5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Miss_Ai

Bản dịch: sweetie_latte

=============

Thời gian trôi nhanh như tên bắn, vừa đáng sợ lại vừa mong chờ. Mùa hè nóng bức nhường chỗ cho thu sớm, cũng là lúc mùa giải bóng đá được yêu thích nhất khai mạc. Bên cạnh những buổi tập hằng ngày bắt buộc phải tham gia, những cuộc gọi với Rin vẫn không hề giảm nhiệt – thỉnh thoảng, nếu rảnh rỗi, họ sẽ trò chuyện qua video. Nhưng cơ hội gặp mặt trực tiếp lại là một chuỗi thất bại nối tiếp nhau. Isagi hiếm khi phàn nàn, nhưng cậu ước gì có một kỳ nghỉ dài hơn với Rin; cuối tuần thường quá ngắn ngủi, và mọi nỗ lực kéo dài thời gian đều vô ích vì lịch trình của họ dày đặc với những quy định buộc phải tuân theo trong hợp đồng.

Cả hai chàng trai đều là những cầu thủ được ngưỡng mộ nhất của thế hệ mình. Vì thế, lịch trình của họ luôn kín mít với vô số buổi phỏng vấn, chụp hình quảng cáo và quay phim. Mỗi khi có chút thời gian rảnh, Isagi thường chọn về Nhật Bản thăm gia đình, còn Rin thì cũng phải trở về để gặp bố mẹ. Để dành thêm thời gian bên nhau, cả hai thường cố tình chọn cùng một chuyến bay và ngồi cạnh. Dù khao khát được ở bên nhau nhiều hơn, Isagi vẫn muốn tận hưởng thêm một chút khoảng thời gian độc lập trước khi quyết định tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc hơn với Rin.

Tất nhiên, những nghi ngờ bắt đầu dấy lên khi các tờ báo lá cải tập trung vào cặp đôi đứng gần nhau hơn trước trong những 'cuộc hẹn hò không chính thức' hoặc khi Rin tỏ ra cực kỳ bảo vệ Isagi bằng cách che chắn cậu khỏi những máy ảnh chớp nháy. Một số bức ảnh cho thấy Isagi mỉm cười dịu dàng với cầu thủ cao hơn mình, cơ thể được che khuất bởi vóc dáng lớn hơn, trong khi tay cậu nắm lấy tay áo rộng của chiếc áo len Rin mặc. Mặc dù cả hai cố gắng hết sức để che giấu nhưng sự thân mật giữa họ trong những buổi hẹn hò tối lãng mạn rất khó cưỡng lại - nhưng những người rò rỉ ảnh trên toàn bộ internet đã được ca ngợi, nhưng đồng thời cũng bị chỉ trích vì không tôn trọng quyền riêng tư của cả hai. Mặc dù cả hai chàng trai đều đang tận hưởng một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng họ đang cố gắng xoa dịu tin đồn và xóa bỏ càng nhiều hình ảnh được lan truyền trên mạng càng tốt. Việc tăng ca có thể đáng giá khi tiền lương của họ tăng lên, cùng với sự yêu mến nồng nhiệt từ Isagi.

Một trong những hành động fan service tuyệt vời mà Isagi vô tình làm đó là tham dự trận đấu sân nhà của Rin trong mùa giải bóng đá mở màn. Mặc dù Isagi nghĩ rằng mình rất bình thường, nhưng người hâm mộ và đồng nghiệp đã chú ý thấy cậu ấy mặc chiếc áo cũ của Rin với số áo được vẽ trên má. Vẻ ngoài vô cùng dễ thương, đơn giản với một chiếc pompom đầy màu sắc của Paris X Gen. Không ai có thể phủ nhận sự đáng yêu của Isagi – cổ vũ cuồng nhiệt giữa đám đông bạn bè, cười tinh nghịch vào màn hình TV khi máy quay tia đến mặt mình, hoặc tranh thủ chụp ảnh với người hâm mộ. Rất nhiều fan may mắn đã ngất ngây và bày tỏ lòng biết ơn về sự tử tế của cậu ấy và nguồn cảm hứng mà Isagi mang lại cho ngành thể thao. Internet đã nổ tung khi một người may mắn chụp được một bức ảnh tuyệt vời về Isagi nhảy lên phấn khích với chiếc pompom đơn lẻ trên không, cười tươi với đôi má hồng.

(pompom: hay còn gọi là quả cầu tua được sử dụng thường xuyên cho việc đan móc, thêu thùa và dùng làm đồ thủ công cho trẻ em. Là những hình cầu được làm bằng bông, len có nhiều màu sắc. Được dùng cho các nhóm cổ vũ và các hoạt động vui nhộn khác.)

Isagi không phải là người duy nhất thể hiện sự nhiệt huyết với Rin, đối phương cũng đáp lại với cùng một mức độ cuồng nhiệt như cậu. Rin ghét lũ paparazzi, cau mày khó chịu dữ dội nhưng hắn tự hào khoác lên mình chiếc áo đấu của Bastard München - ủng hộ số áo của Isagi. Khác với Isagi, hắn cố tình phớt lờ bất kỳ fan hâm mộ xâm phạm nào đòi chụp ảnh hay chữ ký. Thay vào đó, hắn tỏ ra dịu dàng với những bạn fan trẻ nhỏ tuổi, ánh mắt dịu lại và gật đầu nhẹ khi ký những tấm thẻ bóng đá mà hắn luôn mang theo để tặng trong những dịp như vậy. Khi trận đấu bắt đầu, hắn cố gắng loại bỏ hết những kích thích cảm giác xung quanh, tập trung vào Isagi và lối chơi của Isagi. Nếu Bastard München ghi bàn, hắn sẽ cổ vũ - nếu trọng tài đưa ra quyết định sai lầm hoặc giơ thẻ phạt, hắn sẽ rên rỉ vì lo lắng hoặc khó chịu. Tuy nhiên, những bức ảnh không thể phủ nhận cái nhìn điềm tĩnh trên khuôn mặt hắn, chỉ dành riêng cho Isagi.

Dù vậy, những lần hiếm hoi cả hai có thể cùng nhau tham dự các sự kiện, những hình ảnh của họ nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, khiến người hâm mộ không khỏi xôn xao về mối quan hệ thực sự của hai người. Cả hai đều rất trân trọng tình cảm của người hâm mộ, nhưng hiện tại đang tận hưởng cuộc sống và sự nghiệp của mình, và có lẽ họ không muốn đặt quá nhiều áp lực vào mối quan hệ.

==============

Một ngày bình thường của Isagi trôi qua trong nháy mắt với những buổi tập luyện cùng đội, những giờ luyện tập một mình miệt mài, và hàng đống email chất chồng chờ cậu check. Những ngày khác, lịch trình của cậu lại càng bận rộn hơn khi phải tham gia các buổi gặp gỡ đối tác, trả lời phỏng vấn độc quyền cho các tạp chí, hoặc làm khách mời trong các chương trình truyền hình. Khác hẳn với Rin, Isagi thường xuyên xuất hiện trước công chúng và có lịch trình làm việc dày đặc.

Ngày dài lê thê, bắt đầu khá ổn rồi lao dốc không phanh khi Isagi phải đối đầu với bà Anno, một 'nhà phỏng vấn' đích thực. Bà ấy giỏi giang đấy, nhưng mà... hơi quá đà một chút. Loại người hay 'vượt rào' và hỏi lung tung ấy. Kỳ lạ là các ngôi sao lại thích xuất hiện trong chương trình của bà ấy. Nhưng mà kỳ lạ hơn nữa là khi đã vào guồng, bà ấy lại làm việc cực kỳ hiệu quả. Isagi thật sự không hiểu nổi mình đang làm gì ở đây nữa (người quản lý của cậu đã đồng ý cuộc phỏng vấn này, chắc là ông ấy nghĩ cậu là 'siêu nhân' rồi).

Cuộc phỏng vấn mở đầu bằng câu chuyện chân thật về khoảng thời gian cậu phải xa rời trái bóng vì chấn thương. Isagi chia sẻ rõ hơn về quá trình hồi phục, những khó khăn đã trải qua, và cả những điều cậu đã học được từ trải nghiệm này.

"Cậu còn thấy đau nhức hay khó chịu nào không?" Anno hỏi, mỉm cười bí ẩn, khiến từng sợi lông trên cổ Isagi dựng đứng.

"Thỉnh thoảng mắt cá chân tôi sưng lên do những nguyên nhân khác," isagi trả lời, cố nở một nụ cười xã giao gượng gạo. "Thời tiết cũng có thể ảnh hưởng, nhưng chủ yếu là khi tôi gắng sức quá mức và không nghỉ ngơi đủ, lúc đó mới thấy khó chịu."

"Tôi biết rõ cảm giác đau nhức hành hạ người ta đến mức nào," Anno nói, ánh mắt đầy thương cảm. Nhưng giọng điệu của bà chợt trở nên hóm hỉnh, "Cổ tay tôi cũng hay sưng lên, đau nhức đến nỗi tôi cứ nghĩ mình đã biến thành một tay gõ phím chuyên nghiệp rồi."

"Cô nên yêu cầu sếp cho mình thêm kỳ nghỉ đi." Isagi trả lời một cách vô tư, khiến cả hai cùng bật ra tiếng cười ngượng ngùng.

"Nói về kỳ nghỉ," bà ấy bắt đầu, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm khi khóe môi cong lên đầy ẩn ý. "Có rất nhiều hình ảnh của cậu và một cầu thủ bóng đá nào đó được đăng tải trên mạng. Cậu có muốn giải thích về điều đó không?"

Isagi khinh bỉ và đảo mắt. Những khoảnh khắc như thế này là thứ biến một cuộc phỏng vấn tử tế thành một mớ hỗn độn. Cậu nhớ rõ những yêu cầu đã đưa ra để tránh những chủ đề mà cậu không muốn trả lời! Như thường lệ, những chủ đề cần tránh là cha mẹ cậu (cậu không muốn họ phải chịu sự soi mói, và nó không đáng để cánh truyền thông khai thác), chính trị (một mớ hỗn độn rắc rối mà cậu muốn tránh xa), bạn bè và những người thân thiết khác trong cuộc sống (họ có thể tự nói về mình nếu muốn). Điều khó chịu nhất và giới hạn được yêu cầu nhiều nhất là thảo luận về mối quan hệ của cậu - cho dù cậu độc thân hay đã có người yêu; bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến vấn đề đó đều không được chào đón.

"Tôi vô cùng biết ơn sự ủng hộ mà cậu ấy và mọi người dành cho tôi cũng như cả đội," Isagi đáp lại, giọng nói vừa nghiêm túc vừa chân thành. "Tôi không thể nào diễn tả hết lòng biết ơn của mình. Tuy nhiên, tôi cũng ý thức được rằng vị trí hiện tại mà tôi đang có là một đặc ân lớn lao, và tôi hiểu rằng sự quan tâm của mọi người dành cho cuộc sống cá nhân của tôi là điều hoàn toàn dễ hiểu. Tôi luôn sẵn lòng chia sẻ về cuộc sống của mình theo cách mà tôi cảm thấy thoải mái, nhưng trong trường hợp này, tôi xin phép không đề cập về chuyện tình cảm."

"À, đúng rồi, cậu nói đúng," Bà Anno đồng ý, không vui vẻ gì cho cam. "Tôi nhận ra câu hỏi đó có thể là xâm phạm quyền riêng tư của cậu—"

"Cô nói đúng đấy."

"Thế giới đang khao khát biết thêm về cậu, Isagi. Là một cầu thủ tài năng như vậy, cậu xứng đáng được mọi người biết đến nhiều hơn. Cậu có nghĩ rằng những người hâm mộ luôn ủng hộ cậu từ đầu có quyền được biết thêm về cậu không? Chỉ cần một vài chia sẻ nhỏ thôi, bất cứ điều gì cậu muốn, sẽ khiến họ vui mừng lắm đấy."

"Tôi thấy thật lố bịch khi có người lại nghĩ tôi phải công khai mọi ngóc ngách trong cuộc sống của mình. Quyết định chia sẻ là của riêng tôi. Tôi sẽ chia sẻ và giữ kín những gì tôi muốn. Nhiều người khác, bao gồm bạn bè, gia đình và cộng sự của tôi cũng có quan điểm tương tự."

"Là một cầu thủ, tôi hiểu sự tò mò của công chúng. Nhưng xin hãy nhớ rằng, tôi cũng chỉ là một con người bình thường. Tôi sẽ không đáp ứng những tin đồn về chuyện tình cảm của mình, dù là quá khứ hay hiện tại. Và như chúng ta đã thống nhất, một số chủ đề riêng tư sẽ không được đề cập đến."

"Cậu thật là thô lỗ!" Bà Anno cao giọng, gần như mất bình tĩnh.

"Chính cô mới là người đang khiêu khích tôi," sự tức giận trong Isagi như bùng lên dữ dội. Cậu đã đạt đến giới hạn chịu đựng, mệt mỏi tột cùng. Càng ở lại đây, cậu càng cảm thấy ngột ngạt. Ánh mắt Isagi như đóng đinh vào một nhân viên hậu trường, người dường như hiểu rõ sự khó chịu của mọi người. Ngay lập tức, nhân viên đó ra hiệu cho quay phim dừng máy, báo hiệu cuộc phỏng vấn căng thẳng đã kết thúc. "Tôi sẽ không xin lỗi về những gì mình đã nói vì tôi đã bị đối xử thiếu tôn trọng." Nói xong, cậu đứng dậy và sải bước ra khỏi phòng. Không khí căng thẳng vỡ òa, Isagi nghe thấy tiếng la hét, tiếng xôn xao hỗn loạn vang lên phía sau.

==================

Kết quả của cuộc phỏng vấn đầy sóng gió là việc sa thải bà Anno. Sự thiếu chuyên nghiệp của bà trong chương trình trực tiếp đã gây ra sự phẫn nộ trong cộng đồng người hâm mộ Isagi, họ gần như muốn xé xác và mang bà ra tòa án dân sự. Nhưng những người ủng hộ Isagi biết rằng cậu sẽ không đồng tình với những hành động vô lý như vậy nên họ đã kiềm chế. Tuy nhiên, điều đó không ngăn họ tổ chức biểu tình bên ngoài studio, yêu cầu xin lỗi Isagi và sa thải bà Anno.

Quyết định được đưa ra nhanh chóng vì studio tổ chức cuộc phỏng vấn không muốn bị liệt vào danh sách đen. Tuy nhiên, việc sa thải bà Anno diễn ra nhanh chóng hơn vì CEO không hài lòng với việc bà đã lạc đề và không tôn trọng Isagi. Gần như không có sự đồng cảm dành cho bà, và nếu có thì cũng nhanh chóng bị dập tắt bởi một nhóm người đã liệt kê các lý do nên sa thải bà. Để làm dịu dư luận và cứu vãn tình hình, công ty đã đưa ra một tuyên bố chính thức xin lỗi Isagi với hy vọng được tha thứ và sửa chữa lỗi lầm nếu có thể.

Mặc dù Isagi tin rằng lời xin lỗi là vô cùng chân thành và đã chấp nhận, nhưng hiện tại cậu không muốn tham gia bất kỳ cuộc phỏng vấn nào cho đến khi cảm thấy thoải mái. Người đại diện của cậu đồng ý và hủy bỏ tất cả các cuộc phỏng vấn đơn lẻ đã được lên lịch trước đó vài tháng. Bà Anno vẫn im lặng, không xin lỗi cũng không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào với công chúng. Thay vào đó, bà tự giam mình và trở thành một ẩn sĩ. Không có hoạt động nào của bà trên mạng xã hội được đăng tải hay xuất hiện giữa công chúng.

==============

"Dạo này anh thế nào?" Rin hỏi, giọng có vẻ hụt hơi.

"Em vừa chạy bộ xong à?" Isagi hỏi, ném chiếc khăn bẩn vào giỏ trước khi lấy một chai nước điện giải từ tủ lạnh. "Anh ổn. Không cần phải lo lắng về điều đó. Cái nào xong rồi thì cứ cho qua thôi."

"Ừm," Rin đồng tình, và tâm trí Isagi trôi dạt đến việc tưởng tượng Rin không mặc áo. Thật nóng bỏng làm sao...

"Sao lại gọi cho anh?" Isagi chun mũi đáng yêu, ước gì cậu có thể nhìn thấy đối tượng mà mình đang thương nhớ. "Đi tắm đi, em chắc đang bốc mùi lắm."

"Em sẽ làm ngay thôi," Rin thở dài chán nản. "Chỉ muốn hỏi thăm anh một chút."

"Bây giờ thì em có thể note lại việc này vào lịch trình hằng ngày của mình rồi đó."

"Em còn một việc nữa phải làm."

"Việc gì?"

"Nói rằng em nhớ anh," Isagi thề rằng cậu có thể nghe thấy Rin đang cười khúc khích ở đầu dây bên kia. "Em sẽ nói chuyện với anh sau."

Rin cúp máy ngay lập tức, nhưng Isagi vẫn còn quá sốc. Rin đã nói những điều như thế đôi lần, nhưng trời ạ, hắn có thể khiến Isagi mất cảnh giác nhanh thật đấy. Mặt Isagi đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng nụ cười khiến má cậu đau nhức vì căng quá. Trong chốc lát, cậu tự hỏi liệu quen Rin có tốt cho mình không vì cậu còn quá trẻ để bị bệnh tim.

Aaa, em ấy quyến rũ quá, chắc một ngày nào đó mình sẽ bị đột quỵ mất...

===========

Sự bình yên chưa kịp kéo dài, thực tế đó chỉ là một khoảng tự do ngắn ngủi khiến Isagi vô cùng khổ não.

Ngày của cậu bắt đầu vô cùng bận rộn, thậm chí còn hơn bình thường, đến mức Isagi bỏ quên điện thoại rung lên liên tục. Buổi sáng, cậu khởi động bằng việc chạy bộ như mọi khi trước khi đến cơ sở tập luyện của Bastard München. Isagi ăn sáng nhanh tại quán cà phê gần đó và gửi một tin nhắn ngắn đầy yêu thương chỉ dành riêng cho Rin. Sau đó, cậu cất điện thoại vào túi thể thao và tập trung hoàn toàn vào huấn luyện viên Noa.

Cơ thể ướt đẫm mồ hôi sau khi hoàn thành bài tập sức mạnh và luyện tập cùng đồng đội. Tận dụng tiện nghi để tắm rửa sạch sẽ trước khi về nhà ăn bữa tối sau buổi tập luyện với cơ thể đau nhức. Khi sắp mặc quần áo xong, tên cậu được gọi một cách e dè, khiến cậu quay đầu nhìn đối phương.

"Gesner?" Isagi chớp mắt tò mò.

"Cậu đã thấy tin tức chưa?" Đồng đội của cậu hỏi với chất giọng nói đầy lo lắng. Ruột gan của Isagi bắt đầu lan tỏa cảm giác khó chịu.

"Thấy gì cơ?" Cậu hỏi lại trước khi Gesner kịp mở khóa màn hình điện thoại.

"Isagi," giọng nói của Noa vang vọng vang dội, ra hiệu cho Isagi đến với anh. "Chúng ta cần thảo luận về kết quả của cậu."

"Vâng thưa thầy!" Isagi đối mặt với Gesner, hé miệng cố gắng hình thành những từ ngữ dễ hiểu. "Ở lại một xíu được không? Mình không muốn để huấn luyện viên phải chờ." Cậu cũng không nán lại để xác nhận, chỉ lập tức bay đến chỗ Noa, và đi theo thần tượng yêu quý của mình đến văn phòng.

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài hơn dự kiến, nhưng Isagi đang vô cùng phấn khích. Noa khen ngợi cậu vì sự tiến bộ và đưa ra nhiều gợi ý hơn về cách mài giũa bản năng để tối đa hóa các pha bóng của mình. Anh cũng đưa ra những gợi ý về những lĩnh vực mà Isagi còn thiếu sót và đưa ra những khuyến nghị cá nhân hữu ích cho cậu trong những trận đấu đỉnh cao. Một lần nữa, sự phấn khích của cậu không kéo dài được lâu khi cậu bước ra khỏi văn phòng. Isagi nhận thấy một nhóm nhỏ đồng đội của mình tụ tập lại, có vẻ rất tức giận.

"Ừm..." Cậu mở miệng, không biết nên nói gì. "Mình đã làm gì sai à?"

"Không. Không. Không." Kurona kịch liệt phủ nhận. "Cậu có xem tin tức chưa?"

"Mình chưa?" Isagi nghiêng đầu một cách bối rối, nhớ lại cuộc trò chuyện với Gesner trước đó. "Gesner, xin lỗi về chuyện trước đó nhé."

"Không có gì," Gesner phẩy tay một cách hờ hững. "Huấn luyện viên đã gọi cậu mà. Bây giờ cậu đã ở đây rồi, cậu chắc là chưa nghe thấy tin gì chứ?"

"Không có," Isagi không nói dối. Một ngày của cậu đã bị quá tải bởi những bài tập khó nhằn.

"Chó má," đồng đội của Isagi chửi thề, điều này thật bất thường. "Đây này. Nhìn đi." Đối phương giơ điện thoại lên. Cái điện thoại xuất hiện bất ngờ, không cho mắt cậu thời gian điều chỉnh, cho đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Mắt Isagi mở to hết cỡ khi đọc từng dòng tin nhắn.

VỊ HÔN PHU CŨ CỦA ISAGI YOICHI TIẾT LỘ TẤT CẢ

"Thằng khốn nào viết bài báo này thế?!" Isagi gầm gừ, tim đập loạn xạ.

"Bà Anno," Hiori nheo mắt lại một cách nguy hiểm, như thể đang tính toán âm mưu nguy hiểm nào đó trong tâm trí mình. "Cuộc phỏng vấn gần đây của cậu là với mụ ấy."

"Đó là chuyện của nhiều tháng trước!"

"Ừ. Giờ thì trông giống như ả ta đang cố trả thù cậu vậy."

"Không. Không. Không. Không. Không." Isagi bắt đầu lẩm bẩm một mình, vẻ mặt đầy lo lắng. Những năm tháng bên người yêu cũ đã khiến cậu vô tình tiết lộ quá nhiều điều riêng tư. Ai biết được hắn đã chia sẻ những gì? Có thể là những chi tiết nhỏ nhặt về đời sống riêng tư, những điều mà giờ đây cậu cảm thấy thật nhạy cảm. Mọi người xung quanh dường như không để ý đến cậu, Isagi nhanh chóng rời đi, hướng về phòng thay đồ để lấy điện thoại.

"Có chuyện gì thế?" Cậu nghe rõ tiếng Noa quát lớn. Huấn luyện viên của cậu có thể đang nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài văn phòng. Tuy nhiên, cậu không có thời gian để giải thích với huấn luyện viên, cậu cần phải liên lạc với những người phụ trách truyền thông của mình. Isagi vội vàng lấy chiếc túi vải thô, điên cuồng lục tung tìm chiếc điện thoại nằm bên trong. Chỉ mới vài phút trôi qua nhưng đối với Isagi, cảm giác như cả một đời người khi lục tung chiếc túi. Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại, Isagi không ngần ngại gọi điện thoại.

"Thưa cậu," Takahashi, một trong những người phụ trách phát ngôn đáng tin cậy nhất của Isagi trả lời, giọng thấm vẻ mệt mỏi. "Utada và tôi đang tranh thủ để gỡ bài viết và cả video trên web xuống."

"Còn có video trên web nữa sao?!" Isagi hét lên bất thường.

"Chúng tôi rất tiếc khi cậu phải biết điều này", Takahashi nghiêm túc. "Chúng tôi đang cố gắng hết sức. Sau đó, Utada sẽ đưa ra một 'tuyên bố' gửi qua email cho cậu để cậu xem qua trước khi công bố cho công chúng".

"Được rồi," Isagi thở dài. Cậu biết Utada và Takahashi đang làm việc cực kỳ chăm chỉ để đạt hiệu quả cao nhất. Cậu sẽ ghi nhớ để tăng lương cho họ. "Có nhiều thứ được tiết lộ không?"

"Nó đào sâu một chút vào sự thân mật của cậu và cách cả hai cố gắng chuộc lại lỗi lầm sau cuộc chia tay gần đây, thưa cậu." Takahashi báo cáo. "Lạ thật, hắn ta nói như thể cậu là người kiểm soát hắn vậy."

"Cái quái...?"

"Tôi tin là hắn ta đang nói dối."

"Hắn ta thực sự nghĩ rằng mình có thể thoát tội sau khi nói dối trắng trợn thế sao?"

"Đừng lo lắng, chúng tôi cũng sẽ tiến hành kiện tụng," Takahashi xác nhận. Isagi cảm thấy biết ơn vì họ đã nắm rõ chi tiết về cuộc chia tay của mình và mức độ căng thẳng mà vị hôn thê cũ gây ra cho cậu.

"Còn bà Anno?" Isagi nheo mắt một cách nguy hiểm. Từ lối vào phòng thay đồ, cậu có thể thấy bạn bè/đồng đội của mình tụ tập xung quanh, không dám tiến lại gần hoặc ngắt cuộc gọi điện thoại quan trọng.

"Bà ấy cũng không bị lãng quên đâu." Một lời xác nhận khác làm Isagi an tâm. "Tôi khuyên cậu không nên xem hoặc đọc cuộc phỏng vấn nếu nó khiến cậu thấy khó chịu."

"Tôi cũng không muốn, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi", Isagi than vãn mà cắn ngón tay cái. Tay cậu nhanh chóng bị nắm giật ra. Cậu trừng mắt nhìn thủ phạm, nhưng đôi mắt dịu lại ngay khi nhận ra đó là Kurona đang vẫy ngón trỏ về phía mình.

"Isagi, đừng làm thế," Kurona nói với cậu, ánh mắt sắc lẹm. "Tệ lắm, tệ lắm."

"Thưa cậu, tôi phải cúp máy để nghe điện thoại," Takahashi ngắt lời. "Utada đã đưa ra một tuyên bố ngắn gọn cho những người đăng lại các cuộc phỏng vấn, những người đó sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng. Tôi phải quay lại để buộc các trang web khác không được đăng lại các video. Tôi sẽ cập nhật thông tin cho ngài và gọi điện khi cần thiết."

"Cảm ơn hai người," Isagi bày tỏ, nhưng vẫn cảm thấy nặng lòng. "Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu không có hai người."

"Không cần phải cảm ơn chúng tôi đâu", người phát ngôn trấn an, giọng nói tràn đầy sự chân thành. "Mặc dù chúng tôi không phải là nhân viên, nhưng chúng tôi sẽ làm mọi cách có thể để hỗ trợ."

"Khi tình hình lắng xuống, tôi sẽ đãi anh và Utada một bữa tối thịnh soạn và trả tiền cho chuyến đi tắm suối nước nóng cuối tuần cho hai người vào mỗi kỳ nghỉ cuối tuần." Isagi bịn rịn. Họ thật sự là những người tốt.

"Đừng làm thế. Cậu không cần phải làm gì quá sức, nhưng chúng tôi mong được ăn tối sớm đấy. Tôi sẽ gọi lại sau. Tạm biệt." Isagi đáp lại lời tạm biệt trước khi cúp máy. Cậu dụi mũi vào mu bàn tay, những giọt nước mắt sắp sửa tuôn rơi. Bình thường cậu không ngại thể hiện cảm xúc, nhưng hôm nay, chỉ trong một giờ qua, cậu lại cảm thấy vô cùng áp lực.

"Isagi, đừng khóc, không đáng đâu." Hiori vội chạy tới, lau sạch nước mắt còn sót lại trên người Isagi bằng tay áo hoodie.

"Mình biết. Mình biết mà." Cậu nghẹn lại, đứng yên cho Hiori chăm như một đứa trẻ "Mọi chuyện đều quá đột ngột."

"Xin lỗi vì phải ngắt ngang, nhưng một tình huống khác lại nảy sinh." Gesner ngượng ngùng ngắt lời, tỏ vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình.

"Chuyện gì nữa vậy?" Isagi lớn tiếng. Cậu nhận thấy Genser rõ ràng giật mình trước giọng điệu nghiêm nghị của mình. Gesner cau mày, cũng không tỏ ra khó chịu. Hít một hơi thật sâu vài giây trước khi nói tiếp.

"Mình muốn cho cậu xem hơn là giải thích tình huống này." Gesner lướt qua điện thoại trước khi cho Isagi xem nội dung.

CẦU THỦ NỔI TIẾNG ITOSHI RIN VƯỚNG XÔ XÁT VỚI DÂN SỰ

"Không đời nào..." Mắt Isagi mở to, giật điện thoại khỏi tay Gesner. Càng đọc lại càng lo lắng. "Mình phải đi!" Cậu trả lại điện thoại cho đồng đội trước khi lấy chiếc túi vải thô.

"Isagi!" Cậu nghe thấy tiếng gọi, nhưng không để ý. Cậu đã quyết tâm rồi sẽ cứng đầu mà làm. Bỏ qua Noa, còn chưa có cơ hội nói bất cứ điều gì nâng cao tinh thần cho cậu học trò cưng của mình.

"Thầy ơi!" Isagi hét lên, không ngoảnh lại. "Em sẽ vắng mặt trong buổi tập vài ngày! Em xin lỗi! Em sẽ đền bù cho thầy và cả đội, em hứa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro