Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


**Chương 2**

Nhạc Thanh Thời mới được đưa về gần đây, nhà họ Nhạc không có phòng riêng cho cậu, vì vậy họ ra lệnh dọn dẹp căn phòng chứa đồ vốn để chất đồ lặt vặt, dùng làm nơi ở tạm thời cho cậu.

Nhưng căn phòng chứa đồ đã lâu không có người ở, lại không có cửa sổ, không khí không thể lưu thông, nên vẫn luôn có mùi mốc nhẹ không thể xua tan.

"Chuyện này không có gì phải bàn! Con phải cưới, dù muốn hay không cũng phải cưới!"

Nhạc Khang buông lời hung dữ, càng không thể chịu nổi việc ở trong căn phòng nhỏ bức bối này. Ông lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Thanh Thời rồi bỏ đi.

Phùng Ích Lan vẫn không từ bỏ, tiếp tục ở lại phòng chịu đựng.

Bà là một người phụ nữ khôn ngoan. Từ khi còn trẻ, bà đã biết bám lấy Nhạc Khang để leo lên làm bà lớn nhà giàu, chứng tỏ khả năng nắm bắt cơ hội của bà không tệ. Bà hiểu rằng nhan sắc của phụ nữ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, dựa vào Nhạc Khang không bằng dựa vào con cái.

Mặc dù nhà họ Nhạc không thiếu tiền, nhưng so với những gia tộc danh giá thật sự thì còn thua xa, thậm chí còn chưa bằng một gia đình mới nổi. Tầng lớp thượng lưu luôn khép kín, việc vượt qua các tầng lớp là điều vô cùng khó khăn. Nhưng nếu Nhạc Thanh Thời chấp nhận hôn nhân liên minh, mọi chuyện sẽ khác. Đây là con đường tắt tiết kiệm thời gian và công sức nhất!

Bỏ ra một quân cờ, nhưng lại có thể dựa dẫm miễn phí vào mạng lưới quý giá của nhà họ Cố, quả là chuyện tốt đẹp biết bao!

Hơn nữa, con trai bà ưu tú đến vậy, chắc chắn cậu có thể nhờ vào gia thế của nhà họ Cố mà tìm được một đối tượng vừa có tài vừa có sắc.

Phùng Ích Lan nhẹ giọng hơn, nói với cậu thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng: "Thôi được rồi, Thanh Thời, dì Phùng biết con là người thông minh, những lý lẽ này không cần dì phải nói con cũng hiểu. Hơn nữa... nếu con thực sự không muốn cưới Cố Hành Dã, dì có cách khác..."

Nhạc Kỳ hiểu ý, tạm thời cho người hầu lui ra, Phùng Ích Lan mới yên tâm nói tiếp: "Dì nghe nói... gia chủ trước của nhà họ Cố sức khỏe không được tốt. Để tránh sau khi ông qua đời, người trong gia tộc sinh lòng bất hòa, ông đã để lại cho người kế vị một thứ có trong hệ thống an ninh rất cao. Dù không ai biết bên trong là gì, nhưng chắc chắn đó là một bí mật quan trọng có thể củng cố quyền lực trong tay..."

"Vậy nên con hãy nhịn một chút... đàn ông mà, dễ dỗ dành lắm. Chỉ cần làm cho anh ta vui, quyền lực sẽ nằm trong tay con."

Nghe đến đây, Nhạc Thanh Thời cuối cùng cũng cau mày, thẳng thừng nói: "Dì muốn con lừa tình cảm của anh ta, rồi trộm đồ của anh ta?"

Phùng Ích Lan nghẹn lời, rồi lập tức đỏ mặt, lớn tiếng: "Cậu đúng là không biết tốt xấu!"

"Chuyện của vợ chồng mà con gọi là trộm sao? Đó là tài sản chung! Con có đi học không đấy?" Phùng Ích Lan tức giận.

Nhạc Thanh Thời thực sự không hiểu gì về "tài sản chung", nhưng cậu đã học rất nhiều sách vở.

Chỉ vì cha cậu, Võ An hầu, là một trong những công thần khai quốc, từng để lại vết thương âm ỉ khi cứu hoàng đế. Cả gia tộc cậu đều cống hiến cho triều đình, danh tiếng trung thần vang dội. Vì vậy, cậu, đứa con út được yêu thương nhất của phủ Võ An hầu, được đặc cách vào Quốc tử giám, cùng với hoàng tử hoàng tôn học hỏi, tiếp thu tri thức.

Dù tất cả những điều đó là để rèn luyện cậu thành một ca nhi có tài tình xuất chúng, cuối cùng gả cho một lang quân tốt, nhưng Tứ thư Ngũ kinh cậu học không phải là vô ích, ít nhất cậu biết thế nào là lễ nghĩa, liêm sỉ, trung tín.

Sách có câu: "Lễ nghĩa liêm sỉ, là bốn đức căn bản. Bốn đức không vững, nước sẽ diệt vong."

Nếu không giữ được lễ nghĩa liêm sỉ, ngay cả đất nước còn bị diệt vong, huống chi là con người.

Nhạc Thanh Thời có đôi bàn tay đẹp, trắng trẻo và cân đối, đầu ngón tay phơn phớt sắc hồng.

Tay này có thể thắp hương, thêu thùa, đánh đàn, cờ vây, thậm chí là nấu ăn, nhưng tuyệt đối không thể làm việc trộm cắp, nếu không, chẳng phải cậu đã phụ lòng những năm tháng phụ mẫu và những phu tử đã dạy bảo sao?

Huống chi, vị hôn phu của cậu, bất kể tính cách có thực sự bạo lực và lạnh lùng như gia đình này nói hay không, thì cuộc hôn nhân này đích thực là do bên kia đề xuất. Cậu sao có thể mang trong lòng ý đồ không ngay thẳng mà lừa dối một người chân thành muốn lập gia đình và cưới vợ?

Đó là hèn hạ, đó là vô liêm sỉ.

Nhạc Thanh Thời khẽ nhắm mắt, thản nhiên nói: "Con không làm được, hay dì tự đi mà làm, nghe có vẻ dì rất giỏi việc này."

Phùng Ích Lan, người từng leo lên làm bà lớn nhờ ngoại tình: "..."

Phùng Ích Lan đã lâu không phải chịu uất ức như thế này, liền cảm thấy một luồng khí nóng nghẹn lên, suýt ngất xỉu.

Nhạc Họa vội bước tới xoa lưng cho mẹ, giận dữ nói: "Sao anh lại nói năng như vậy? Không có chút giáo dưỡng nào cả!"

Sắc mặt Nhạc Kỳ cũng xấu đi. Ba người thay phiên nhau ra tay, vậy mà Nhạc Thanh Thời vẫn cứng đầu như đá.

Hắn ta cất giọng nhọn hoắt: "Này anh, chúng ta là người nhà, tất nhiên là vì muốn tốt cho anh nên mới nói như vậy!"

"Anh nghĩ thử xem Cố Hành Dã là ai chứ? Anh tưởng người như anh ta sẽ hài lòng với đối tượng kết hôn do gia đình sắp xếp sao?" Nhạc Kỳ cười khẩy. Anh ta làm kinh doanh, thường xuyên xã giao, chắc chắn không tránh khỏi mối quan hệ qua đường, bên ngoài chắc chắn cờ bay rợp trời. Hơn nữa, anh ta nóng tính, chắc chắn sẽ không cho phép anh nói một lời nào, đã thế lại còn hơn anh tận bảy tuổi, sắp ba mươi rồi..."

Nhạc Kỳ chế giễu: "Anh thật sự muốn gọi người như vậy là chồng à?"

Nhạc Thanh Thời ngây người, lớp băng lạnh lẽo trên mặt cậu dần tan biến: "...Chồng?"

Đôi mắt hoa đào của thiếu niên với đường nét đẹp đẽ đột nhiên gợn sóng, trở nên sinh động hơn.

Người ở đây... không gọi chồng là "tướng công", mà gọi là "chồng" sao?

Nhạc Kỳ thấy cậu cuối cùng cũng có phản ứng khác lạ, nghĩ rằng cậu đã bị dọa sợ, lập tức thêm mắm thêm muối: "Đúng vậy, không gọi là chồng, chẳng lẽ anh định gọi là 'anh yêu' à?"

Nhạc Thanh Thời mím môi, đôi tai trắng trẻo ẩn dưới mái tóc đen rối của cậu dần dần ửng đỏ.

A... "anh yêu" sao?

Sau này khi cậu kết hôn, cậu sẽ gọi chồng mình như thế sao?

Từ này táo bạo quá, Nhạc Thanh Thời không dám nói thành lời, chỉ lặng lẽ nhẩm vài lần trong đầu, đến khi đôi tai mỏng manh của cậu nóng bừng lên mới dừng lại.

Thật là phong tục cởi mở, Nhạc Thanh Thời không khỏi thầm thở dài.

Nhạc Kỳ thấy cậu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, tưởng cậu đã nghe lọt tai, liền làm ra vẻ: "Anh cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa."

Nói rồi, hắn ta dìu người mẹ vẫn còn bực tức và cô em gái rời khỏi phòng, đồng thời, những người hầu đứng ngoài cũng lần lượt bước vào, chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ canh giữ cậu cả.

Nhạc Thanh Thời cảm thấy có chút không vui.

Mọi người trong gia đình này thực sự coi cậu như một thứ để tùy ý sai bảo sao? Cậu vốn đã không hứng thú với thế sự, không ngờ họ lại đặt ra những điều kiện thô bạo như vậy. Họ không biết rằng sự ngạo mạn này chỉ càng khiến cậu thêm lạnh lùng và xa cách hơn sao?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: "Hay là... trốn đi nhỉ?"

-----------------

Editor: Có ai giống mình không? Đọc vs edit 1 lèo cho nó đã. Tạm thời mình đang u mê truyện này, bé thụ ngọt xỉu, cho phép editor delay truyện "cả nhà tôi đềuthuộc thế lực huỷ diêt" nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro