bị một món quà nhỏ, một chiếc vòng tay bằng bạc, tượng trưng cho sự gắn bó và sự hứa hẹn.

Khi Đinh Ngọc Trường An đến, cậu thấy không khí ở quán cà phê ấm cúng và yên bình. Cậu mỉm cười khi thấy Bùi Lê Đình Nguyên đứng chờ với nụ cười nhẹ nhàng, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng.

"Chúc mừng Giáng Sinh, An," Nguyên nói, đưa tay ra đón chào. "Tao muốn chúng ta có một buổi trò chuyện nghiêm túc. Tao biết mọi chuyện đã không dễ dàng, và tao cảm thấy chúng ta cần phải làm rõ mọi hiểu lầm."

An gật đầu, cùng ngồi xuống bàn và bắt đầu cuộc trò chuyện. Ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trên mặt họ, làm nổi bật vẻ mệt mỏi và sự lo lắng trong mắt mỗi người.

"Mày không biết phải bắt đầu từ đâu," An nói, giọng có chút nghẹn ngào. "Mọi thứ đã thay đổi quá nhanh và tao cảm thấy mình đang lạc lối."

Bùi Lê Đình Nguyên nắm tay An, cố gắng thể hiện sự chân thành và tình cảm sâu sắc. Anh đọc một bài thơ mà anh đã viết để diễn tả cảm xúc của mình:

"Dưới bầu trời đêm Giáng Sinh tĩnh lặng,

Những ánh sao xa xôi không đủ sưởi ấm.

Lời hứa xưa nay chỉ là cơn mơ,

Trái tim tao lạnh lẽo, nỗi đau cứ thế trôi."

Những dòng chữ đau thương và tuyệt vọng trong bài thơ như phản ánh rõ nét tâm trạng của Nguyên. Anh cảm thấy rằng, dù có cố gắng đến đâu, sự đau đớn và cảm giác mất mát vẫn không thể nguôi ngoai.

Khi cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng hơn, Nguyên không kiềm chế được cảm xúc của mình. Anh cảm thấy cơn tức giận và sự chiếm hữu lấn át lý trí. Trong một khoảnh khắc không thể kiểm soát, anh cúi xuống và hôn An một cách dữ dội.

An bất ngờ và hoảng loạn, không kịp phản ứng. Cậu cảm thấy sự mạnh mẽ của Nguyên, nhưng cùng với đó là nỗi đau và sự tổn thương sâu sắc. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cậu, phản ánh nỗi đau và sự bất lực không thể diễn tả bằng lời.

Nguyên ngay lập tức nhận ra sự sai lầm của mình, vội vã rút lui và nhìn vào mắt An với sự hối hận và đau đớn. Cả hai đứng lặng lẽ, chỉ còn âm thanh của tiếng nhạc giáng sinh nhẹ nhàng hòa cùng sự im lặng nặng nề của phòng. Mọi thứ trở nên mơ hồ và khó khăn hơn bao giờ hết, khi những vết thương trong trái tim họ lại mở ra.

"Xin lỗi, An," Nguyên thì thầm, giọng đầy nước mắt. "Tao không biết mình đã làm gì. Tao chỉ muốn giải quyết mọi thứ nhưng lại làm tổn thương mày."

An chỉ có thể gật đầu, không nói nên lời, vẫn còn bàng hoàng trước sự bất ngờ và đau đớn. Cậu biết rằng mối quan hệ của họ đang đứng trước ngưỡng cửa quan trọng, và họ cần thời gian để làm lành và hiểu rõ hơn về nhau. Những ngày tới sẽ là thử thách lớn cho cả hai, nhưng cũng là cơ hội để tìm kiếm sự thật và chữa lành những vết thương sâu sắc trong lòng họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro