4. Kết thúc ngày một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Yuui_Ichi

Bản dịch thuộc về: sweetie

Chỉ đăng tại Wattpad.

==================

"Isagi, cậu có chắc là đi một mình sẽ ổn không?", Hiori lo lắng hỏi trong khi Kurona bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.

"Không sao đâu, mình sẽ chỉ lật tấm thẻ về phía sau cho đến khi nhìn thấy những người khác trong tầm mục tiêu. Hơn nữa, cả hai người đều nên đi tắm thôi, phải không?", Isagi khẳng định với vẻ mặt thoải mái. Cậu không muốn tạo gánh nặng cho người khác vì vấn đề ngớ ngẩn của mình nên sẽ tốt hơn nếu cậu đi một mình.

Và cứ như thế, Isagi tiếp tục hành trình hoàn thành sứ mệnh của mình. Cậu chạy bộ quanh khu vực của Bastard Munchen trong khi mắt cẩn thận rà quét khu vực, tìm kiếm bất kỳ người nào có sẵn ở gần cậu. Tuy nhiên, có vẻ như không có ai ở xung quanh nên thay vào đó cậu quyết định đến thăm phòng ký túc xá của Igarashi. Thật tuyệt nếu có thể giảm con số xuống còn 25.

Chân cậu dừng lại trước căn phòng nói trên và ngay khi định gõ cửa, một giọng nói nhẹ nhàng trả lời từ bên trong.

"Cậu có thể vào!".

'Làm sao cậu ta biết mình ở đây?'.

Trái tim Isagi đập thình thịch, bất ngờ trước sự chú ý đổ dồn về mình. Tuy nhiên, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu và ấn chuông cửa với vẻ tự tin giả tạo. Ánh mắt cậu lướt qua từng khuôn mặt trong căn phòng, cố gắng đoán xem ai là người đã gọi mình đến đây.

"Xin chào!".

"Isagi! Cậu đến đây để gặp mình phải không, bạn mình ơi?", Igarashi hét lên đầy phấn khích, chạy vội về phía người tóc đen để nhảy lên người cậu ta.

Raichi đang đọc sách một cách bình thản bên giường, trông có vẻ bối rối khi Isagi đột nhiên xuất hiện trong phòng họ khi đeo một tấm thẻ trên cổ. Không lâu sau, câu hỏi của Raichi đã được giải đáp khi Isagi nhanh chóng lật tấm thẻ mờ ám, để lộ nó ra cho những người khác xem.

"Mình có thể nhận được một cái ôm từ các cậu không?", Isagi lắp bắp vì xấu hổ. Dù đã tua lại kịch bản trong đầu bao nhiêu lần để chuẩn bị, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy ngượng ngùng và căng thẳng. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào cậu. Trước khi Isagi kịp làm gì với sự im lặng ngượng ngùng bao trùm cả không gian, một tiếng bíp vang lên.

Chính Igarashi là người đầu tiên quấn quanh chú quạ nhỏ, Isagi thậm chí còn không chắc mình có nghe rõ những gì Isagi nói trước khi quyết định ôm cậu ta. Bản thân cái ôm có hơi chặt nhưng vì Isagi đã quen với nó, cậu nhanh chóng đáp lại tình cảm của Igarashi và đặt cánh tay lên vai Igarashi.

"10 giờ 15 phút tối. Bíp! Số còn lại: 29 người!".

Isagi chuẩn bị buông lỏng cơ thể, nhưng bất ngờ bị gián đoạn bởi tiếng động mạnh. Cuốn sách dày cộp của Raichi bay đến, đập trúng đầu Igarashi khiến hắn ngã ngửa xuống đất bất tỉnh. Bị đánh úp bất ngờ, Isagi mở to mắt nhìn Raichi đang đứng trước mặt với vẻ giận dữ. Bằng một cách nào đó, cậu tưởng tượng ra một đường gân nổi lên trên trán người tóc vàng ấy.

"Phải làm đến mức này à, thằng khờ?!".

Isagi cau mày đầy nghi ngờ, rõ ràng cảm thấy bị xúc phạm bởi lời nói đó. Raichi đang ám chỉ điều gì? Isagi không phải là kẻ túng quẫn đến mức phải cầu xin người khác. Vào bất kỳ ngày bình thường nào khác, Isagi thậm chí sẽ không thèm nói chuyện với Raichi bất kỳ lời nào.

Cậu thực sự nên viết quy tắc trên biển báo hoặc mang theo tờ giấy từ phong bì theo mọi nơi cậu đến. Giải thích tốn quá nhiều năng lượng và thành thật mà nói, cậu thà lãng phí năng lượng đó ở nơi khác còn hơn.

"Là hình phạt của Ego và mình không được phép bỏ ngang trừ khi mình hoàn thành nó. Mình không thiếu thốn tình thương đến thế đâu", Isagi giải thích một cách thô lỗ, khoanh tay thất vọng.

"Nếu cậu không muốn mình làm thì chắc chắn rồi, đừng chấp nhận lời đề nghị". Isagi trả lời với một nụ cười mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt. Thật khó để khiến Raichi ôm cậu nhưng cái tôi của Isagi lớn hơn cả Trái đất này, không cho phép cậu hạ mình van xin đối thủ.

Cậu không chắc điều gì đã thay đổi Raichi vì vài giây sau, hắn đột nhiên cúi đầu trầm ngâm trước khi bước về phía Isagi và ôm chặt lấy cậu.

"Đoán là không sự còn lựa chọn nào khác!", Chàng trai tóc vàng văng tục một cách ngạo mạn, dù giọng nói của hắn rõ ràng đang run rẩy và lấp bấp. Điều đó không hề khiến Isagi bận tâm, cậu vẫn ôm lấy hắn và quyết định không truy vấn về sự thay đổi đột ngột trong thái độ của đối phương.

"10 giờ 16 phút tối. Bíp! Số còn lại: 28 người!".

Isagi cẩn thận ghi chép lại thông báo trước khi thả đối thủ ra. Khi quay sang hai người khác trong phòng, cậu không hề nhận ra vẻ mặt háo hức của Raichi. Kiyora Jin và Teppei Neru. Người tóc đen toát lên vẻ ngượng ngùng và rụt rè, trong khi người còn lại nở nụ cười rạng rỡ và ngây thơ chào đón cậu.

Cậu biết mình chỉ cần ôm Kiyora Jin nhưng Isagi không thể từ chối vòng tay chào đón nồng nhiệt của Neru. Isagi chỉ có thể mô tả cái ôm của Neru là mềm mại và thoải mái như ôm một chú gấu bắc cực lông dày. Neru thì thầm với cậu trước khi họ tách ra khỏi cái ôm.

"Isagi, cảm ơn cậu rất nhiều. Mình biết cậu không bắt buộc phải làm thế, nhưng thật sự đã lâu rồi mình mới được tận hưởng cảm giác này".

Isagi không khỏi ngỡ ngàng trước sự dịu dàng trong giọng nói của Neru. Chàng trai này toát lên vẻ dễ thương khó cưỡng cả trên sân cỏ lẫn ngoài đời. Neru thường xuyên hỗ trợ Isagi tập luyện, đặc biệt khi nhận thấy cậu gặp khó khăn trong việc cải thiện kỹ năng hay lập chiến thuật trước trận đấu. Isagi cảm thấy vô cùng may mắn khi được Neru ôm ấp, trái ngược hoàn toàn với cái ôm gượng gạo mà cậu nhận được từ Raichi trước đó.

Cuối cùng, Isagi quay sang trái về phía Kiyora Jin; chàng trai bí ẩn duy nhất từ ​​giai đoạn thứ hai của Blue Lock. Cậu không chắc lắm về thiếu niên tóc đen này vì họ chưa bao giờ tương tác nhiều trước giải đấu U-20 Nhật Bản hoặc trong Giải đấu Neo Egoist. Cậu chỉ biết một chút thông tin về hắn từ những câu chuyện của Chigiri hoặc Nagi và không có gì hơn.

'Nhưng cũng còn lựa chọn nào khác', Isagi thở dài.

"Kiyora, mình có thể ôm cậu không?", cậu nghiêng đầu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng đối phương.

Không mất nhiều thời gian trước khi Kiyora Jin âm thầm chấp nhận và tiến lại gần vòng tay rộng mở của Isagi. Cái ôm của họ khá bình thường so với những người khác, nhưng Isagi không thể không bị thu hút bởi cậu thiếu niên này khi lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt. Chàng trai tóc đen thường trầm lặng và khó hiểu, nhưng giờ đây hắn ta thật đáng yêu. Một lần nữa, cậu nhận ra rằng đôi khi con người dễ dàng che giấu khía cạnh kỳ lạ của mình trước mắt người khác. Isagi vòng tay lên lưng Kiyora và vỗ nhẹ vào đó trước khi thả mình ra khỏi cái ôm.

"10 giờ 23 phút tối. Bíp! Số người còn lại: 27 người!".

Isagi rời khỏi phòng ký túc xá, nụ cười nở trên môi. Lờ đi Igarashi bất tỉnh nằm trên sàn nhà và đóng cửa lại. Ngay sau khi Isagi bước ra ngoài, tiếng cãi vã bắt đầu vang lên từ phía sau cánh cửa.

"Này, Kiyora. Không công bằng! Sao mày được ôm lâu thế?!".

"Đừng đổ lỗi cho tôi vì cái trò tsundere nửa vời của cậu, blah!".

"THẰNG KHỐN NÀY!".

"Nào các cậu, hãy biết ơn vì Ego đã cho chúng ta cơ hội nhận được cái ôm của Isagi và hòa hợp với nhau rồi!".

"Không đời nào."

"KHÔNG THỂ NÀO!"

"T-tôi đang làm gì ở đây, và Isagi đâu?"

"Im đi đầu trọc!"

"Ơ! Có làm gì đâu~".

Cơn đau nhức lan khắp cơ thể dù cậu còn chưa bắt đầu buổi tập nào. Ngủ 10 tiếng dường như không đủ để xua tan mệt mỏi sau trận đấu. Ước gì được chìm vào giấc ngủ ngay lúc này, nhưng ý định đó tan biến khi cậu đụng đầu vào cánh cửa gỗ cứng ngay trước mặt.

Chết tiệt, sao cậu có thể quên được. Cửa vào tất cả các phòng ký túc xá đều là cửa tự động và cái bản tính ngốc nghếch của bản thân không nhớ nhấn nút.

'Tía má ơi, đau quá', Isagi rít lên đau đớn. Cậu nhẹ nhàng ấn vào cái trán đang đau nhức của mình trong khi cúi gục xuống sàn nhà. Nước mắt cay cay nơi khóe mắt khi chà xát bề mặt da và phát hiện một vết sưng nhỏ nổi lên ở phía trên khuôn mặt mình. Trước khi Isagi kịp đứng lên khỏi mặt đất, một giọng nói ngọt như mật xuất hiện bên cạnh.

"Isagi, em ổn chứ?".

Ánh mắt xanh biếc của Isagi lóe lên, chỉ để rồi bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Yukimiya đang quỳ gối bên cạnh. Isagi chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu tán thành gu thời trang của Yukimiya, thậm chí không thèm trả lời câu hỏi trước đó của hắn.

"Đẹp trai thật".

"Em nói gì–". 

"Không có gì...". Cậu nhanh chóng cắt ngang câu hỏi sau khi nhận ra sự ngớ ngẩn của bản thân. 

Tuy nhiên, không thể phủ nhận Yukimiya thực sự toát lên vẻ ngoài vô cùng thu hút. Chiếc áo cổ rùa đen ôm sát cơ thể kết hợp với quần dài màu mã não gọn gàng cùng chiếc áo khoác màu nâu be thanh lịch tạo nên tổng thể hoàn hảo. Để điểm tô thêm cho bộ trang phục, Yukimiya còn đeo thêm vòng cổ và nhẫn vàng tinh tế.

Yukimiya có lẽ vừa hoàn thành công việc người mẫu, một công việc được cơ quan phê duyệt cho phép hắn tham gia. Vẻ ngoài lộng lẫy và đầy nam tính khiến Isagi gần như quên đi nỗi đau trong giây lát. Ánh mắt cậu một lần nữa hướng về đồng đội, và Yukimiya dường như vẫn đang chờ đợi câu trả lời.

"Ừ, em ổn—". Isagi gượng gạo đáp lời, cố gắng trấn an người đàn ông. Nhưng tầm mắt cậu chỉ chìm trong những chuyển động run rẩy. Giọng nói quá run rẩy và yếu ớt để có thể trả lời câu hỏi một cách rõ ràng. Cậu bám lấy cánh tay Yukimiya để được dìu đứng dậy, trước khi người đàn ông lớn tuổi hơn quyết định nhấc bổng cậu lên, đặt cậu vào tư thế bế công chúa và đưa vào trong phòng.

Isagi thốt lên kinh ngạc trước khi theo bản năng vòng tay qua cổ người cao hơn. Ngay lập tức, mũi cậu hít lấy mùi hương nước hoa đắt tiền thoang thoảng từ gáy Yukimiya, một sự hòa quyện tinh tế giữa gỗ đàn hương và cam quýt. Má cậu nóng bừng, nhưng cậu biết đó không phải do sự xấu hổ khi được một người đàn ông khác bế.

'Quá gần rồi'.

Mặt đỏ ửng, Isagi lấy tay che lại cho đến khi được đặt xuống giường. Một tiếng cười nhẹ lọt ra khỏi miệng chàng model khi cậu vẫn nhắm chặt mắt. Isagi tin chắc rằng người lớn tuổi hơn đã lên giường hoặc đi tắm, nhưng khi cậu hé mắt nhìn lén qua kẽ ngón tay, cậu bắt gặp Yukimiya đang chăm chú nhìn ngắm cơ thể mình, đặc biệt là dòng chữ trên ngực.

"Em có muốn ôm không, Isagi?", Yukimiya tinh quái nghiêng người lại gần Isagi, giọng nói êm ái cất lên khiến cậu choáng ngợp trong sự thứ cảm xúc bồi hồi. Đột ngột. lòng bàn tay mềm mại của Yukimiya lướt qua đùi Isagi, khẽ trêu chọc cậu. Bỗng nhiên, Yukimiya cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Isagi.

"A–Anh vừa hôn em?", giọng Isagi nghẹn lại; cơ thể cậu bắt đầu bốc cháy khi miệng thì há hốc vì hoài nghi.

"Anh đã làm điều mà mẹ luôn làm khi anh cảm thấy đau. Em bị thương ở trán, phải không?", Yukimiya thong thả đáp lời, tay vẫn vuốt ve đôi má ửng hồng của chú quạ nhỏ và chọc vào nó. Ánh mắt hắn lấp lánh niềm vui sướng, nụ cười ranh mãnh nở trên môi.

"Làm vậy mà không biết ngượng à?". 

Trước khi người đàn ông cao lớn kịp trở tay, cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy tung ra từ phía bên kia, hé lộ những người bạn cùng phòng của Yukimiya với vẻ mặt hung dữ sẵn sàng lao vào. Chàng trai tóc xanh lam bước về phía Yukimiya với vẻ đe dọa, áp sát cho đến khi lưng gã đàn ông cao lớn chạm vào bức tường trắng.

Ánh mắt đỏ ngầu lóe lên đầy hung hãn và thách thức, găm thẳng vào con ngươi của Yukimiya, chờ đợi một lời giải thích. Trong khi đó, Kurona đứng đằng sau, ung dung cổ vũ cho người bạn của mình, hoàn toàn không tỏ ra lo lắng cho sự an nguy của Hiori.

"Cá mập đã nói với tôi trước đó trong phòng tắm rằng nó đã cảm nhận được luồng khí đen tối nào đó phát ra từ căn phòng này. Anh đang làm gì vậy, Yukimiya?". Hiori hỏi một cách điên cuồng, nghiêng đầu sang một bên trong khi bắt chước một kẻ tâm thần đáng sợ bằng khuôn mặt méo mó của mình.

"Bình tĩnh nào, tôi chỉ muốn giúp Isagi thôi. Trán em ấy bị thương kìa!", Yukimiya nói trong sự sợ hãi, cười khúc khích với cánh tay chặn giữa Hiori và mình.

Giống như một câu thần chú, biểu cảm của Hiori đột nhiên thay đổi 180 độ và quay sang Isagi. Hắn hỏi cậu, kiểm tra cơ thể Isagi một cách cẩn thận.

"Cậu ổn chứ, Isagi?".

"Mình không sao đâu. Vừa nãy mình bị đập đầu vì quên nhấn nút."

Mặt khác, Yukimiya thầm thở phào nhẹ nhõm khi Hiori và Kurona đã có mặt trong phòng vì anh không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu họ không đến.

'À, nhưng lúc nãy trông em ấy dễ thương lắm~', Yukimiya nghĩ thầm với chút hối tiếc sâu thẳm trong lòng.

"Anh Yukimiya!"

Chàng người mẫu quay trở lại hiện thực, nhìn bé cưng mắt xanh đối diện. "Anh nghe, Isagi?".

"Anh có thể ôm em một cái được không?".

Lòng Yukimiya khẽ rung động trước những lời nói ấy. Hắn không ngờ Isagi lại dám mạnh dạn yêu cầu được ôm sau bao lần trêu chọc "thân mật" mà hắn đã dành cho cậu bé.

Tuy nhiên, Yukimiya cảm thấy khá hào phóng khi đáp ứng nguyện vọng của Isagi, nên đã dang rộng vòng tay, đón nhận cơ thể nhỏ bé của Isagi tựa vào lồng ngực mình. Hắn đưa tay vuốt mái tóc đen mượt của Isagi, môi tạo thành một đường cong nhẹ.

"11 giờ 01 phút. Bíp! Số người còn lại: 26 người!"

Hắn cảm nhận được những chuyển động nhỏ đang rời khỏi vòng ôm của mình và nhìn xuống, hắn thấy gò má của người nhỏ hơn ửng hồng. Hắn đặt lòng bàn tay lên vai Isagi và nói.

"Được rồi, Isagi. Chúc ngủ ngon nhé~", Yukimiya thì thầm với cậu trước khi rời khỏi phòng và chuẩn bị đi tắm.

Khi những người khác đã ngủ say trên giường, tâm trí của Isagi lại lang thang trong bóng tối. Tâm trí cậu vẫn còn đầy những cảm xúc lạ lẫm mà thậm chí không muốn đào sâu vào. Đặc biệt là những cảm xúc kỳ lạ mà cậu có được khi ở bên Nagi, Reo và Yukimiya.

Hơi ấm nồng nàn lan tỏa khắp cơ thể khi họ ôm chặt cậu vào lòng, và cảm giác lâng lâng hạnh phúc được bao bọc bởi sự quan tâm của họ. Nhịp tim đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực càng minh chứng cho điều gì đó đang len lỏi trong trái tim cậu.

Isagi kinh hãi vỗ vào má mình khi nhanh chóng nhận ra điều gì đó. 'Mình bị quỷ nhập rồi'. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro