Chương 9- Sói trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì đã quá lâu (・Д・)ノ tui quay lại rồi đeiiii =)))) *moah moah tung tymmm*

-Sân bay quốc tế Los Angeles-
Thiên Di uể oải bước xuống máy bay,hướng ra phải sảnh lấy vali. Cùng lúc đó,Lâm Anh và Khả Doanh cũng đang đi tới chỗ nó. Nó nhếch môi,tới gần xách cái vali màu đen sang trọng đang chạy trên băng chuyền,sẵn tay xách luôn hai cái còn lại của cô và nhỏ xuống. Cả ba người cùng đi ra ngoài,tuy trang phục trên người thật sự đơn giản nhưng khí chất lộng lẫy quý phái vẫn toát ra xung quanh cả ba khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
"Đại tỷ !" Tiếng vọng phát ra cũng khá lớn. Cả ba hướng mắt nhìn,là một chàng trai trẻ chừng hai mươi tuổi,anh có mái tóc vàng kim tuyệt đẹp và đôi mắt xanh vốn có của người ngoại quốc,anh khá là đẹp trai =)). Nó trừng mắt lạnh lùng
" Nếu muốn cho thiên hạ biết tôi là bang chủ Rose thì chi bằng lên thẳng phòng phát thanh mà la hét."
"Thôi mà Mia ~ Loyer chỉ lỡ mồm chút ah~" Khả Doanh mở miệng,muốn bênh vực người anh thân thiết của mình. Nó liếc nhỏ "Lại còn bênh".  Chàng trai có lẽ giờ mới nhận ra là mình quá lớn tiếng,cười ngại. "Xe đang đợi ở ngoài ạ ". Nó gật đầu,cả ba người cùng đi ra xe.
Chiếc Ferrari đen mang đậm chất thể thao là của nó, còn chiếc Maybach Exelero màu xám khói thuộc về cô. Còn nhỏ, từ lâu đã tậu hẳn chiếc Koenigsegg màu đỏ máu cực kì nổi bật. Còn vali à ? Dồn hết vào chàng Joyce chứ sao. Xe anh cũng không phải dạng tầm thường,chiếc Porsche màu xanh rêu chứa đầy hành lí của ba cô nàng.
"Đi đâu ?". Trên xe của cả ba đều có thiết bị liên lạc tự động để có thể nói chuyện dễ dàng hơn.
" Đi ăn đi" Lâm Anh đề xuất
" Ừa nhanh đi còn về đó nữa"
Nó không trả lời,và tất nhiên là cô và nhỏ hiểu rằng nó đã đồng ý.
Cả ba cùng chui vào một quán phở của người Việt ,quán khá nhỏ nhưng rất ấm cúng,mang hương vị lạ lẫm của người Việt Nam trên đất Mỹ.
"Cô ơi cho cháu ba tô nhé". Giọng Khả Doanh lúc nào cũng thánh thót cả.
"Ừ các cháu chờ chút nha." Bác chủ quán cũng khá lớn tuổi ,tầm bốn mươi mấy,trên mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn mờ nhạt. Khuôn mặt bà hiền từ,phúc hậu vô cùng. Tuy đã bốn mấy nhưng bà vẫn có nét đẹp mặn mà.
Khoảng 5 phút sau,ba tô phở nóng hổi thơm nức mũi đã được bưng đến bàn tụi nó. Nhỏ hít mũi "Thơm quá đi,nghe mùi làm tao đói bụng quá". Nó và Lâm Anh vẫn yên lặng ăn.
Sau khi đã lấp đầy cái bụng,cả ba liền lái xe tới khu ngoại ô. Nhà ở khu này cực kì trống vắng,hầu như không có ai đi lại ,hoạt động ở đây cả. Đi sâu thêm một chút,liền thấy một khu biệt thự cực kì lớn nằm gần vách núi. Ngôi biệt thự được sơn màu đen u ám,khiến người khác không dám đến gần. Là trụ sở của bang,chi nhánh Los Angeles. Xe Thiên Di chạy vào đầu tiên,dùng chìa khoá tự động ấn nhẹ ,cánh cổng nặng trịch tưởng như đã sắp gỉ lại mở ra một cách nhẹ nhàng. Người ở trong nghe thấy tiếng động, chạy vội ra,xếp thành hàng dọc lối trước cổng,kính cẩn nghiêng mình cúi thấp xuống, thể hiện sự tôn trọng của họ đối với ba cô gái quyền lực. Đây cũng là luật ở đây. Cả ba bước xuống xe,không nói một câu đi thẳng vào trong. Bên trong thật khác hẳn so với vẻ u ám của bên ngoài. Chiếc đèn chùm pha lê được treo trên trần nhà,phát ra thứ ánh sáng màu vàng cam huyền ảo,ấm áp hơn hẳn. Thiên Di ngồi phịch xuống chiếc sofa. Lâm Anh cũng ngồi kế bên và Khả Doanh ngồi đối diện. Đám người cũng đã vào,cung kính chào. Nó không nói gì,chỉ gật đầu. "Loyer đâu ?" Nó cất giọng lạnh lùng. "Dạ thưa đại tỷ,anh ấy trong phòng họp". Nó ừ một tiếng ,rồi đứng lên đi vào, cô và nhỏ cũng cất bước đi theo. Lên chiếc cầu thang bằng gỗ lim sang trọng,đi đến cuối dãy có một căn phòng,cửa phòng bằng sắt Titan không gỉ cực kì chắc chắn. Thiên Di nhập mật khẩu,ấn dấu vân tay. Cánh cửa từ từ mở ra ,có một chiếc cầu thang hẹp dẫn xuống hầm sâu. Cả ba lần lượt bước xuống. Xuống dưới lại có thêm một cánh cửa khác,cũng cực kì chắc chắn. Lần này là chìa khoá , nó rút chìa ra,vặn nhẹ. Chỉ nghe "cạch" một tiếng. Cánh cửa mở ra nhanh chóng. Cả ba cùng bước vào trong.
Trước mắt họ là Loyer đang ngồi trên ghế ,mắt chăm chú vào màn hình máy tính,sắp xếp công việc. Cả ba cũng ngồi vào chỗ. Căn phòng này khá rộng,chứa đầy đủ những thiết bị ,vũ khí cực kì hiện đại,hệ thống cách âm cũng cực tốt, có điểm đặc biệt là bên ngoài không thể nghe thấy bên trong,nhưng bên trong lại nghe thấy bên ngoài rất rõ ràng. Cuộc họp bắt đầu.
"Sao rồi?" Nó cất tiếng,hướng Loyer hỏi.
Chàng Loyer thần sắc có vẻ rất mệt mỏi "em đã cho điều tra. Tấn công chúng ta không phải M,mà là giả mạo nhằm BR và M công kích lẫn nhau." Nó chau mày. Lâm Anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, gì chứ ? Cái quái gì ,cô tại sao lại nhẹ nhõm chứ ? Lâm Anh trong mắt thoáng hiện chút bối rối nhưng cô giấu rất kĩ. "Vậy là bang nào?" Nhỏ cất tiếng hỏi. " Là Sói Trắng." Loyer cất tiếng nặng nề. Bang Sói Trắng anh cũng đã từng nghe qua ,nhưng trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Sói Trắng hành động như vậy,muốn khiến cả hai bang lớn mạnh nhất giới hắc đạo gây chiến với nhau,chỉ có một mục đích duy nhất là muốn tiêu diệt cả hai bang cùng lúc mà không cần tốn sức. Sau đó có thể thuận lợi leo lên vị trí bá vương. Thiên Di nâng khoé môi,nhẹ như không. "Vậy đại tỉ,giờ chúng ta nên làm gì ?" Khả Doanh thần sắc vẫn bình tĩnh. Nó trầm ngâm một hồi ,liền cất tiếng "Liên kết M,bên đó chắc cũng điều tra ra được,liên lạc đi."
Loyer gật đầu " vâng!"
Rồi bầu không khí lại im lặng ,tĩnh mịch đến đáng sợ. Mỗi người một vẻ.

-Sayou-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro