Chương 439: nỗi xợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Có điều gì khiến cậu sợ sao?” Đó là một câu hỏi bất ngờ.

Trong kiếp trước, Yuder chưa bao giờ thực sự coi bất cứ điều gì là đáng sợ hết. Sau khi tìm ra cách đối phó với những con quái vật mà sức mạnh của anh không thể tác động, anh cũng đã ngừng lo lắng quá mức về chúng. Nỗi đau thể xác hoặc những người mà người khác thấy đáng sợ cũng chưa bao giờ là mối đe dọa đối với anh.

Có một thời gian khi anh đang tìm cách tránh những dấu hiệu của sự diệt vong sắp xảy ra, anh thường cảm thấy một cảm giác bất lực tột cùng, như thể anh không thể biết trước những gì sắp xảy ra. Nhưng anh có thể gọi đó là nỗi sợ hãi không?

Bị tra tấn liên tục, nỗi đau và cái chết có thể đã khơi dậy sự tức giận và cam chịu ở Yuder, nhưng chúng không bao giờ thực sự khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Vậy bây giờ thì sao?

Khi anh cân nhắc đào sâu hơn vào việc nói mớ của Kishiar và mối liên kết kỳ lạ giữa họ, một phần nào trong anh không muốn làm vậy. Trong suốt cả ngày nay, mắt anh liên tục hướng về Kishiar, như thể mong đợi từ 'Yudrain' đột nhiên phát ra từ đôi môi anh ấy, trước khi anh nhanh chóng thu lại ánh mắt ấy.

Nghĩ lại thì cảm giác đó cũng giống như sự do dự mà anh cảm thấy trước khi gõ cửa phòng ngủ nơi Kishiar đang nằm, rồi cuối cùng lại quay đi sau khi đắn đo rất nhiều.

'Về mặt kỹ thuật thì vẫn còn một cánh cửa giữa chúng ta, ngăn cách bên trong với bên ngoài,' Yuder trầm ngâm.

Ánh mắt anh thoáng nhìn về phía cửa văn phòng, nơi Kishiar đang họp cùng các mật vụ của Hoàng đế, rồi lại trở về vị trí ban đầu.

Nhưng sức nặng của quyết tâm cần có để mở cánh cửa lại hoàn toàn khác nhau vào lúc này và khi đó. Sức nặng của những bí mật mà Yuder Aile nhận thức được đã tăng lên đáng kể trong thời gian đó.

Anh có nên mở cửa không?

Nếu mở thì nên mở đến mức nào?

Mở cửa có phải là giải pháp tốt nhất không?

Liệu phản ứng của người mà anh phải đối mặt sau khi mở cửa có thể được coi là kết quả tốt nhất anh nhận được không?

Đằng sau những câu hỏi không thể trả lời này là một sự thôi thúc nhỏ, phi lý muốn rút lui khỏi tình huống này. Anh cảm thấy bất lực lạ thường, như thể bị kẹt trong trạng thái lấp lửng giữa hành động và không hành động.

Có lẽ đó chính là điều đáng sợ.

"Đúng, có một điều khiến tôi sợ hãi," Yuder chậm rãi trả lời, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Kanna mỉm cười yếu ớt và gật đầu.

"Uh-huh, tất nhiên rồi. Dù sao thì cậu cũng là con người mà... Tôi đoán là tôi vừa hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn vì Yuder mà tôi biết luôn có vẻ rất mạnh."

"..."

"Tôi sẽ không hỏi điều gì khiến cậu sợ hãi đâu. Nhưng với tư cách là đồng chí và bạn bè, không có gì lạ khi nói rằng tôi muốn giúp đỡ nếu có điều gì đó khiến cậu phiền muộn, đúng không? Dù sao thì cậu cũng đã làm điều tương tự vì tôi rồi mà."
 
Đúng với khả năng đọc thông tin của mình, Kanna không tìm hiểu xem Yuder sợ điều gì. Cô chỉ thì thầm mong muốn được giúp đỡ.

Sự lo lắng chân thành nhưng thận trọng đó đã khơi dậy điều gì đó sâu thẳm trong lồng ngực Yuder.

"Cảm ơn vì đã động viên nhé."

"Không chỉ là lời nói thôi đâu! Tôi thực sự sẽ giúp cậu bất cứ việc gì, và tôi sẽ tin bất cứ điều gì cậu nói mà. Dù sao thì cậu cũng đã giúp tôi rất nhiều rồi!"

Kanna khẳng định quan điểm của mình bằng cách gật đầu một cách dứt khoát.

"Chắc chắn luôn, Chỉ huy và các đồng chí khác đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng lòng biết ơn của tôi đối với cậu thì đặc biệt hơn một chút. Cậu có biết tại sao không?"

Yuder lắc đầu. Kanna nhăn mũi như thể cô ấy đã mong đợi điều đó và mỉm cười. Một lát sau, một lời thú nhận được đưa ra, hầu như không đủ lớn để bất kỳ ai khác ngoài Yuder nghe thấy.

"Cậu thấy đấy, thỉnh thoảng khi tôi thấy không khỏe, tôi vẫn mơ về thời điểm trước khi tôi gia nhập Kỵ binh. Bá tước Gallon khủng khiếp và đáng sợ đến thế."

Khi cô nhổ ra tên của người đã đối xử với cô bằng một đứa trẻ mà là một người hầu, cuối cùng lại có ý định loại bỏ cô, thì lông mày cô giật giật trong giây lát. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục nói với vẻ mặt kiên định.

"Khi cậu đứng lên bảo vệ tôi trước Bá tước Gallon, có thể cậu thấy đó là một việc nhỏ, nhưng nó cho phép tôi nhìn nhận thế giới theo một cách mới. Không phải chỉ vì tôi nhận ra rằng điều khiến tôi sợ hãi có thể là trò cười đối với người khác."

"..."

"Lúc đó, tôi lo mọi người sẽ phát hiện ra điều khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ khi nghĩ đến việc mọi người đều biết bí mật của tôi; tôi thậm chí không thể ngủ được. Vào khoảnh khắc cậu đối mặt với Bá tước Gallon, tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc."

Nhưng không phải vậy. Không ai chế giễu hay chỉ trích Kanna vì nỗi sợ trong quá khứ của cô. Bá tước Gallon đã bị trừng phạt đích đáng, và kể từ đó, không ai trong Kỵ binh dám nói xấu cô về thời điểm đó.

"Vì vậy, điều tôi muốn nói, Yuder, là..."

Kanna nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh, tiếp tục nở nụ cười nhẹ.

"Sợ hãi chỉ là vậy thôi, không gì hơn."

Sự giúp đỡ mà Yuder dành cho Kanna là rất nhỏ. Anh đã đưa ra lời khuyên cho một cá nhân tài năng để gia nhập Kỵ binh và đã cố gắng hết sức để ngăn chặn những nỗ lực của Bá tước Gallon nhằm lãng phí kỹ năng của cô.

Nhưng Kanna vẫn chưa quên sự việc đó, ngay cả sau khi tất thảy thời gian đã trôi qua và mọi thứ đã ổn thỏa. Những gì có vẻ không quan trọng đối với Yuder lại là một trải nghiệm vô cùng quan trọng và đáng sợ đối với cô. Chỉ đến bây giờ Yuder mới nhận ra điều này một cách trọn vẹn.

Sức nặng của những lời nói đơn giản của cô, rằng"sợ hãi chỉ là vậy thôi" đột nhiên thấm vào tim anh.

Chỉ vậy thôi. Không cần phải đau khổ tìm lý do.

"Tôi không thể nói thay cho người khác, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên đi nỗi sợ hãi mà tôi cảm thấy khi đó. Và miễn là tôi không quên, thì cảm xúc của tôi cũng sẽ không thay đổi."

Mu bàn tay của anh được Kanna nắm lấy, ấm áp đến lạ thường.

"Tôi không nhất thiết phải yêu cầu được giúp đỡ cậu, nhưng đừng tự mình gánh vác mọi thứ. Nếu có ai nhờ giúp đỡ, tôi cũng sẽ làm mọi thứ có thể. Điều đó dành cho Gakane, Sister Ever, Jimmy, Hinn, Finn... À! Và cả Chỉ huy nữa!"

Yuder im lặng nhìn xuống tay mình và nhắm mắt lại. Đột nhiên, tiếng than phiền của Enon đêm qua át đi lời khuyên của Kanna, và một nụ cười như tiếng thở dài nhẹ nhàng chảy ra từ anh.

"... Thật an tâm. Cảm ơn cậu nhé."

Đó không phải là lời thề hay lời cam kết, chỉ là một lời tin tưởng. Nhưng anh không hiểu tại sao nó lại khiến anh cảm thấy an tâm đến vậy.

Kanna không nói thêm gì nữa, nhưng vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh thêm vài lần trước khi đột nhiên quay đầu lại.

"Hả? Ngài Zuckerman và Robel đang ở đây."

Đúng như cô ấy nói, Nathan Zuckerman mang theo một chiếc hộp được bọc trong vải, đang bước lên cầu thang ngay cạnh cửa sổ nơi họ đang đứng, đi cùng là một người đàn ông và một người phụ nữ. Robel và Marty, cả hai đều có vẻ hơi căng thẳng, thì phát hiện ra Kanna và Yuder rồi lặng lẽ ra hiệu vui mừng.

“Ngài Zuckerman! Thật vui khi được gặp lại ngài kể từ ngày đấu giá. Mừng vì ngài trông vẫn khỏe. Và cả Robel nữa. Ai đi cùng với ngài thế?”

“Tôi là Marty.”

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu trực tiếp thế này đó. Rất vui được gặp cậu.”

Khi Kanna chào hỏi họ với khuôn mặt rạng rỡ, Robel, Marty và Nathan Zuckerman cũng đáp lại lời chào. Yuder cũng chào họ, sau đó xem xét kĩ khuôn mặt của Nathan Zuckerman, người mà anh đã không gặp kể từ bữa tiệc.

‘Anh ấy trông hoàn hoàn khỏe mạnh’

Không còn vẻ gì là gượng ép của một hiệp sĩ liều lĩnh; trang phục của hiệp sĩ giờ đây chỉnh tề và gọn gàng hơn bao giờ hết. Trong khi những người khác có thể thấy bộ trang phục đó ngột ngạt, thì anh ta có vẻ thoải mái và tự do hơn nhiều.

“Vậy tại sao ba người lại tới đây thế?”
“Ah...chúng tôi không đến cùng một lí do đâu. Công tước... không, Chỉ huy muốn gặp chúng tôi, vì vậy chúng tôi chỉ tình cờ đi cùng một con đường khi rồi gặp hiệp sĩ này trên đường đi thôi.”

“Vậy ngài Zuckerman, ngài cũng đến đây để gặp Chỉ Huy à?”

Trước câu hỏi của Yuder, Nathan Zuckerman gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng Chỉ huy vẫn đang nói chuyện với những vị khách, nên anh sẽ phải đợi một chút.”

“Hiểu rồi.”

Như thể đã lường trước được điều này, Nathan Zuckerman không hề lấy một tí ngạc nhiên nào. Anh ta tiếp tục đi lên cầu thang và đứng gần họ. Robel và Marty thận trọng đi theo sau anh ta. Kanna nhìn vào chiếc hộp anh ta mang theo và hỏi với sự tò mò không che dấu.

“ Vậy thưa ngài Zuckerman, tôi có thể hỏi có gì trong hộp không?”

“ Chỉ huy bảo mang theo bánh quy khi trở về.”

“ Bánh quy...?”

“Ngài ấy nói cần nó vào tối nay.”

Kanna có vẻ hơi bối rối trong giây lát, tự hỏi liệu đây có phải một loại mật mã hay cách nói giảm nói tránh nào đó không, nhưng có vẻ đó chỉ là sự thật hiển nhiên và đơn giản mà thôi. Yuder vẫn giữ im lặng, quyết định đặt ra một câu hỏi của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#turning