Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc đến Lô Chu, từ khi Lô Chu ra mắt tới giờ, có thể kể liên tục ba ngày, thực lực và phong độ của người này thuộc đẳng cấp nam thần, là siêu nam thần mấy năm gần đây đã càn quét hết thảy mạng xã hội truyền thông Tianya, Weibo, NetEase. Sau khi bộ phim đầu tiên nhận năm hai mươi lăm tuổi đạt doanh thu phòng vé cực lớn, Lô Chu nhanh chóng trở thành người được hàng vạn hàng vạn thiếu nữ ưu ái.

Lô Chu đóng phim truyền hình ít khi thất bại, lại thêm thị trường điện ảnh và truyền hình thảy ra một bộ phim "bom tấn" thành công xoay chuyển tình thế, vớt vát được 2.3 tỉ lệ xem từ một đài truyền hình dở tệ, nói ví von thì phim nội địa Trung Quốc giống như một liều thuốc trợ tim hữu hiệu. Mối tình ngọt ngào của anh và bạn gái Trương Hân Nhiên có thể nói là cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ điển hình trong giới giải trí, là người thắng trong trò chơi cuộc đời với những gặt hái tốt đẹp cả về sự nghiệp lẫn tình yêu. Chính bởi vì thế, không ít người bởi vì Lô Chu tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu xuất sắc như thế mà sinh ra hâm mộ lẫn ghen tỵ, luôn công kích anh này nọ trên mạng, xì xào anh khi ra mắt đã bị nhà sản xuất dùng quy tắc ngầm*. sau lại ôm váy Trương Hân Nhiên, nhận được không ít vai hoặc đóng nam chính.

*Đại loại như lên giường để đổi lấy vai diễn.

Đương nhiên, hai từ bám váy* tuyệt đối không được đề cập đến, không chỉ là hai chữ kia, mấu chốt bên trong từ "Ăn bám", hay là "Nhu nhược"** vân vân, vô tình hay cố ý, nhằm vào đàn ông dựa dẫm phụ nữ, bao quát nhưng không giới hạn trong ôm đùi, bao dưỡng, quy tắc ngầm, hay một loạt từ gần nghĩa hoặc đồng nghĩa, cũng không được nhắc đến. Còn các nội dung nhạy cảm hoặc thô tục như "Đè", "Bị đè", bất luận cái gì ám chỉ quan hệ nam nam, cũng không được nói đến.

*"cật nhuyễn phạn": bám váy (trai bao) có đến ba cơ, ta để "hai từ" cho hợp với bản dịch thôi.
**Từ nhuyễn trong "cật nhuyễn phạn" ngoài nghĩa là mềm còn có nghĩa là nhu nhược, yếu đuối.

"Hiểu rồi.", Tiêu Nghị nghiêm túc gật đầu.

Lâm phó tổng tiếp tục lái xe, vừa chỉ dạy Tiêu Nghị: "Lô Chu rất để ý vệ sinh cá nhân, hơn nữa trước mặt cậu ấy, cậu không thể phản bác bất cứ điều gì cậu ấy nói, nhất là không cần dạy cậu ta làm cái gì cả, hiểu chưa?"

"Dạ biết.", Tiêu Nghị đáp.

"Cậu có phải thường xuyên bị bạn gái...", Lâm phó tổng liếc nhìn Tiêu Nghị.

"Nói nhiều càng tệ hơn.", Tiêu Nghị bất đắc dĩ, "Vẫn bị mắng, chả sao cả, tôi sẽ không phản kháng."

Lâm phó tổng vỗ vỗ vai cậu: "Cậu có thể đảm nhiệm công việc này, tôi đánh giá cao cậu."

Tiêu Nghị: "Lô Chu đã đuổi rất nhiều trợ lý sao?"

Lâm phó tổng tiếc nuối nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị vốn định bụng xin chữ ký Lô Chu, hoặc là nếu bạn gái biết cậu làm trợ lý của Lô Chu, hai người họ nói không chừng có thể quay lại. Nhưng hiện giờ xem ra hơn phân nửa không thể xảy ra, kí tên... chờ xem vận khí cái đã.

Lâm phó tổng dừng trước cổng một biệt thự, tiểu khu này bảo vệ rất nghiêm ngặt, Lâm phó tổng nói: "Đợi tôi làm thẻ thông hành cho cậu, bây giờ đưa cậu đến nhà Lô Chu trước."
"Cậu ấy bình luận về bất cứ nghệ sĩ nào.", Lâm phó tổng hạ cửa kính xe xuống, lái xe tiến vào tiểu khu, "Cậu tốt nhất đừng thể hiện yêu thích với nghệ sĩ kia, nhất là không được khen đối thủ của cậu ấy, không được thể hiện cậu thích ngôi sao nào, cho dù ngôi sao này là bạn của cậu ấy, hiểu chưa?"

"Đã hiểu.", Tiêu Nghị đáp.

Lâm phó tổng đậu xe trong ga ra, mở cửa, dẫn Tiêu Nghị vào, Tiêu Nghị tức thì sợ hãi.

"Mỗi ngày đều có người đến quét tước.", Lâm phó tổng nói, "Không cần cậu quan tâm."

Trên giày Tiêu Nghị phủ đầy bụi bẩn, cẩn thận cởi ra, đứng trên sàn gỗ, Lâm phó tổng tiếp: "Lô Chu cho cậu làm gì, thì cậu làm cái đó, thời điểm không gọi cậu, không cần đặc biệt ân cần, chỉ cần đảm bảo khi cậu ấy gọi thì phải mau chóng chạy đến là được."

"Vâng.", Tiêu Nghị đáp.

"Không đến kịp.", Lâm phó tổng nói, "Cũng không nên nói ví dụ như không nghe thấy, cứ giả vờ đáng thương, nói cậu vấp ngã ra sàn nhà là được, cậu ấy sẽ không trách cậu."

Tiêu Nghị gật đầu.

Nhà Lô Chu có ba tầng, tầng một là phòng khách, nhà bếp, nhà ăn và một hoa viên lớn bên ngoài, tầng hai là một gian phòng, tầng ba cũng vậy.
Ngoài ra, còn có một tầng hầm rất lớn.
Trên bàn cơm có một bộ lắp ghép bản đồ đầy đủ, Lâm phó tổng hiển nhiên có chút lo lắng Tiêu Nghị có thể kiểm soát công việc khá khó khăn này không. Tiêu Nghị lại giống như hạ quyết tâm: "Tôi sẽ làm rất tốt."
"Không cần khẩn trương.", Lâm phó tổng nói, "Tối Đỗ tổng sẽ giới thiệu cậu với Lô Chu, chờ tôi đưa cậu đi mua quần áo, công ty trả cho cậu."
Tiêu Nghị nhẹ nhàng thở ra, đi tắm, thay toàn bộ quần áo, dáng người cậu vốn rất cao, một mét bảy mươi tám, vừa vặn thấp hơn Lô Chu, nhưng không chênh lệch nhiều lắm, mặt mũi cũng rất bảnh, vừa may là một trợ lý đẹp trai nhưng kém hơn Lô Chu, như vậy sẽ không đoạt hết nổi bật của anh.
Tóm lại, Tiêu Nghị soi gương, nhận ra vì sao Đỗ Mai lại chịu cho cậu làm công việc này, bất luận là vẻ ngoài hay tính cách, cậu đều cực kỳ phù hợp, bây giờ, cậu tràn trề tự tin đi chịu mắng, đặt bước đầu tiên vào cuộc sống mới.

Tối hôm đó, Đỗ Mai đến WISH Ngô Đồng* sắp xếp buổi gặp mặt cho Tiêu Nghị và Lô Chu, Tiêu Nghị khẩn trương đến nỗi bị đau dạ dày, đứng ngồi không yên muốn vào nhà vệ sinh. 
*Nhà hàng WISH Ngô Đồng (WISH Indus Restaurant) nằm ở số 9 đường Tây (phía tây) Phương Viên, quận Triều Dương, tỉnh Bắc Kinh, là một nhà hàng cao cấp, nơi đây cung cấp các dịch vụ cao cấp và môi trường giải trí tự nhiên cho khách hàng. Đặc biệt, khu vực sân khấu độc đáo đã được các thương hiệu nổi tiếng chọn để tổ chức lễ kỉ niệm, ra mắt sản phẩm mới,...

Đỗ Mai không mảy may để ý mà lướt lướt điện thoại di động, thuận miệng nói: "Đừng sợ, cậu Lô Chu này, khẩu xà tâm phật, chứ bụng dạ tốt lắm, chỉ cần cậu nắm được tính tình cậu ấy, thì thật ra rất dễ ở chung. Tất cả mọi người rất thích cậu ta đó."

Tiêu Nghị không dám nói mình từng gặp nam thần trong nhà vệ sinh, bị anh ta dọa són ra rồi dùng nước tiểu dọa ngược lại anh ta, chỉ gật gật đầu, thầm nghĩ cái người ngu ngốc nào đó, nhất định là cứ trợ lý đến một thì đá đít đi một, sa thải không biết bao nhiêu người rồi giờ không có trợ lý mới tới phiên mình.

Lô Chu đến, Tiêu Nghị lập tức phản xạ có điều kiện ngồi thẳng dậy, khi định đứng lên, Đỗ Mai đưa một tay giữ cậu lại, nói với Lô Chu: "Tại sao lại đến muộn? Tôi đã nói cậu bao nhiêu lần."
"Trên đường bị kẹt xe —— Tôi cũng muốn nhanh đến chứ bộ.", Lô Chu thở hộc hộc ngồi xuống, bỏ kính râm, "Tôi nghĩ chị đang ở công ty... Tại sao lại là cậu?"

Tiêu Nghị bỗng nhiên đối diện với Lô Chu.

Cho dù cậu tưởng tượng thế nào, cũng không nghĩ đến vận mệnh của mình, trong một ngày ngắn ngủi, đã có sự thay đổi long trời lở đất, trong một khắc suýt nữa chết trong nghèo khó thất vọng ở căn hộ thuê, giờ khắc này lại ngồi cùng bàn cơm với nam thần mê hoặc hàng vạn hàng nghìn thiếu nam thiếu nữ thậm chí cả các ông chú bà thím.

Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, không thể không thừa nhận anh quả thật rất bảnh, hơn nữa người thật cũng không thể so sánh với tạo hình trên phim truyền hình. Ngầu ngầu, dáng dấp rất có phong vị. [phong vị: đặc tính gây hấp dẫn]

"Chào ngài.", Tiêu Nghị lấy dũng khí mở lời, "Lô lão sư*, tôi là trợ lý công việc của ngài, công ty mời tôi tới." 

*Hậu tố lão sư (thầy) không chỉ dùng để chỉ giáo viên mà còn dùng để chỉ những người đã đạt đến trình độ bậc thầy, chuyên nghiệp trong một lĩnh vực nào đó.

Đỗ Mai: "Đây là Tiêu Nghị, đây là Lô Chu, hai người các cậu có vẻ quen biết? Gặp nhau rồi sao?"

Lô Chu không thèm nói gì, mơ hồ phát ra giọng mũi, tùy tay cầm thực đơn, Tiêu Nghị lập tức đứng dậy, đi ra ngoài kêu nhân viên phục vụ, Đỗ Mai lại nói: "Đã gọi món rồi, Tiêu Nghị, cậu gọi cậu ấy Chu ca là được."

"Gọi Foie Gras [gan ngỗng béo] không?

"Gọi rồi.", Đỗ Mai, "Hôm nay Vương đạo* gọi cho tôi, công ty Vĩnh Ngộ đề cử người với ông ta, ông ta hỏi han, sang năm An Huy có một hạng mục, là phim cổ trang, chính phủ đầu tư, nói về Tôn Quyền**, bốn mươi tập."

ạo diễn Vương, vì nhiều lý do (tắt, gọn, dùng như một tên, để thống nhất xưng hô,...) nên sẽ để "Vương đạo".
**Tôn Quyền, tức Tôn Thái Tổ hay Ngô Đại Đế, ông là vị quân chủ đầu tiên của nước Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

"Cái thứ quỷ gì vậy.", Lô Chu nói, "Không có hứng, bị kiểm tra nghiêm ngặt như thế mà còn đòi quay cổ trang? Phim đời thường lần trước đâu?"

"Phim đời thường tôi từ chối thay cậu.", Đỗ Mai thuận miệng nói.

Lô Chu liếc nhìn Đỗ Mai, lúc này nhân viên phục vụ mới mang thức ăn lên, ba người không nói nữa, Lô Chu bắt chéo chân, rung rung, một tay gác lên lưng ghế, đánh giá Tiêu Nghị.

"Tiêu Nghị trước kia làm nhạc sĩ.", Đỗ Mai nói, "Công ty sắp xếp cậu ấy đi theo cậu, cũng là muốn để cậu dẫn dắt cậu ấy."

Tiêu Nghị cười cười.

"Âm nhạc.", khóe miệng Lô Chu co rút, không nói gì, tùy tiện ăn qua loa rồi bảo: "Tôi về ngủ đây."

Tiêu Nghị liếc Đỗ Mai, Đỗ Mai gật đầu, Tiêu Nghị biết như thế tức là đã được, Lô Chu mới nhổm dậy, Tiêu Nghị nhanh chóng cầm áo khoác anh đi đến, giúp Lô Chu mặc vào, anh đeo kính râm đi phía trước, Tiêu Nghị theo sau, không dám hé răng lấy nửa lời.

Cậu biết dân có tiền phần lớn không thích chuyện trò cùng đám thuộc hạ, rất hay coi người trước mắt như vô hình.

Trước kia cậu không chỉ một lần cười nhạo đám thuộc hạ bọn phú nhị đại dẫn theo, không nghĩ tới thời gian nháy mắt trôi qua, vô số người trở thành kẻ có tiền của, mà bản thân mình số mệnh đã định trước phải làm tay chân của đám nhà giàu —— Cái thế giới phũ phàng này.

*giàu đời hai, con đại gia, người thừa kế gia sản lớn.

Lô Chu hoàn toàn coi Tiêu Nghị như không khí, đứng trước cửa xe, khó hiểu liếc Tiêu Nghị một cái, Tiêu Nghị lập tức tỉnh ra, lật đật giúp anh mở cửa xe, Lô Chu cúi người bước vào.
"Lần sau đừng có tái phạm lỗi này nữa.", Lô Chu chỉ chỉ ngón trỏ vào mặt Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị không dám hó hé, gật gật, trong lòng âm ỉ từng cơn sấm rền.
Dọc đường đi không ai nói gì, chăm chú lái xe, đưa Lô Chu và Tiêu Nghị về tận nhà, Tiêu Nghị xuống đứng trước xe nói với bác tài: "Cảm ơn, vất vả rồi."

Tài xế trao một ánh mắt đồng tình: "Cậu nhóc, làm rất tốt."

Tiêu Nghị dở khóc dở cười, xem ra tính Lô Chu hẳn là rất có tiếng trong công ty.

Lô Chu vừa về tới, Tiêu Nghị ngay lập tức mở hết đèn lên.

Lô Chu vừa vào nhà đã đeo headphone lên, canh lúc chưa chạm tới tai, Tiêu Nghị vội hỏi: "Bây giờ tắm chưa? Tôi đi mở nước ấm."

Lô Chu hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Tiêu Nghị, Tiêu Nghị nghĩ nghĩ rồi vào phòng tắm mở nước ấm xả vào bồn tắm lớn, lát sau, cậu thấy Lô Chu ở trong phòng khách đi tới đi lui, miệng lầm bà lầm bầm, không biết nhẩm học cái gì, rồi lại giống như mộng du đi đến nhà tắm.

"Này!", Lô Chu ở trong phòng tắm quát.

Tiêu Nghị lập tức ôm quần áo vào đó.
"Sao nước lại nóng vậy?!", Lô Chu giận điên, "Muốn phỏng chết tôi sao?!"

Tiêu Nghị: "..."

Tiêu Nghị ngày đầu nhận việc đã bị nam thần thành công dọa chết khiếp nhiều lần, định vào thêm nước lạnh cho anh, Lô Chu lại khoát tay: "Méo cần!"

Tấm kính trong mờ mờ ẩn hiện dáng người cao lớn của Lô Chu, tỉ lệ cơ thể vừa vặn, to lớn mà cân đối, tay chân dài nuột, Tiêu Nghị để quần áo xuống, thức thời lui ra.

Tiêu Nghị mở nhật trình ngày hôm sau Lâm phó tổng giao cho cậu, nghe thấy tiếng gọi của Lô Chu trong phòng tắm, thật vất vả chờ anh tắm rửa xong, xỏ dép lê đi lên phòng, Tiêu Nghị mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi, đang tính hưởng thụ bồn tắm mát xa cỡ lớn của Lô Chu một lúc, quần áo vừa rời người, đang nheo nheo mắt trước gương, lại nghe thấy tiếng Lô Chu vọng từ tầng hai: "Ê!"

Tiêu Nghị: "..."

Tiêu Nghị cấp tốc mặc ào quần áo đi lên, thấy Lô Chu mặc áo khoác ngủ, đang nằm trên giường.

Lô Chu không hề hay biết mà vặn Tiêu Nghị: "Gọi cậu mấy tiếng rồi, không nghe thấy?"

Tiêu Nghị: "Thực xin lỗi, nãy mới lên tới cầu thang thì vấp."

"Thôi bỏ đi.", Lô Chu nói.

Lời nhắc nhở của Lâm phó tổng quả nhiên rất hữu hiệu, Lô Chu lười biếng không thèm nhúc nhích nói: "Nước đâu?"

Tiêu Nghị xuống dưới rót cho Lô Chu ly nước, Lô Chu lại nhăn nhó: "Sao không bỏ đá? !"

Tiêu Nghị vù như một cơn gió phóng đi lấy đá, trên đường đi thật muốn ném cái ly đi, thầm nghĩ công việc này được trả tám ngàn? ! Lại còn trả lương trước thuế? ! Đầu năm đi bó cốt thép thuê chỉ được hai vạn thôi đó!
Bỏ đi, vì chữ ký và bạn gái, vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn.

Tiêu Nghị tráo thành khuôn mặt tươi cười mặc dù đang mệt muốn chết cộng với căng thẳng tinh thần: "Rất xin lỗi, Chu ca, lần đầu em đến, không biết thói quen sinh hoạt của anh, về sau nhất định sẽ nhớ kỹ."

"Ờ.", Lô chu thuận miệng đáp, "Sau này nhớ rõ, sau khi tắm xong nhất định phải chuẩn bị nước đá."

Tiêu Nghị đứng chờ Lô Chu sai bảo tiếp, hy vọng Lô Chu sẽ không đột phát kỳ tưởng [tự nhiên nghĩ ra cái gì đó quái lạ] và thả cậu đi, không nghĩ tới Lô Chu lại chỉ tay lên chiếc Ipad chễm chệ trên tủ đầu giường.

"Coi coi thiên hạ bình luận gì trên Weibo của tôi.", Lô Chu lệnh.

Tiêu Nghị: "..."

Ra là đại minh tinh cũng sẽ đọc bình luận bên dưới Weibo của chính mình sao? Tiêu Nghị quả thực nhận ra một mặt hoàn toàn mới về Lô Chu, mở Ipad của Lô Chu lên, đăng nhập Weibo, hơn ba ngàn lượt chuyển tiếp, bảy ngàn bình luận. Bên trên là hình Lô Chu chụp cùng một con cún và bạn gái.

Con chó kia là cún cưng thuộc giống Chihuahua của cô bạn gái Trương Hân Nhiên của Lô Chu.

Phía dưới bình luận ầm ầm, Tiêu Nghị lần đầu tiên nhìn thấy số bình luận khủng bố như vậy trên Weibo, so với Lô Chu, Weibo của mình quả thực như kẻ vô hình, vất vả lắm được kha khá fan nhưng vẫn ít hơn nhiều.
"Đọc đi.", Lô Chu nói.

"La liếm...", Tiêu Nghị cẩn thận nói, "Nam thần anh quá đập choai... Quỳ bò la liếm..."

"Chu nhà mị để quả đầu nào cũng đẹp..."

"Nam thần một vạn năm..."

"Bên cạnh có người bạn nhỏ 2333..." [2333 trong ngôn ngữ mạng có nghĩa gần như "cười lăn lộn"]

"Chu Chinh là vương đạo..."

"? ? ?"

Tiêu Nghị nhất thời chưa kịp phản ứng, kéo dài giọng: "Hình..."

Tiêu Nghị nhận ra có gì không đúng, bèn sửa lại: "... Đẹp trai quá!"

"Cái gì?", Lô Chu nghe dược ngữ khí do dự của Tiêu Nghị, "Đưa đây tôi coi?"

Tiêu Nghị đột nhiên có dự cảm không hề tốt chút nào, tiêu rồi —— comment kia là:

Tiểu mỹ nữ: Con Chihuahua trong hình chỉnh sửa mặt kìa, vợ chồng cùng phẫu thuật thẩm mỹ? Sửa cả người có phải đẹp hơn không há há há.

Lô Chu nắm Ipad, hít sâu một hơi, Tiêu Nghị thầm nghĩ thúi hẻo rồi thúi hẻo rồi, nam thần muốn phá nhà hở. Ngay lúc đó kỳ tích làm sao Lô Chu lại kìm nén được, ném Ipad, suýt chút nữa phi trúng Tiêu Nghị, Tiêu Nghị nhặt lên định đọc mấy bình luận ca ngợi đặng an ủi tâm tình Lô Chu, Lô Chu lại nói: "Kéo acc này vào danh sách đen."

Tiêu Nghị vâng dạ, thẳng tay block kẻ kia, Lô Chu nói tiếp: "Lấy một cái Ipad nữa đăng nhập, vào acc phụ, tra ra Weibo đó, rủa chết nó."

Tiêu Nghị: "..."

Không phải kiểu này chứ! Tiêu Nghị quả thực bị Lô Chu quay đến chóng mặt, Lô Chu tiếp: "Trên đó có hơn hai mươi tài khoản phụ, thay phiên vào Weibo nó, tìm bài đăng gần nhất, sủa vài câu."

Tiêu Nghị kiên trì, phẫn nộ chỉ trích hắn một trận, thí dụ như "Sao bạn lại nói như vậy" "Chu của tôi thật sự không thẩm mỹ" "Bạn nói vậy là sai" trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc không lời, Lô Chu dùng Ipad trong tay vào Weibo người kia, nhìn xuống, có vẻ không mấy hài lòng, nhưng cũng không nói gì.

"Taobao*.", Lô Chu nói.

*Tên một trang mua sắm trực tuyến trên mạng nổi tiếng ở Trung Quốc.

Tiêu Nghị mở Taobao lên, ngớ người, Lô Chu tiếp: "Xem trang đầu!"

Tiêu Nghị lập tức mở trang đầu, Lô Chu nhìn lướt, làm một động tác tay, Tiêu Nghị hoàn toàn chả hiểu mô tê gì, Lô Chu khó hiểu lại thêm mất kiên nhẫn: "Qua trang! Sao ngốc thế? !"
Tiêu Nghị điên cuồng rủa xả trong lòng nam thần anh lầy vậy, bạn gái anh có biết cả lên Taobao cũng có người hầu lật trang không!

Tiêu Nghị sang trang, lại giữ Ipad, mở mục quảng cáo Taobao cho Lô Chu xem, sợ Lô Chu nhìn không rõ, bèn xích lại gần, Lô Chu nhảy nhảy mũi, dường như có chút ghét bỏ hơi của cậu: "Lại gần thế làm gì?"

Tiêu Nghị đành nhích mông xa ra một chút, lật qua một trang, nhìn thấy hộp gỗ đựng giấy, Lô Chu có vẻ hứng thú: "Nhìn xem."

Tiêu Nghị nhấp vào, Lô Chu nói: "Tìm."

Tiêu Nghị bắt đầu thích ứng tốc độ lướt Taobao của Lô Chu, vì thế tìm mục hộp gỗ, hộp nhựa, tất cả đều dùng để đựng giấy, sau đó Lô Chu bảo: "Ném hết vào xe hàng đi."

Tiêu Nghị: "..."

Bốn mươi bốn hộp khăn tay, toàn bộ hốt vào xe mua hàng, Lô Chu tùy tiện động động tay chỉ trỏ, cả nhấc tay cũng lười, Tiêu Nghị lập tức phối hợp anh trong "hành trình" dạo Taobao, kết quả Lô Chu lại vừa ý một bình hoa thủy tinh mini, mua hơn ba mươi cái.
Sau đó lại "tậu" thêm hai mươi hộp bánh bích quy thủ công.

Cuối cùng Tiêu Nghị chuẩn bị mở xe mua hàng ra, để Lô Chu lọc lại lần nữa, Lô Chu lại bảo: "Trả tiền hết xe hàng đó đi."

Tiêu Nghị: "... ... ... ... ... ... ..."

Lô Chu đưa mật mã một thẻ tín dụng cho Tiêu Nghị, Tiêu Nghị bèn dùng thẻ kia mua đồ.

Lô Chu có vẻ hơi mệt, Tiêu Nghị hỏi: "Buồn ngủ sao?"

"Ừm.", Lô Chu đáp, "Xem cái thằng kia có sủa lại không."

Tiêu Nghị mở Ipad ra xem: "Không online, cũng không trả lời bình luận."

Lô Chu: "Chửi nó tiếp."

Tiêu Nghị đành phải kiên trì, mở trang Weibo kia, thầm nghĩ khó trách phải ký thỏa thuận bảo mật, thật ra đã tính cả rồi, cuối cùng nghĩ nghĩ, lại xóa đi mấy câu.

"Mở phim điện ảnh đi.", Lô Chu nói.

"Muốn xem cái nào?", Tiêu Nghị ngồi xổm bên tường mở đầu Blu-ray, Lô Chu đáp: "Tùy, diễn biến chậm thôi."
Tiêu Nghị chọn một bộ kịch câm, ánh sáng dao động, Lô Chu tựa vào đầu giường xem phim: "Xong rồi đeo cho cái chứng nhận 'xài được'."

Tiêu Nghị mặt không đổi sắc, còn muốn đeo xích chó cho tôi hở? Chờ lừa được chữ ký của anh xong thì từ chức luôn.

Tiêu Nghị thấy Lô Chu không nói gì, lặng lẽ đi ra cửa, tắm sơ rồi ra, khi vào phòng thì thấy Lô Chu đã ngủ, liền nhẹ nhàng tắt phim đi, Lô Chu trở mình, Tiêu Nghị nhất thời phản xạ có điều kiện đứng thẳng, chuẩn bị chịu mắng, may mắn Lô Chu chỉ đang ngáy ngủ.

===============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro