Chương 26. Cảm xúc kỳ lạ cứ dần lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Hàn Cố cứ đứng đó, đôi mắt mở to không chớp lấy một cái, môi mấp máy nhưng lại chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào, chính xác là dáng vẻ ngạc nhiên đến đứng hình.

Nam đứng ngoài cửa, trên tay là chiếc bánh sinh nhật nhỏ có hình một chú chó Poodle mặc áo hoodie trắng làm bằng kem, bên cạnh cắm một cây nến đang cháy. Cậu nở nụ cười tươi rói, vui vẻ nói:

- Chúc mừng sinh nhật Poodle!

Dứt lời, cậu chầm chậm đi vào trong, còn vừa đi vừa hát:

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you! Chù nì sâng rừ khoái lơ, chù nì sâng rừ khoái lơ, chù nì... ờm... chù nì ứm ưm ưm ưm ừm, chú ní sâng rừ khoái lơ!!!

Bài hát chúc mừng sinh nhật được Nam hát bằng hai thứ tiếng, một là tiếng Anh, một là tiếng mẹ đẻ của Thẩm Hàn Cố. Tiếng Anh thì còn tạm chấp nhận, chứ còn tiếng Trung... thật sự không biết có thể gọi là tiếng Trung hay không nữa, thậm chí cậu còn không nhớ lời... Nhưng cũng không thể trách được, cậu vốn đâu có biết tiếng Trung, cậu mới chỉ học hát trong lúc ngồi chờ người ta làm bánh kem mà thôi, hát được như vậy đã là hết khả năng của cậu rồi.

- Hì, xin lỗi nhá! Tôi quên lời... Có gì bỏ qua cho tôi nha. - Nam gãi gãi đầu, ngượng ngùng – Hàn Cố, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Đoạn, cậu đưa chiếc bánh sinh nhật ra trước mặt anh, hào hứng nói:

- Nào, giờ thì ước rồi thổi nến đi!

Tuy nhiên, Thẩm Hàn Cố lại vẫn đứng đơ ra, không nói gì cũng không nhúc nhích, chỉ trân trân nhìn Nam.

Mãi một lúc lâu sau, đôi môi run run kia mới ấp úng được mấy tiếng:

- C... cậu... cậu làm... sinh nhật... tôi...

Nam nghiêng đầu, mỉm cười:

- Sao nào? Có thích không? Tôi biết là chẳng ai lại đi tổ chức sinh nhật cho hồn ma cả, nhưng mà tôi cứ thích thế đấy! Poodle của tôi phải đặc biệt hơn người ta chứ, nhỉ?

- Cậu... tôi...

Thẩm Hàn Cố chỉ nói được hai chữ rồi lại nín bặt, đôi mắt mơ hồ dần đỏ lên.

Lúc này, trong phòng rất tối vì bóng đèn chưa bật, chỉ có ánh nến vàng vàng leo lét chiếu sáng gương mặt Thẩm Hàn Cố, nhưng Nam vẫn có thể nhìn thấy rõ được sự xúc động đang dần lan tỏa không che giấu được từ anh, trong lòng cậu liền cảm thấy vui vẻ vô cùng. Tốt rồi! Anh không ghét bỏ, không cảm thấy cậu thần kinh có vấn đề! Vậy là được rồi! Cậu cũng không thúc giục anh, yên lặng đợi cho anh qua cơn sốc, chiếc bánh sinh nhật vẫn đưa ra trước mặt, chờ anh thổi nến.

Thẩm Hàn Cố hết nhìn Nam, nhìn xuống chiếc bánh, rồi lại ngẩng lên nhìn Nam, dáng vẻ bối rối như vẫn chưa tin được chuyện gì đã diễn ra trước mắt mình:

- Cậu... cậu... sinh nhật của tôi... cậu làm... thật sao?

Nam bật cười, gật đầu:

- Thật! Ai đùa làm gì? Mau thổi nến đi, để lâu nến nó chảy hết xuống bánh bây giờ.

Thẩm Hàn Cố như không nghe thấy những gì cậu nói, vẫn cứ đứng như trời trồng, rưng rưng sắp khóc.

Một giây sau...

Dòng máu đỏ bất chợt chảy dài từ khóe mắt anh xuống, cộng thêm làn da trắng nhợt nhạt không chút sắc hồng, tạo nên hình ảnh đáng sợ vô cùng!

Ối mẹ ơi cái gì thế này?!!

Nam hoảng hồn, suýt chút nữa đã đánh rơi cả chiếc bánh sinh nhật. Cậu vội vã bỏ bánh xuống bàn, đi ra bật đèn lên rồi chạy lại nắm lấy vai Thẩm Hàn Cố, lo lắng cuống cuồng hỏi:

- Poodle cậu làm sao thế? Này! Sao tự nhiên lại chảy máu thế này? Đừng dọa tôi chứ! Cậu sao thế? Trả lời tôi đi! Poodle!

Đang yên đang lành mắt anh lại chảy máu không báo trước, dọa cho Nam sợ tới mức ba hồn cũng bay mất hai. Cậu không ngừng gọi anh, đồng thời nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới người anh kiểm tra, bàn tay bối rối đưa lên lau đi dòng máu hai bên má anh. Nhưng cậu càng lau, máu càng chảy nhiều, đến nỗi cả hai bàn tay cậu cũng nhuốm đỏ rồi. Thẩm Hàn Cố thì vẫn không nói gì, chỉ có tiếng nức nở nhỏ yếu phát ra. Nam như đứng trên đống lửa, sốt ruột vô cùng mà chẳng biết phải làm thế nào. Bất lực, cậu vòng tay ôm chặt anh vào lòng, một tay xoa đầu, một tay vuốt lưng anh, dịu giọng nói:

- Poodle, đừng như vậy nữa, tôi sợ lắm. Cậu làm sao, cậu nói cho tôi biết được không? Poodle...

Rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này? Có phải linh hồn anh bị tổn thương gì hay không? Có khi nào anh sắp tan biến không... Đừng mà! Không thể như vậy được! Một loạt suy đoán nhảy ra, càng lúc càng làm tăng thêm nỗi lo lắng trong lòng cậu. Nam chỉ biết siết chặt vòng tay hơn, cố gắng hỏi han Thẩm Hàn Cố, đồng thời cũng tự trấn an chính mình. Sẽ không sao, anh sẽ không sao đâu... chắc chắn không sao đâu...

Không biết qua bao lâu, đến khi Nam sắp không bình tĩnh nổi nữa thì Thẩm Hàn Cố cuối cùng đã có phản ứng. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cậu, khụt khịt mũi nói bằng giọng nghèn nghẹn:

- Tôi không sao... cậu thả tôi ra đi, tôi không chải máu, tôi chỉ là... chỉ là khóc thôi.

- ...

Hả?

Cái gì cơ?

Khóc á?

...

- Cậu ấy! Làm người ta hết hồn!

Nam vừa cầm bật lửa châm ba cây nhang vừa càu nhàu.

Thẩm Hàn Cố ngồi bên bàn, máu chảy trên mặt đã lau hết, trở lại dáng vẻ bình thường. Anh nhìn Nam, ngượng ngùng cười:

- Xin lỗi... Tôi quên. Hồn ma khóc chỉ có máu, không có nớt mát.

- Lần sau khóc thì báo trước nhé. – Nam nhăn nhó mặt mày – Tôi sợ thật đấy, tim nhảy mẹ nó lên tận cổ họng luôn rồi, cứ tưởng cậu bị làm sao.

Nam không hề nói quá, suốt hai mươi mấy năm cuộc đời chưa bao giờ cậu hoảng hốt như vừa rồi. Nếu Thẩm Hàn Cố thực sự xảy ra chuyện gì, Nam không biết mình sẽ ra sao nữa.

Cậu tổ chức sinh nhật là vì muốn tạo bất ngờ cho anh, kết quả thì người bất ngờ lại là cậu...

Cho đến bây giờ, đã mười lăm, hai mươi phút qua rồi mà sự kinh hãi trên gương mặt Nam vẫn chưa tan đi hẳn. Cậu cắm ba cây nhang lên bánh sinh nhật cho Hàn Cố mà tay còn hơi run lên nhè nhẹ, khiến Thẩm Hàn Cố trông mà vừa thấy tội vừa buồn cười.

- Ê, cậu sợ như vậy sao? – Anh tò mò hỏi.

- Nói thừa! – Nam đáp lại ngay lập tức, không cần suy nghĩ lấy nửa giây – Giờ cậu thấy tôi tự dưng chảy máu mắt thế cậu có thấy sợ không?

Thẩm Hàn Cố suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu nói:

- Sợ! Nhưng cậu còn đang sống, cậu như vậy là có nguy hiển. Tôi chết rồi mà.

- Sống lo kiểu sống, chết lo kiểu chết. – Nam nói vẻ vô cùng đương nhiên – Cậu chết rồi thì tôi không được lo lắng hay sao?

Nghe câu trả lời của cậu, Thẩm Hàn Cố bất giác lại mỉm cười. Cảm giác có người quan tâm đến mình thế này... đã lâu rồi không có.

Nam nhìn sang, bắt gặp nụ cười của anh, cảm giác thấp thỏm còn vương lại trong lòng lập tức tan biến như sương tan khi nắng lên, khóe môi cũng không tự chủ mà cong lên theo.

Đoạn, cậu đưa tay đẩy chiếc bánh về phía anh, vui vẻ nói:

- Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Hôm nay tổ chức sinh nhật là muốn cậu vui mà. Sao? Có vui không?

Thẩm Hàn Cố thành thật gật đầu cái rụp:

- Vui! Tôi rất thít an bán kem!

Thực ra thích ăn bánh kem là một phần thôi, phần lớn là vì anh thực sự rất thích tổ chức sinh nhật. Hồi còn sống, anh không có người thân, cũng không có bạn bè gì thân thiết bên ngoài, nên mỗi sinh nhật đều chỉ có một mình anh. Sau này làm streamer rồi thì anh sẽ lên live mừng sinh nhật cùng fan, bọn họ cũng gửi quà đến chúc mừng anh. Tuy rằng trên thực tế vẫn là một mình, nhưng anh đã vui hơn rất nhiều rồi.

Thẩm Hàn Cố không ngờ rằng sau bao nhiêu năm như thế, lại có một ngày có người tổ chức sinh nhật cho anh, hát bài hát chúc mừng anh (dẫu rằng hát thực sự rất dở), ngồi đây cùng anh ước nguyện và thổi nến. Trong một khoảnh khắc, Thẩm Hàn Cố dường như cũng quên mất rằng mình sớm đã không còn sống để mà mừng sinh nhật, trong lòng anh lúc này chỉ có hạnh phúc, có vui vẻ, và có thật nhiều biết ơn dành cho người bạn cùng phòng của anh.

Chắp tay thầm nói điều ước của mình xong, Thẩm Hàn Cố thổi phù một cái, gió lạnh lướt qua làm tắt cây nến trên bánh.

Nam ngồi đối diện cũng bị gió thổi tới, cảm giác tê buốt làm cậu thoáng rùng mình, nhăn nhó mặt mày:

- Chậc! Gió của cậu còn xịn hơn điều hòa nữa.

Thẩm Hàn Cố bĩu môi, không thèm để ý đến cậu, trực tiếp tập trung vào chuyên môn của mình: ăn.

Bao lâu không được ăn bánh kem rồi, anh cũng không nhớ nữa, thật nhung nhớ cái hương vị ngọt ngào này.

Nam nhìn anh ăn cứ như bị bỏ đói cả năm trời, không khỏi bật cười:

- Ngon đến thế à?

Thẩm Hàn Cố ngẩng đầu nhìn cậu, trong miệng vẫn đầy bánh, kem còn dính cả ra ngoài, nhồm nhoàm trả lời:

- Non mà! Rất lâu mới đựt an ó!

Nam nhíu mày, đưa tay lau đi vệt kem xanh xanh bên má anh, nói:

- Thích ăn thì bảo tôi mua cho là được mà. Đâu cần đến sinh nhật, ngày thường cũng thiếu gì bánh kem.

Thẩm Hàn Cố chun mũi:

- Không nhớ ra. Lần au nhớ a ẽ nói.

- Ừ rồi, ăn đi. Khiếp bình thường nói năng chả lưu loát gì cho cam, giờ còn ngậm đầy mồm thế kia thì ai nghe hiểu được cậu nói gì.

- Thế nào? – Hàn Cố nuốt vội miếng bánh, hất hàm phản pháo – Cậu hát vừa rồi cũng không đúng! Cậu còn nói tôi!

Nam nhìn dáng vẻ hơn thua của anh, bất lực giơ hai tay chào thua. Được rồi, là cậu cố đấm ăn xôi, không biết tiếng Trung còn bày đặt hát, cậu tự chuốc lấy nhục, lần này anh thắng!

Thẩm Hàn Cố "xì" một tiếng, hài lòng tiếp tục ăn.

Nhưng một lúc sau, như chợt nhớ ra điều gì, anh lại hỏi:

- Ê! Không phải cậu cùng bạn đi chơi sao? Cậu nói bốn ngày, hôm nay mới hai ngày.

Nam nhún vai:

- Thì sinh nhật cậu nên về tổ chức chứ gì nữa?

Thẩm Hàn Cố mở to mắt ngạc nhiên:

- Bạn cậu không giận?

- Chắc là có. – Nam khịt mũi một cái – Nhưng mà không sao đâu, bọn nó biết tính tôi cả mà. Với lại ấy à, thằng nào cũng đang rối rắm trong cả mớ drama rồi, hơi đâu mà giận tôi.

- Ò.

Thẩm Hàn Cố hỏi cũng là lo cậu vì anh mà khiến bạn bè không vui, như vậy anh sẽ áy náy. Bây giờ xác nhận là không sao rồi, có thể yên tâm ăn tiếp!

Tuy nhiên, Nam chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, trong lòng cậu thừa biết rằng chuyện không dễ dàng như vậy. Thái độ của Trường lúc nói chuyện điện thoại với cậu hồi chiều... thật sự nghĩ lại còn thấy đau đầu. Đợi khi bốn người đó về Hà Nội, thế nào cậu cũng phải chịu trận, nghe cằn nhằn trách móc hết cả nửa ngày cho mà xem. Nhưng thôi, dù gì cậu cũng đã thành công tổ chức được sinh nhật cho Thẩm Hàn Cố, vừa làm anh vui vừa giải thoát được cho chính bản thân mình khỏi không khí ngột ngạt ở khu du lịch. Cậu không hối hận.

Nam không biết rằng, cậu đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của bản thân trong chuyện này rồi...

Bằng chứng là chỉ ngay khi Nam ăn xong bữa tiệc sinh nhật đơn giản với Thẩm Hàn Cố, mở điện thoại lên xem, nhóm chat chung đã bùng nổ gần trăm tin nhắn, hai phần ba là Trường trách móc Nam, phần còn lại thì một nửa là Đông chửi đông chửi tây, nửa là Tuấn vào giảng hòa khuyên giải. Nam cầm máy lướt đến mỏi tay, cảm thấy đau đầu vô cùng. Cậu cũng chẳng buồn đọc kỹ xem rốt cuộc những tin nhắn đó ra sao, chỉ lướt đại khái rồi tặc lưỡi bắt đầu gõ tin trả lời. Vốn dĩ là không muốn... nhưng lần này thực sự cậu đã làm sai, cho nên dù thế nào cũng phải xin lỗi đàng hoàng.

Có điều, tin nhắn của cậu vừa gửi đi lại như một cú ấn kích hoạt công tắc giận dữ của Trường, khiến Trường tiếp tục xổ một tràng giận dỗi mắng chửi. Nam nhìn màn hình nhảy tin mới liên tục mà đầu váng mắt hoa, muốn ngăn cũng không ngăn nổi, cuối cùng đành phải tắt máy tắt mạng lên giường nằm đắp chăn, xem như không biết gì. Mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền...

Tuy nhiên, cậu có trốn thì cũng chỉ trốn được một lúc, làm sao trốn được cả đời?

Ngay sáng ngày hôm sau, Trường đã về đến Hà Nội, mang theo cơn bão từ tận ngoài biển về cho Nam.

Cậu đi xe riêng về, chẳng thèm tạt qua nhà mà đến thẳng phòng trọ của Nam, xăm xăm bước lên không chút nể nang, vừa lên tới đã gõ cửa ầm ầm:

- Nam! Mở cửa! Mày mở cửa ra cho tao! Nam ơi! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro