Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Suốt cả buổi học, Tần Nam chỉ chán nản vẽ bậy trên giấy vì mấy cái kiến thức này cậu đã nhai đi nhai lại suốt bao năm cấp 3 rồi thế mà giờ còn phải ngồi đây học lại. Tần Nam không thèm chú tâm đến giáo viên đang miệt mài giảng bài. Trong đầu cậu lúc này chỉ đang suy nghĩ về chuyện nhiệm vụ.

Tuy là hôm nay An Lạc Tuyết không gặp được Lục Thần nhưng còn ngày mai, ngày mốt, ngày kia thì sao? Cho nên tính tới tính lui chỉ còn cách tung tin đồn về thân phận thật của Lục Thần ra khắp trường. Nữ chính là học sinh gương mẫu, con nhà gia giáo tuyệt đối sẽ không dám giao du với người dính liếu đến xã hội đen như nam chính.Chỉ có cách đó mới triệt để cắt đứt quan hệ giữa cả hai.
A! Tự nhiên cậu cảm thấy bản thân cũng thông minh đó chứ!

Còn về phần tiếp cận Lục Thần, cậu cũng đã tính toán sẵn cả rồi.
Theo như cốt truyện, một tháng sau nam chính sẽ bị thương nằm trong một con hẻm khuất rồi được nữ chính đem về nhà chăm sóc, dần dần hai người mới nảy sinh tình cảm với nhau.

Tần Nam dự định sẽ thay thế nữ chính cứu vớt nam chính lúc bị thương. Như vậy, cậu sẽ có nhiều thời gian để tăng độ hảo cảm với nam chính.

Nhưng điều làm cậu buồn rầu là con hẻm chết tiệt đó ở đâu? Trong truyện chỉ nói Lục Thần bị thương nằm trong một con hẻm tối mà không nói rõ hẻm nào chẳng lẽ phải tìm khắp tất cả các con hẻm trong thành phố sao. Chợt nghĩ đến điều gì, Tần Nam bèn hỏi hệ thống:

"Nè! hệ thống, cậu có thể định vị vị trí của nam chính Lục Thần không?"

Hệ Thống trả lời ngay.

"Đương nhiên là có thể, hệ thống còn có cả thiết bị báo nguy khi nam chính gặp nguy hiểm nữa, tuy nhiên nếu ký chủ muốn cài đặt nó thì phải dùng điểm thưởng để đổi."

Phải dùng tích phân đổi, Tần Nam nhìn số 0 tròn trĩnh trên bảng thông tin của chính mình, không khỏi than khóc trong lòng.

"Có cách nào khác không? Bây giờ tôi đào đâu ra điểm mà đổi chứ?"

Manh hệ thống suy nghĩ một hồi liền nói:

"Vậy thì hệ thống có thể cho chủ nhân mượn nợ, nó sẽ được trừ dần vào điểm thưởng chủ nhân kiếm được sau này."

Tần Nam tươi tỉnh hẳn lên, ông trời quả là không phụ lòng người tốt mà.

"Thế cài đặt chương trình định vị lẫn báo nguy tốn bao nhiêu điểm vậy?"

"100 điểm~"

100 điểm lận á!
Tần Nam cắn răng nhìn điểm thưởng của mình chuyển sang -100 không khỏi khóc thầm.
Chưa chi đã mất toi 100 điểm thưởng rồi.

Sau đó, Tần Nam vẫn tiếp tục sinh hoạt bình thường. Nhưng còn Lục Thần, hắn đang phải chật vật với những tin đồn từ đâu rơi xuống, tin tức Lục Thần có dính dáng đến xã hội đen đã lan ra khắp trường nên học sinh trong trường đã bắt đầu kiêng dè hắn. Thế là chiến thuật của Tần Nam đã thành công ngoài mong đợi. Không những An Lạc Tuyết không dám đến gần Lục Thần mà hầu như gần cả trường này đều không dám thân cận với hắn.

Chỉ cần quăng một đống tiền nhờ người tung tin đồn thôi mà đã giải quyết được mối nguy hại ngầm giữa nữ chính và nam chính rồi.

Gia tộc của Vũ Hiên vốn là gia tộc lớn mạnh, Lục Thần bây giờ thân cô thế cô có tra đến đâu cũng sẽ không thật sự biết được kẻ đứng sau là Tần Nam.

Cho nên mới nói có tiền, có gia thế thật là sướng!!!

Càng nghĩ Tần Nam càng khoái chí, môi cũng bất giác nâng lên một độ cong hoàn hảo. Nụ cười ấm áp trước nắng chiều rực rỡ như một bức tranh tuyệt đẹp đến mức không ai có thể dời mắt khỏi nó.

An Lạc Tuyết đứng lặng nhìn khung cảnh tuyệt mĩ đó, lòng không khỏi cảm thán đàn anh quả nhiên xứng danh nam thần, khi cười lên đẹp tựa như thiên sứ vậy.

Ding~ độ hảo cảm của An Lạc Tuyết +5

Nghe tiếng hệ thống báo độ hảo cảm độ của nữ chính tăng lên, Tần Nam liền quay đầu lại liền thấy ngay An Lạc Tuyết đang si mê nhìn cậu.

Bộ dạng ngô nghê của cô bé khiến cậu muốn bật cười nhưng cố nín nhịn, khẽ đi đến gọi cô:

" Lạc Tuyết! Lạc Tuyết!!"

Lạc Tuyết giật mình tỉnh khỏi cơn say mê thì đã thấy gương mặt đẹp như tượng tạc của Tần Nam ở gần ngay sát mặt mình. Cô nàng đỏ mặt lúng túng đến nỗi nói lắp không ngừng:

"Đàn anh.....Tuệ An bảo em đi gọi anh, hôm nay chúng ta phải đến phòng nhạc luyện tập tiếp."

Nói xong, cô liền ngượng ngùng chạy đi trước bỏ lại Tần Nam đang đắm chìm trong hạnh phúc vì độ hảo cảm của nữ chính lại tăng.

Nữ chính đáng yêu quá đi mất, mới đó mà độ hảo cảm đã lên đến 70 rồi.

Tại sao đối tượng chinh phục không phải là Lạc Tuyết mà lại là cái tên Lục Thần khó ưa kia cơ chứ, cậu muốn tán gái đẹp cơ. Sầu não than vãn với hệ thống một hồi, Tần Nam mới chịu đi đến phòng âm nhạc của trường.

Vì còn gần 1 tháng nữa, sự việc nam chính bị thương mới diễn ra nên cậu đã tranh thủ thời cơ tăng độ hảo cảm của nữ chính cũng cho người bảo vệ và theo dõi cô ấy gắt gao.

Về phần kết thân với nam chính thì sau lần bị trừ điểm hảo cảm, Tần Nam không dám tùy tiện tiếp cận Lục Thần nữa, sợ hắn lại cảnh giác mà giảm độ hảo cảm với mình. Mặc dù đến giờ 1 chút hảo cảm nam chính cũng ko thèm bố thí cho cậu. Thật là quá thảm mà.

Một tuần trước, Tần Nam vừa nhận lời làm đệm đàn cho Lạc Tuyết cùng bạn của cô hát buổi văn nghệ sắp tới mà trường tổ chức nên hằng ngày cuối giờ đều đến phòng âm nhạc luyện tập cùng nữ chính để trau dồi thêm tình cảm.

Vì nam phụ vốn đam mê đánh đàn dương cầm từ nhỏ nên chuyện đệm đàn rất dễ dàng.

Tần Nam trước đây cũng rất hứng thú với đàn dương cầm, trình độ cũng không phải dạng thường. Nếu không phải ba mẹ nhất quyết ngăn cản có lẽ cậu đã thi vào trường âm nhạc rồi trở thành một nghệ sĩ dương cầm chứ không phải là vào một đại học bình thường rồi làm một kế toán nghèo nàn bị cấp trên đè đầu cưỡi cổ. Cho nên xét về nhiều phương diện, Vũ Hiên rất giống Tần Nam. Cả hai đều phải từ bỏ ước mơ vì sự ngăn cản của gia đình.

Tối hôm đó, Tần Nam đang loay hoay chuẩn bị lên giường đi ngủ thì nghe tiếng hệ thống vang lên:

"Báo động!!! báo động!! Nam chính gặp nguy hiểm, báo động!! báo động! Nam chính gặp nguy hiểm, địa chỉ là xxxx đường xxxxxx."

Tần Nam nghe hệ thống báo động liền vội vàng lái xe đi tìm Lục Thần ngay.
Khi tìm được thì cậu đã thấy Lục Thần đang nằm bất động trong hẻm tối. Hơi thở suy yếu, máu nhuộm đỏ cả bộ đồng phục vốn sạch sẽ của hắn.

Tần Nam vội nâng Lục Thần dậy, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến cậu hơi khó chịu nhưng vẫn cố đỡ nam chính vào trong xe.
Về đến nhà, cậu lại đỡ Lục Thần lên lầu, may mà buổi tối người làm và quản gia đều không ở lại biệt thự. Nếu không nhìn thấy cảnh tượng cậu vác một người bê bết máu vào nhà thế này tuyệt đối sẽ bị dọa sợ chết ngất mất thôi.
Đỡ được nam chủ lên phòng, cậu liền mau chóng đặt Lục Thần xuống giường rồi thở hổn hển.

Hộc.. hộc...... coi vậy mà nặng ghê gớm. Không hiểu sao trong truyện nữ chính yếu đuối như vậy mà có thể đỡ được nam chính về nhà hay thật.

Tần Nam thở gấp vài hơi cho lại sức xong thì xoay người xem xét vết thương cho nam chính. Tình hình có vẻ không nghiêm trọng như cậu tưởng, hắn chỉ bị một vết thương ở vai trái và một vết thương ở bụng là chảy máu nhiều, còn lại là những xây xát nhỏ không đáng kể. Nhưng cũng không nặng đến mức máu chảy ướt đẫm quần áo như vậy .

Thế máu trên người nam chính rốt cuộc từ đâu ra?

Nếu trong hẻm tối đó, Tần Nam chịu quan sát kĩ hơn thì có lẽ cậu sẽ thấy trong con hẻm không chỉ có nam chính đang nằm vật vã mà còn có ba cái xác chết nằm ở bên cạnh hắn.

Tiếc là lúc đó, Tần Nam chỉ quan tâm đến mỗi nam chính mà không để ý xung quanh để rồi.....Sau này phải hối hận đến cùng cực.

Tần Nam không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, việc cần quan tâm bây giờ là vết thương của Lục Thần phải giải quyết làm sao đây.

Nghĩ một hồi, Tần Nam liền gọi cho bác sĩ riêng của cậu. Bởi vì thân phận của Lục Thần không thích hợp đến bệnh viện lắm mà một mình cậu làm sao có thể xoay sở được, cho nên gọi bác sĩ tư nhân vẫn là biện pháp tốt nhất.

Trong lúc chờ bác sĩ đến, Tần Nam vừa lấy một ít bông băng băng bó sơ để cầm máu tạm thời cho nam chính vừa trách móc hệ thống:

"Chuyện này là sao vậy? Rõ ràng phải 1 tháng nữa nam chính mới bị thương. Sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh hơn dự tính? Nam chính hình như còn bị thương nặng hơn trong truyện miêu tả nữa!"

Hệ thống cũng không biết nói sao về tình tiết bị thay đổi bất ngờ này.

"Có lẽ là hiệu ứng cánh bướm, vì chủ nhân tung tin đồn thổi về nam chính nên khiến hắn bị tập kích sớm hơn dự định, nam chính vì không phòng bị trước nên mới bị thương nặng như vậy."

Tần Nam nhìn người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, làn da hắn đã tái nhợt đi vì mất máu. Bỗng nhiên trong lòng ùa vào một cảm giác tội lỗi.

''Vậy tất cả là do tôi sao..."

Vì mình tung tin đồn mà khiến Lục Thần bị tập kích sớm hơn dự định lại còn bị thương nặng như vậy. Dù biết hắn chỉ là một nhân vật trong một cuốn sách thôi nhưng Tần Nam vẫn cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Cảm giác mình gián tiếp hãm hại người khác rất tồi tệ, nó khiến cậu cảm thấy tự trách. Hệ thống nhìn Tần Nam ưu sầu, biết cậu đang cảm thấy có lỗi liền cố gắng an ủi:

"Ngài đừng tự trách mình nữa, dù ngài không làm vậy thì một tháng sau Lục Thần cũng sẽ bị tập kích. Đó là chuyện sớm muộn phải xảy ra, ngài hãy nghĩ coi Lục Thần bị thương sớm hơn dự định chẳng phải là chuyện tốt sao, ngài có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự định."

Nghe hệ thống an ủi, Tần Nam tuy vẫn không xóa nhòa được cảm giác tội lỗi.
Nhưng cũng nhận thấy lời hệ thống nói đúng, nếu tình tiết xảy ra sớm hơn dự định mà cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn, có thể về nhà sớm hơn. Nhắc đến về nhà, tâm trạng Tần Nam liền tốt lên một chút.

Xin lỗi nam chính, tuy cảm thấy rất có lỗi nhưng cậu cần phải về nhà. Vậy nên sau này, Tần Nam sẽ càng phải làm nhiều chuyện còn bỉ ổi, đáng khinh hơn nữa. Mới nhiêu đây thì có là gì, cậu còn phải khiến cho nam chính hận mình đến tận xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro