Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi bác sĩ đến chữa trị xong, Tần Nam tiễn bác sĩ ra về rồi đến xem tình hình Lục Thần một chút.

Thấy vết thương đã không có vấn đề gì, cậu liền định đi sang phòng bên ngủ.
Cậu đã lo cho nam chủ nguyên cả buổi rồi bây giờ rất mệt mỏi, vừa định đi khỏi phòng thì tay Tần Nam bỗng bị ai đó nắm lại.

Hoá ra Lục Thần đang nắm chặt lấy tay của cậu, khuôn mặt xinh đẹp trông còn tái nhợt hơn lúc trước, đôi mày nhăn lại cùng mồ hôi liên tục chảy dọc từ trán đến cằm cho thấy hắn đang ở trạng thái không ổn định.
Tần Nam đang ngơ ngác không biết nam chính bị làm sao thì đã nghe thấy tiếng Lục Thần nói:

"Đừng......đừng đi...đừng rời bỏ con......đừng mà!"

Giọng nói khàn đặc cố sức một cách tuyệt vọng, như mang một nỗi sợ hãi vô hình nào đó.

Tần Nam nhìn Lục Thần vì mơ thấy ác mộng mà sợ hãi đến nỗi không ngừng run rẫy lại nhìn cánh tay yếu ớt đang nắm chặt tay cậu không buông đành thở dài một tiếng.

Cậu ghé vào sát bên cạnh nam chính, cánh tay còn lại khẽ vuốt ve xoa đầu Lục Thần một cách cứng nhắc, miệng dùng ngữ khí ôn tồn nhất có thể nói với hắn.

"Đừng sợ, đừng sợ... có tôi ở đây, sẽ không bỏ rơi con....mãi mãi ở bên cạnh con. Lục Thần ngoan, đừng sợ, ngoan nào ngủ đi..."

Lục Thần như nghe được lời trấn an vụng về của Tần Nam mà trở nên yên tĩnh lại. Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt tay Tần Nam nhất quyết không buông, như nắm chặt trong tay sinh mệnh của chính mình vậy.
Tần Nam nhìn thiếu niên ngây ngô nắm lấy tay mình, cảm thấy nam chính thực ra cũng rất khổ sở.
Vì để bào chữa cho hành vi điên cuồng của nam chính Lục Thần, tác giả đã thêu dệt cho hắn một quá khứ vô cùng bi thảm.

Lục Thần lúc nhỏ đã phải tận mắt chứng kiến cảnh ba mẹ chết trước mặt mình. Đó là trong một lần bị kẻ thù phục kích, khi mùi máu tanh cùng tiếng súng đạn đan xen nhau. Hắn được mẹ giấu trong một chiếc tủ nhỏ tăm tối, qua khe nhỏ của ô cửa nhìn thấy ba mẹ hắn bị giết chết mà bản thân chỉ có thể nằm run rẩy không thể làm gì. Bất lực, khổ sở, đau đớn đến khôn cùng, cú sốc quá lớn đã tạo nên một khoảng trống trong tâm hồn của Lục Thần.

Khi ông nội tìm đến cứ ngỡ là sẽ có người yêu thương bảo bọc đứa trẻ bị tổn thương ấy. Nhưng ông lại lạnh lùng đẩy hắn vào lò huấn luyện, muốn biến hắn trở thành một sát thủ máu lạnh, một người thừa kế tàn bạo kế vị ngai vàng của ba hắn.

Vậy nên Lục Thần mới chối bỏ quyền thừa kế bang phái, trốn chạy khắp nơi không muốn dấn thân vào xã hội đen cũng vì điều đó.

Mãi cho đến khi nữ chính Lạc Tuyết xuất hiện sưởi ấm trái tim hắn. Lục Thần cứ tưởng Lạc Tuyết sẽ mãi ở bên cạnh hắn, sẽ bù đắp lại khoảng trống trong tâm hồn hắn, cùng hắn đi hết cả cuộc đời này. Thế nhưng Lạc Tuyết lại nhẫn tâm phản bội hắn, muốn trốn chạy theo người đàn ông khác.

"Tại sao chứ? Tại sao ngay cả em cũng rời bỏ anh? Em cũng giống như bọn họ, rõ ràng đã hứa sẽ trở lại đón anh. Nhưng cuối cùng tất cả đều bỏ rơi anh, rõ ràng đã hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi. Hóa ra chỉ là giả dối! Tại sao lại lừa dối anh? Tại sao chứ?"

Khi đọc phần quá khứ của nam chính, Tần Nam cũng không để tâm mấy chỉ cảm thấy Lục Thần đúng là bệnh thần kinh, tâm lý bất thường.
Nhưng ngay lúc này đây, nhìn Lục Thần yếu ớt, chật vật nắm chặt tay cậu không buông, Tần Nam lại cảm thấy có chút đau lòng.

Lúc đó, hắn chỉ là một đứa trẻ đã phải chịu một cú sốc lớn như vậy, sợ hãi đến ám ảnh cũng là điều dễ hiểu. Lục Thần giam An Lạc Tuyết lại cũng vì sợ cô lại bỏ rơi hắn một lần nữa mà thôi. Giống như ba mẹ hắn, rõ ràng đã hứa sẽ trở lại. Cuối cùng chỉ còn là hai cái xác vô hồn, bỏ rơi hắn một mình trên cõi đời này.

Cậu càng nghĩ càng thấy xót, thế là quyết định ngủ lại bên cạnh Lục Thần, để nam chính một mình trong tình trạng như vậy cậu không an tâm.

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua căn biệt thự, mở đầu cho một buổi sớm tinh mơ đồng thời cũng đánh thức Lục Thần đang nằm trên giường.

Hắn hơi nhíu mày rồi đột nhiên mở to mắt cảnh giác nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh. Lục Thần thử cử động thân thể, đang muốn ngồi dậy thì hắn cảm thấy tay phải có gì không thích hợp, nhìn qua thì thấy tay hắn đang nắm chặt một bàn tay khác, đó là của một thiếu niên xa lạ đang ngủ gục bên giường.

Lục Thần hoảng hốt hất mạnh tay ra, thiếu niên đang say ngủ cũng vì động tác của hắn mà tỉnh giấc.

Tần Nam bị Lục Thần quấy rầy nên cũng tỉnh dậy. Cậu vội xoa mắt, vươn vai để thả lỏng cơ thể mỏi nhừ.
Đêm qua, nam chính đột nhiên bị sốt cao báo hại Tần Nam phải thức nguyên cả đêm chăm sóc cho hắn. Chỉ mới vừa chợp mắt một lúc liền bị nam chủ làm tỉnh giấc, cậu có chút khó chịu trách mắng:

"Này, đừng nháo!"

Lục Thần liếc nhìn chàng trai trước mắt, lại nhìn xung quanh căn phòng rồi nhíu mày hỏi

"Cậu là ai?"

Giọng hắn có chút khàn khàn nhưng vẫn mang đầy mùi cảnh giác. Tần Nam nào nghe Lục Thần nói gì chỉ cảm thấy bây giờ cậu rất buồn ngủ, rất muốn ngủ.

Nhìn Tần Nam lơ mơ không thèm quan tâm đến lời nói của mình, Lục Thần vươn người định bắt lấy Tần Nam hỏi cho ra lẽ. Nhưng chỉ vừa mới nhúc nhích một chút liền cảm thấy đau nhói ở phần vai và bụng, hắn nhịn không được rên lên một tiếng :

"A....."

Nghe thấy tiếng nam chính kêu rên đau đớn, Tần Nam ngay lập tức tỉnh ngủ, vội chạy lại đỡ lục thần, lo lắng nói:

"Cậu phải cẩn thận chứ! Vết thương vẫn chưa lành đâu, đừng nên cử động mạnh!!"

Sau đó liền cẩn thận xem xét, nhìn thấy vết thương không vỡ ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thần nhìn bộ dạng lo lắng cho mình đến sốt vó của chàng trai lạ mặt, không hiểu sao lại cảm thấy rất thuận mắt.

"Ding độ hảo cảm của Lục Thần +3 chúc mừng chủ nhân nha~"

Tần Nam ngớ mặt, trong lòng không khỏi cảm thán nam chính đúng thật là kỳ lạ.

Đợi khi Tần Nam kiểm tra vết thương của hắn xong, Lục Thần mới định thần lại tiếp tục tra hỏi:

"Cậu rốt cuộc là ai??"

Tần Nam muốn cạn lời, cho dù Lục Thần chưa bao giờ nói chuyện với cậu đi chăng nữa nhưng hai người cũng học chung lớp đó, cậu còn là nhân vật nổi bật như vậy thế mà Lục Thần lại không nhớ nổi cậu là ai, Tần Nam miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thật trân giới thiệu.

"Không nhớ tôi sao, tôi là Tần Nam, học cùng lớp với cậu. Hôm qua đang đi trên đường thì thấy cậu bị thương nên tôi đã đem về nhà."

"Vết thương tuy đã được chữa trị nhưng cậu vẫn còn yếu, chưa đi lại được đâu!"

Lục Thần nghe xong liền nheo mắt đánh giá Tần Nam, đúng là người này nhìn có chút quen mắt. Hình như là tên khả nghi mấy hôm trước đã nhìn lén hắn.

Ding~ độ hảo cảm -3

Quác! Tại sao? tôi rõ ràng còn chưa làm gì sao lại giảm xuống nhanh như vậy.

Tần Nam đau khổ quệt nước mắt nuốt thương đau vào trong lòng, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất có thể nói với nam chính:

''Tôi xuống dưới lấy đồ ăn sáng cho cậu, cứ ở yên trên giường đừng cử động nhiều."

Rồi nhanh chóng đi xuống lầu, nếu ở lại lâu cậu sợ mình sẽ đánh nam chính mất.

Lục Thần nhìn bóng lưng mất hút kia mà lòng đầy nghi hoặc, hôm qua bị tập kích bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp. Cũng may đối phương chỉ muốn bắt sống hắn nên không sử dụng hàng nóng.

Nếu không thì có lẽ hắn đã chết ở nơi xó xỉnh đó rồi.

Nhưng cũng vì vậh mà bị thương không ít khiến hắn ngất đi ngay tại đó. Có lẽ tên khả nghi này vô tình đi ngang qua nhìn thấy hắn nên đem về nhà chăng? Nhưng chẳng lẽ lại không nhìn thấy những cái xác bị hắn xử lí ngay bên cạnh đó.

Nếu là người thường chắc chắn sẽ bị dọa chạy, do trời quá tối chăng? Nhưng dám đem một người có lai lịch bất minh như hắn về nhà? Tên này bị ngốc sao?

Tần Nam vẫn ngô nghê đem cháo đến cho nam chính không hề biết rằng hình tượng của cậu trong mắt Lục Thần đã chuyển đổi từ tên khả nghi thành tên ngốc lúc nào không hay.

Đặt chén cháo vào bàn cạnh giường, Tần Nam múc một muỗng cháo vừa phải, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng nam chính. Nhìn Lục Thần mặt cứng nhắc không chịu há miệng ra thì vội giải thích:

"Tôi cũng không còn cách nào khác, vì cậu mà cử động phần tay sẽ làm vết thương rách ra nên tôi đành phải đút cho cậu thôi."

"Giờ thì ngoan nào! Ăn miếng cháo đi nào!"

Lời Tần Nam nói thật sự rất hợp lý, tình hình hiện giờ của Lục Thần không có khả năng tự ăn uống. Cử động nhiều sẽ khiến vết thương ở vai của hắn nứt ra. Nhưng đừng có dùng cái giọng dỗ trẻ em ăn để đút cho hắn được không!!! Hắn có phải là trẻ con đâu chứ?

Sau một hồi chật vật cuối cùng cũng đút cháo cho nam chính xong, tên này đúng là khó hầu hạ mà. Tần Nam cho Lục Thần uống thuốc xong thì cũng thay đồng phục để đi học, xuống lầu còn không quên dặn dò quản gia chăm sóc nam chính thật tốt.

Tần Nam nói dối nam chính là bạn cậu đang bị bệnh nhưng ba mẹ đi vắng nên nhờ cậy cậu chăm sóc, quản gia không hoài nghi gì nên Tần Nam cũng yên tâm đi học.

Đến lớp, Tần Nam liền xin nghỉ giúp Lục Thần. Thầy giáo tuy thấy kỳ lạ nhưng cũng không nói gì mà lặng lẽ bỏ qua, điểm danh rồi bắt đầu tiết học mới.

Tại biệt thự của Tần Nam, Lục Thần nhìn màn hình ti vi đang hiển thị tin tức ngày mới.

"2h sáng nay một nhân viên vệ sinh đã phát hiện ra 3 xác chết trong hẻm xxx đường xxxx. Bên cạnh các nạn nhân còn có vũ khí, nghi ngờ là một vụ thanh toán đồng bọn của băng đảng xã hội đen, hiện cảnh sát đang tiến hành điều tra."

Tiếng phát thanh viên vang lên không ngừng nhưng Lục Thần không quan tâm, hắn bây giờ chỉ nghĩ đến tên ngốc kia thôi.

Lục Thần nhớ rõ hôm qua khi ngất lịm đi, hắn đã mơ thấy cha mẹ của mình, mơ thấy mẹ âu yếm ôm hắn giấu vào ngăn tủ. Giọng run run cùng nước mắt rơi không ngừng trên gò má, dịu dàng nói với hắn:

"Con trai ngoan! Con phải ở trong này tuyệt đối không được ra ngoài! Mẹ cùng ba đi một chút sẽ trở lại đón con, thế nên con phải... phải ngoan ngoãn ở trong này, tuyệt đối không được.....không được ra ngoài! Ba mẹ sẽ trở lại với con ngay thôi!!"

Nhưng cuối cùng, họ đã không trở lại, mãi mãi không trở lại, bỏ mặc hắn một mình trên thế gian này.

Lục Thần thấy mình cô độc trong một không gian u tối, bóng đêm ám ảnh không một tia sáng dần cắn nuốt tâm hồn hắn, không có ai bên cạnh, tất cả đều rời bỏ hắn. Dù cho có tuyệt vọng gào thét đến mức nào cũng không có ai đáp lại.

Hắn điên cuồng gào thét, tiếng kêu gào hòa vào trong bóng tối khiến không gian càng thêm tĩnh mịch quỷ dị khiến hắn tuyệt vọng đến mức bật khóc.

Đừng bỏ rơi con.....

Xin đừng rời xa con mà.....

Đừng để con lại một mình....con sợ, xin đừng vứt bỏ con.

Ngay lúc tuyệt vọng tột cùng thì hắn bắt được một cánh tay, Lục Thần liều mạng nắm chặt lấy cánh tay đó không buông gào thét muốn níu lại.

''Đừng ....đừng đi đừng bỏ rơi con, đừng mà...''

Sau đó bỗng có một giọng nói vang lên bên tai hắn.

"Đừng sợ, đừng sợ... có tôi ở đây, sẽ không rời bỏ, sẽ không rời bỏ con....mãi mãi ở bên cạnh con Lục Thần ngoan, đừng sợ, ngoan nào ngủ đi."

Giọng nói ấm áp xua tan đi không gian u tối quanh hắn.

Là mẹ sao?

Là cha sao?

Nhưng họ đều đã chết rồi mà....

Mặc kệ là người nào, cũng xin đừng bỏ rơi tôi.

Lục Thần nhớ đến bàn tay lúc đó, nhớ đến giọng nói cứng nhắc trấn an hắn lúc đó. Tim bỗng đập thình thịch một cách mãnh liệt, lòng không khỏi dáy lên một cảm xúc khác lạ.

Là tên ngốc đó sao?


——Đường phân cách——


Ding độ hảo cảm của nam chính +10+10+10+........

Tần Nam đang trên lớp liền nghe thấy âm báo của hệ thống, nhìn độ hảo cảm bỗng nhiên tăng lên liên tục rồi dừng lại ở con số 53 mà cảm thấy không thể tin nổi.

Mới đó mà sao đã tăng nhanh như vậy, Tần Nam tỏ vẻ nam chính thật khó hiểu rõ ràng lúc nãy còn ghét bỏ cậu mà sao đột nhiên lại thay đổi chóng mặt như vậy.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, mức 53 có thể coi là bạn bè rồi.

Xem ra cậu làm việc không tồi, bước khởi đầu như vậy là quá tốt chỉ cần cố gắng thêm chút nữa. Tần Nam tin chắc mình sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sớm thôi.

Nghĩ như vậy tâm trạng Tần Nam liền phấn chấn hẳn lên, liền bật cười một cách vô nghĩa:

"Anh ơi, anh làm sao vậy?"

Nhìn Tần Nam bỗng nhiên bật cười không lí do. An Lạc Tuyết liền lay người cậu, khiến Tần Nam giật mình. Lúc này cậu mới nhớ ra mình có hẹn đến phòng nhạc tập với nữ chính.

"Anh Nam, anh là có chuyện vui sao, cứ cười mãi không thôi!"

Tần Nam lại khôi phục phong thái nam thần, rất tự nhiên cười nói với nữ chính.

"Ừ, cũng có thể cho là vậy!"

Lạc Tuyết nhìn cậu một hồi lâu rồi lại đỏ mặt quay đầu nói nhỏ với cậu:

"Sau này anh Nam nên cười nhiều hơn, anh khi cười lên nhìn rất đẹp ạ!"

Ding độ hảo cảm tăng lên 70, mị lực +5

Tần Nam mỉm cười, trêu chọc nữ chính:

"A vậy là em chê anh lúc bình thường không đẹp sao."

Lạc Tuyết bối rối giải thích:

"Không, không.....ý em không phải vậy.... đối với em, anh lúc nào cũng đẹp......đẹp cả."

Nhìn nữ chính gấp gáp đến độ vành tai đều đỏ hết lên, Tần Nam không khỏi cảm thán nữ chính sao có thể đáng yêu như vậy chứ.

Hôm nay Tần Nam về nhà sớm hơn mọi khi. Mặc dù cậu rất muốn ở lại với nữ chính nhưng dù sao đối tượng chinh phục chính cũng là Lục Thần, bỏ tên đó ở nhà cả ngày trời cậu cũng không yên tâm, vẫn là về sớm xem xét tình hình thì tốt hơn.
Vì vậy mà Tần Nam đã nói với nữ chính, cậu có chuyện quan trọng nên hôm nay không thể tập cùng với cô được. Lạc Tuyết cũng vui vẻ chấp nhận nhưng cậu nhìn ra được sự tiếc nuối trong đôi mắt của cô.

Về đến biệt thự của mình, Tần Nam liền hỏi quản gia một chút về tình hình của nam chính, khi quản gia nói mọi chuyện đều ổn cả thì cậu mới yên tâm.

Tần Nam liền lên lầu, mở cửa phòng mình thì thấy Lục Thần đang ngủ. Ti vi vẫn còn mở để đó, đoán chắc là xem ti vi xong liền ngủ quên đây mà.

Cậu liền lại gần nhẹ nhàng sửa sang kéo chăn gọn gàng cho Lục Thần rồi quay sang tắt ti vi mà không để ý trên màn hình đang đưa tin vụ giết người liên hoàn trong con hẻm lần trước cũng không nhìn thấy được nam chính mới vừa rồi còn đang say ngủ đã mở mắt theo dõi cậu từ lâu, ánh mắt xám tro đặc biệt sâu không lường được.

Ding độ hảo cảm của nam chính là 55, chủ nhân đang làm rất tốt đó!

Tiếng hệ thống vang lên khiến Tần Nam giật mình, cậu vừa quay đầu lại thì thấy nam chủ đang nhìn mình, lập tức nở một nụ cười thân thiện.

"Cậu tỉnh rồi à, tôi đã xin phép giáo viên cho cậu nghỉ học nên không cần lo lắng cứ yên tâm mà dưỡng thương đi nha."

Lục Thần nhìn tên ngốc trước mặt một hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

"Tại sao lại cứu tôi???"

Câu hỏi đột ngột khiến Tần Nam khá lúng túng nhưng ngay sau đó cậu liền mỉm cười ôn nhã mà trả lời:

"Chẳng phải chúng ta là bạn cùng lớp sao, bạn bè thì nên biết quan tâm giúp đỡ lẫn nhau."

Lục Thần nhịn không được bỡn cợt.

Ha....câu trả lời thật nực cười, cả trường đều vì sợ thân phận của hắn mà xa lánh hắn, tên ngốc này lại........
Thật giả dối!!!

Trong lòng Lục Thần bỗng dáy lên cảm xúc muốn xé nát nụ cười ôn hoà kia, muốn nhìn thấy người con trai lương thiện này rơi xuống đáy địa ngục, khiến cho cậu tuyệt vọng đến không thể nở nụ cười được nữa.

Ding độ hận thù 0.5

What??? Tôi đã làm gì mà độ hận thù lại tăng chứ?

Mặc dù đây cũng là chuyện tốt nhưng cậu không vui tí nào, tên Lục Thần này đúng bệnh thần kinh, không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì nữa.

Dù trong lòng đang rủa thầm nam chính nhưng ngoài mặt, Tần Nam vẫn giữ thái độ tốt bụng.

"Tôi nghĩ cậu nên tạm thời ở lại nhà tôi cho đến khi vết thương khá lên, trong thời gian này tôi sẽ giảng lại bài học trên lớp cho cậu được chứ?"

Lục Thần nghe Tần Nam nói liền lập tức xóa đi cái ý nghĩ điên cuồng vừa rồi, xem xét một chút thì cảm thấy lời đề nghị của Tần Nam cũng không tồi.

Bây giờ nếu Lục Thần trở về thì quá nguy hiểm, bọn chúng có thể tập kích hắn lần nữa. Nếu ở lại đây, ít nhất hắn sẽ được an toàn. Tần Nam là con trai độc nhất của gia tộc họ Tần, tuy Tần gia không dính liếu đến xã hội đen nhưng uy danh của gia tộc lâu đời này cũng khiến ít nhiều kẻ trong giới kiêng dè, đến cả ông nội của Lục Thần cũng sẽ ngại phiền phức mà không đến quấy rầy hắn nữa.

Như vậy thì một công đôi việc, xem ra ở lại đây là lựa chọn tốt nhất.

Hơn nữa, hắn luyến tiếc rời đi, chung quy thì từ ngày cha mẹ mất.......chưa có ai đối xử với hắn tốt như vậy. Cũng không màng đến thân phận của hắn...

Ding độ hảo cảm 60, chủ nhân thật giỏi! Nhanh như vậy đã tăng đến 60 rồi.

Nghe tiếng hệ thống thông báo khiến tâm trạng Tần Nam vui vẻ hẳn lên, lập tức bỏ qua cái hận thù chết tiệt kia ra sau đầu.
Khoảng một tháng sau đó, quan hệ của Tần Nam và Lục Thần đã được cải thiện rõ rệt.
Lục Thần từ cảnh giác đã chuyển sang xem Tần Nam là bạn bè.
Hắn cảm thấy Tần Nam thật ra không tệ, tuy bề ngoài là một học sinh ưu tú luôn được mọi người mến mộ nhưng Tần Nam có những lúc rất vụng về và đáng yêu.
Lục Thần cảm thấy ở chung với Tần Nam rất vui vẻ, nhìn cách cậu ấy vụng về đút cho hắn ăn, nhìn bộ dạng cậu ấy nghiêm túc giảng bài cho hắn, nhìn cách cậu ấy cẩn thận kiểm tra vết thương cho hắn.
Lục Thần có chút rung động, Tần Nam dường như đã xâm chiếm toàn bộ trái tim hắn lúc nào không hay.

Như lúc này đây hắn ngắm nhìn thấy Tần Nam chơi đàn dương cầm. Những ngón tay thanh thoát trên phim đàn, gương mặt nghiêm túc say mê cũng những âm điệu nhẹ nhàng, chàng trai đẹp như tranh vẽ đang chơi đùa với khúc nhạc.
Lục Thần nhìn chăm chú hình ảnh đó, như muốn khắc ghi hết thảy khoảnh khắc ấy vào tim.

"Lục Thần, Lục Thần cậu thấy sao, tớ chơi đàn có hay không?"

Chẳng biết từ lúc nào Tần Nam đã đến bên cạnh hắn, cao hứng hỏi hắn.
Lục Thần cứ mãi đắm chìm trong nụ cười của Tần Nam. Đến khi Tần Nam hỏi lại một lần nữa, hắn mới giật mình trả lời:

"Rất hay!!"

"Vậy sao!!! Nhưng đáng tiếc là cuối cùng thì tớ cũng sẽ phải rời xa nó. Cậu biết đấy, nhà tớ không cho phép tớ theo đuổi ước mơ của mình."

Nhìn bộ dạng buồn bã của Tần Nam, Lục Thần liền nhịn không được an ủi cậu.

"Tần Nam........không cần buồn..."

Nghe thấy lời an ủi vô cùng vụng về và lúng túng của nam chính, Tần Nam liền bật cười khanh khách.

"Hahaha, Lục Thần! Không ngờ cậu còn biết an ủi người khác cơ đấy."

Sau đó ôm chầm lấy Lục Thần như một lời cảm ơn.

"Dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã an ủi tớ nhé!"

Lục Thần bỗng nhiên bị ôm nên cảm thấy không được tự nhiên lắm nhưng hắn không đẩy đối phương ra mà chủ động dựa vào gần hơn.

Thật ấm áp.......không biết bao lâu rồi hắn mới cảm nhận được ấm áp như thế này.

Lúc này đây, Lục Thần nhận ra Tần Nam đã xâm nhập hoàn toàn trái tim hắn, chiếm lĩnh toàn bộ tâm hồn hắn. Tần Nam giống như một thiên thần, ban phát thứ ánh sáng ấm áp cho cuộc đời đầy rẫy tối tăm của hắn.

Tần Nam, là chính cậu bước vào thế giới của tớ.

Cho nên cậu tuyệt đối đừng hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro