Chương 16: Khi Mọi Thứ Trở Nên Mơ Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Khi Mọi Thứ Trở Nên Mơ Hồ

Đêm giáng sinh đến, và Đinh Ngọc Trường An trở về nhà trong trạng thái lạc lõng và mơ hồ. Mọi thứ xung quanh cậu dường như không còn thực, như thể tất cả đều chỉ là một giấc mơ tồi tệ mà cậu không thể tỉnh dậy. Những hình ảnh của buổi tối, của những lời hứa và nụ hôn bất ngờ của Bùi Lê Đình Nguyên cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu, khiến cậu không thể tìm thấy sự bình yên.

An ngồi một mình trong phòng, ánh đèn mờ nhạt từ cửa sổ chiếu ánh sáng yếu ớt vào căn phòng. Cậu cảm thấy như mọi thứ đã đi quá xa, không thể quay lại như trước. Cảm giác này không chỉ đơn thuần là nỗi đau, mà còn là sự hụt hẫng khi nhận ra rằng người mình từng tin tưởng và yêu thương lại là nguồn gốc của sự tổn thương. Mỗi giấc mơ về những khoảnh khắc tươi đẹp, những buổi chiều yên bình bên nhau giờ trở nên xa vời và khó nắm bắt.

Cậu tự hỏi liệu mình có thể quay về thời điểm khi mối quan hệ của hai người còn đơn giản và trong sáng. Đó là thời điểm mà mọi thứ đều dễ dàng và không bị che khuất bởi những cảm xúc phức tạp. Cậu nhớ về những ngày tháng bình yên, khi niềm vui và nụ cười là điều duy nhất làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp. Cậu nhớ những lần cùng Nguyên dạo chơi, cùng cười đùa mà không lo lắng về những mối quan hệ, những hiểu lầm hay cảm xúc không thể giải thích.

Những ký ức đó giờ đây giống như những mảnh ghép của một bức tranh bị vỡ vụn, không thể nào ghép lại hoàn chỉnh. Cậu cảm thấy mình như đang đứng trước một ngã ba đường, không biết phải chọn con đường nào để trở lại chính mình và mối quan hệ xưa cũ. Tình cảm dành cho Nguyên giờ đây không chỉ là sự yêu thương mà còn là nỗi đau, sự bối rối và cảm giác bị phản bội.

Trong khi đó, Bùi Lê Đình Nguyên cũng không dễ chịu gì hơn. Anh ngồi một mình trong căn phòng tối, lặng lẽ và đầy sự tự trách. Anh không thể không cảm thấy mình đã lạc lối khi khiến An tổn thương. Từng lời nói, từng hành động của anh cứ lặp lại trong đầu, tạo thành những cơn dằn vặt không ngừng. Anh tự hỏi liệu mình có thể làm gì để sửa chữa lỗi lầm này, liệu có còn cơ hội để hàn gắn mối quan hệ đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Tuy nhiên, bên cạnh sự dằn vặt và hối hận, một phần trong anh lại cảm thấy một sự hài lòng kỳ lạ. Anh không thể phủ nhận rằng việc hôn An, dù trong hoàn cảnh đau đớn, đã cho anh cảm giác một sự gần gũi và chiếm hữu mà anh không thể tìm thấy ở nơi khác. Đó là một sự mâu thuẫn trong trái tim anh, khi nỗi đau và sự thỏa mãn cùng tồn tại. Anh hiểu rằng, mặc dù điều này không thể bù đắp cho những tổn thương đã gây ra, nhưng sự gần gũi đó khiến anh cảm thấy có phần thỏa mãn.

Đêm trôi qua, và những vần thơ buồn bã lại xuất hiện trong tâm trí Bùi Lê Đình Nguyên:

"Dưới ánh sao mờ ảo của đêm dài,

Những lời hứa như làn gió vụt qua.

Tôi giữ nỗi đau trong bóng tối,

Mong chờ ngày mai xóa mờ dĩ vãng."

Những vần thơ này phản ánh sự mâu thuẫn trong tâm trí anh, khi anh vừa cảm thấy sự đau đớn vì làm tổn thương An, vừa có một phần hài lòng vì đã được gần gũi với người mình yêu. Anh hiểu rằng những ngày tới sẽ là thời gian để suy ngẫm và đối mặt với chính mình, để quyết định liệu có thể sửa chữa mối quan hệ hay không. Anh biết rằng, dù có muốn hay không, họ vẫn cần phải đối mặt với sự thật và cảm xúc để tìm cách chữa lành những vết thương sâu sắc trong lòng.

Cả hai người đều đứng trước ngã ba đường của cảm xúc, khi nỗi đau và sự hụt hẫng đang dẫn dắt họ vào những quyết định khó khăn. Họ cần thời gian để hiểu rõ về chính mình và mối quan hệ của họ. Đêm giáng sinh kết thúc trong sự lặng lẽ và buồn bã, để lại một tương lai mờ mịt, nơi họ phải đối mặt với những cảm xúc phức tạp và tìm cách làm lành những vết thương đã được tạo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro