6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Miss_Ai

Bản dịch: sweetie_latte

=============

"Má nó," Isagi thở hổn hển. Cậu kiệt sức và chỉ muốn nghỉ ngơi trên một chiếc giường xung quanh là chăn mềm và gối nằm êm ái mà thôi. Thật không may, giấc mơ tưởng chừng như có thể thành hiện thực đó đã bị tạm gác lại cho đến khi cậu hoàn thành việc của mình.

Bước qua cánh cửa trượt tự động lớn, nhanh chóng tiến về phía quầy làm thủ tục, trên người là quần áo thường ngày, với khẩu trang và mũ che. Trông vô cùng qua loa, nhưng đây là điều tốt nhất Isagi có thể làm trong một khoảng thời gian ngắn. Cậu giao tiếp bằng mắt với một nhân viên đang tỏ vẻ bất mãn tại quầy, sự mệt mỏi thể hiện qua quầng mắt sâu và nặng nề trên khuôn mặt họ. Lon nước tăng lực ngoại cỡ đặt cạnh bàn phím là một minh chứng rõ ràng khác.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?" Giọng điệu của họ đều đều, không có chút sức sống nào. Isagi phải kiềm chế sự khó chịu của mình.

"Có thể cho tôi biết phòng của Itoshi Rin không? Hãy giúp tôi và cảm ơn." Isagi thì thầm.

"Đó là thông tin mật, và anh ấy không cho phép có người đến thăm." Nghiêm túc mà nói, tại sao lại chọn bệnh viện công vậy? Tên nhóc thối đó đủ giàu để thuê tư nhân chăm sóc mà.

"Làm ơn đấy, việc này cực kỳ quan trọng." Isagi cầu xin, hy vọng họ sẽ hiểu cho mình.

"Thưa ngài, về mặt pháp lý, tôi không được phép đưa bất kỳ 'vị khách' nào lên phòng vì đây là vấn đề riêng tư."

"Được rồi," Isagi hiểu. Cậu nghiêng người về phía trước, gần như xâm phạm không gian riêng của nhân viên đến mức họ nhìn cậu một cách cảnh giác. Cầu nguyện trong lòng rằng mình sẽ không bị đấm vào mặt. Cậu lặng lẽ kéo khẩu trang xuống, hy vọng họ sẽ hiểu ý. "Tôi là Isagi Yoichi. Làm ơn cho tôi gặp cậu ấy."

"Ôi..." Nhân viên khựng lại, nhìn Isagi với ánh mắt lấp lánh. Nhìn sang đồng nghiệp, người cũng đang vô cùng choáng váng khi thấy một ngôi sao huyền thoại khác xuất hiện tại nơi làm việc của mình. "Tôi sẽ đưa anh lên tầng, vì vậy hãy theo tôi. Tôi đang liều lĩnh công việc của mình vì những quy định nghiêm ngặt. Tất cả những gì tôi yêu cầu là nếu tôi gặp rắc rối, hãy bảo vệ tôi nhé. Tôi không muốn mất việc."

"Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để không gây nguy hiểm cho công việc của anh."

"Bây giờ thì muộn rồi."

"Công bằng mà. Tuy nhiên, nếu họ đuổi việc anh, tôi sẽ đảm bảo anh có được một công việc lương cao hơn."

"Hy vọng là không bị đuổi," Họ đứng dậy, thông báo với đồng nghiệp rằng họ sẽ quay lại ngay. "Tôi đặc biệt thích công việc này." Ra hiệu cho Isagi đi theo— cậu ngoan ngoãn tuân thủ.

==============

"Em đúng là đồ ngốc!" Đó là những lời đầu tiên cậu thốt ra khi lao vào phòng riêng của Rin. "Em đang nghĩ gì trong đầu thế?"

"Isagi?" Giọng điệu kinh ngạc của Rin vang lên, trông có vẻ dị thường sốc. "Anh đến đây khi nào?"

"Gần hai mươi phút trước," Isagi thản nhiên trả lời, bóp lấy mặt Rin để kiểm tra. "A, cảm ơn nhé!" Cậu quay lại một lát, chào người nhân viên đang vẫy tay tạm biệt.

"Làm sao mà anh đến được đây?"

Isagi nhìn hắn với ánh mắt bực bội như thể hắn là đứa trẻ ngốc nhất mà cậu từng thấy.

"Anh đã mua một chuyến bay vào phút chót để đến đây," Isagi trả lời. May mắn thay, các chuyến bay từ Đức đến Pháp không quá tệ, cho phép cậu được di chuyển nhanh chóng trong vòng chưa đầy hai giờ mà không phải quá cảnh. Cậu không muốn tiết lộ rằng mình đã đóng gói hành lý xách tay một cách cẩu thả với bất kỳ thứ gì cậu lục lọi được trong căn hộ của mình. Cậu sẽ cần đến cửa hàng tiện lợi để mua các vật dụng vệ sinh cá nhân cần thiết. Cũng cần tìm một khách sạn có phòng trống cho đêm nay.

"Anh không cần phải đến đây đâu." Rin khoanh tay, tránh đi cái nhìn chòng chọc của Isagi. Cậu rất muốn hét vào mặt tên ngốc kia, nhưng tiếng phản đối nghẹn lại trong cổ khi nhìn thấy những vết xước nhẹ trên cánh tay của đối phương, cùng với một vết bầm tím lớn tụ trên má và hàm dưới.

Cậu tiến lại gần, cố thu hút ánh nhìn của Rin trong không gian rộng lớn này. Ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt đẹp trai, vuốt ve nhẹ nhàng như sợ làm đau. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng, lo sợ Rin đang đau. Cậu nâng tay lên ôm lấy mặt Rin, cố kìm nén nỗi buồn đang trào dâng, mặc dù biết mình sẽ không thể giấu nổi. Đôi mắt xanh ngọc thường sáng ngời, giờ đây ẩn sau những nếp nhăn, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh khi căng thẳng dần tan biến. Isagi không thể rời mắt khỏi hàng mi cong vút, đôi mày thanh tú, và làn da mịn màng không tì vết (ngoại trừ những vết thương).

Một ý nghĩ thoáng qua vụt qua tâm trí cậu, liệu việc che giấu vẻ đẹp của Rin có thực sự là điều tốt nhất hay không? Tim Isagi đập thình thịch, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác ghen tuông ích kỷ ấy khiến cậu vô cùng khổ sở. Thật không công bằng khi Rin lại sở hữu một vẻ đẹp hoàn hảo đến vậy, từ đầu đến chân.

"Em có đau không?" Isagi hỏi, vuốt ve nhẹ nhàng phần gò má cao trước khi chạm vào vết thương trên xương hàm. "Trông có vẻ đau lắm."

"Một quả bóng đá sẽ đau hơn nhiều." Rin chế giễu.

"Tại sao?" Isagi cố hạ thấp sự khinh bỉ trong lời nói của Rin. Thực ra, cậu tò mò hơn về cuộc ẩu đả này.

"Hắn ta quá tệ hại."

"Rin." Isagi nhìn nghiêm nghị, muốn có câu trả lời rõ ràng hơn những gì đã nghe.

"Hắn ta là một tên phiền phức. "

"Như thế nào?"

"Chỉ bằng việc tồn tại thôi." Đôi mắt xanh sáng ngời của Rin đảo tròn.

"Nghiêm túc đi!" Isagi vỗ nhẹ vào vai hắn.

"Đừng làm tổn thương bệnh nhân!"

"Rin," Isagi ngước đôi mắt xanh biếc nhìn lên khuôn mặt Rin với vẻ ngọt ngào. "Anh xin em đấy."

"Em chẳng biết nói gì hơn nữa. Hắn ta thật khó chịu," Rin bắt đầu. Isagi định lên tiếng cắt ngang nhưng lại thôi khi Rin tiếp tục. "Hắn ta vừa mới đến đây, khoe khoang về việc mình vừa kiếm được một cuộc phỏng vấn lớn, chắc là muốn phá hoại sự nghiệp của anh. Hắn ta còn nói anh thậm chí không phải là một người bạn trai tốt, rằng hắn ta phải ở nhà chăm sóc nếu không anh sẽ trở thành gánh nặng cho hắn. Anh hiểu ý em chứ? Hắn ta tỏ ra mình là người tuyệt vời và đang giúp đỡ anh, trong khi thực ra hắn ta chẳng là cái thá gì cả."

"Ừm..." Isagi nghĩ mình sẽ tức giận hơn, nhưng không thể. Cậu biết mình đang buồn, cơn giận từng chiếm một góc nhỏ trong tim giờ đã tan biến. Thay vào đó, sự thất vọng âm ỉ càng ngày càng lớn. Cậu thấy mình thật ngốc khi nghĩ rằng vị hôn thê cũ sẽ lịch sự và tôn trọng sự riêng tư của mình, nhưng thực tế không phải vậy.

"Em phát ngán khi nghe hắn ta nói xấu về anh." Rin thở dài, rõ ràng là bực bội. Trái tim hắn nặng trĩu, như thể có hàng tấn chì tích tụ len lỏi trong môi vách ngăn, như có cả một đại dương u buồn đang tràn ngập trong lòng, nhấn chìm hắn vào nỗi buồn sâu thẳm. .

Phải giữ lý trí.

"Em rất cảm kích sự quan tâm của em," Isagi lên tiếng, sợ rằng những lời tiếp theo cậu thốt ra có thể sẽ gay gắt hơn. "Anh nghĩ em đã vượt quá giới hạn." Isagi cau mày.

"Cái gì?"

"Anh nói rằng em đã vượt quá giới hạn của mình—" Isagi ngay lập tức bị cắt ngang.

"Em đã nghe anh nói lần đầu rồi. Em muốn được giải thích về việc em đã vượt quá giới hạn như thế nào khi rõ ràng là em đang bảo vệ người duy nhất mà em yêu từ thời niên thiếu." Rin tức giận.

"Đây không phải việc em nên xen vào!" Isagi phản bác.

"Anh cứ giữ khư khư đó là việc của anh vì khi người khác nghĩ rằng làm tổn thương anh là điều bình thường!" Hơi thở Rin nghẹn lại. Cơn thôi thúc đột ngột muốn hôn Isagi quá mạnh mẽ, nhưng hắn cần phải cưỡng lại.

"Em đã chờ bao lâu?" Isagi hỏi khi đôi môi run rẩy, lo lắng nhưng muốn nghe thêm những lời yêu khác từ miệng Rin. "Vì anh sao? Em đã chờ anh bao lâu?"

"Khoảnh khắc anh nhìn em và gọi em là đối thủ của anh."

Isagi là người đó. Chỉ riêng mỗi Isagi mà thôi. Duy nhất là anh.

Isagi rất muốn hôn Rin ngay lúc này. Nhưng cậu còn một vấn đề khác cần phải giải quyết.

"Anh sẽ trở lại ngay!"

"Anh lại đi đâu nữa?"

============

"Mày đúng là đồ hèn." Isagi không tỏ vẻ vô cảm, nhưng cõi lòng cũng đã cạn tình.

"Đây là cách cậu đối xử với người đã sát cánh cùng cậu nhiều năm qua sao?" Gã khốn nạn ấy đáng khinh gầm gừ, nằm cứng đờ trên giường bệnh. "Nhìn xem hắn ta đã làm gì với tôi này! Tôi bị gãy mắt cá chân!"

"Tao nghĩ là mày còn may đấy." Isagi nhún vai, đảo mắt không thương cảm. Cậu kìm lại tiếng cười khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào con mắt đen thâm và bờ môi sưng vù của gã.

"Tôi chẳng làm gì đáng phải chịu đựng điều này cả!"

"Nghiệp chướng đấy. Mày xứng đáng nhận được nhiều hơn thế."

"Tôi là bạn trai tốt của em."

Isagi thở dài không tin.

"Tôi nấu ăn, tôi dọn dẹp, tôi giặt giũ, mua đồ dự trữ tủ lạnh— tôi đã làm rất nhiều cho em và em xông vào phòng tôi như thể em là chủ nhân của nơi này."

"Mày mất việc cũng tại mày thích mấy thứ vớ vẩn, khiến sếp mày tức điên vì vô dụng. Mày phá hết ba cái máy nướng bánh mì, nấu cơm thì chả ăn được. Mày còn làm cháy cả máy sấy quần áo nữa. Trong khi mày đi mua đồ ăn, cùng với đống lặt vặt khác cần sửa vì mày lười biếng, thì ai là người lo liệu hết đống đấy? Là tao." Isagi giúp gã liệt kê thêm, bắt đầu cao giọng.

"Em đã bảo tôi không cần lo lắng về tài chính mà!"

"Mày phải bồi thường một nửa cho tao!"

"Tôi sẽ trả lại cho em khi bà Anno thanh toán hết!" Isagi tiến tới, vẻ mặt quyết đoán như muốn chặt đầu gã ngay lập tức. Ý tưởng về việc đốt lò sưởi cho gã ngạt thở nghe có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Bước chân cậu dừng lại khi cánh cửa bật mở.

"Anh yêu!" Một giọng nói lo lắng vang lên, chạy đến bên giường của người yêu cũ, khiến Isagi mở to mắt. Sau một hồi cãi vã ngắn ngủi, người lạ mới đến cuối cùng cũng chú ý đến cậu. "Ôi! Anh là Isagi Yoichi à! Rất vui được gặp anh!" Người lạ đưa tay ra để bắt, tuy lưỡng lự nhưng Isagi vẫn đưa ra đôi tay ẩm ướt của mình ra để chào hỏi.

"Tôi cũng vậy..." Isagi lẩm bẩm. "Điều này là thật à?" Isagi liếc nhìn đối phương và nhận thấy có điều gì đó lấp ló ở ngón áp út trên bàn tay trái. Tên khốn nạn này...

"Anh nói gì vậy?" Người nọ hỏi.

"Mày là đồ khốn nạn vô liêm sỉ," Isagi trừng mắt nhìn người mà mình từng quen biết, đang nằm trên giường như thể hắn đang phải chịu đựng những vết thương nguy hiểm đến tính mạng (thật đáng thất vọng là hắn không bị nặng hơn).

"Đừng nói gì cả," gã cảnh cáo, cố tỏ ra đe dọa, nhưng Isagi phớt lờ. Thật nực cười. Isagi quay sang người lạ để phá hủy thực tế ảo tưởng.

"Cô chưa kết hôn, đúng không?" Isagi lạnh lùng hỏi, phớt lờ gã ta.

"Ừm, chưa đâu." Người lạ nói, trông có vẻ bối rối hơn. "Chúng tôi đã đính hôn rồi."

"Tốt." Cậu gật đầu, cảm thấy chắc chắn về những gì sắp thốt ra khỏi miệng mình. "Kết thúc đi. Tránh phải phiền phức vì chiếc nhẫn cô đang đeo là thứ hắn mua cho tôi khi cả hai đính hôn. Cũng bằng tiền của tôi."

"Anh đang đùa tôi đấy à." Người lạ mặt giật mình, cau mày nhìn vị hôn phu. "Tôi biết có điều gì đó đáng ngờ khi anh lại có thể kiếm được một chiếc nhẫn bằng cách kỳ diệu nào đó trong khi đang thất nghiệp. Mẹ kiếp anh." Cô tháo chiếc nhẫn ra, đưa cho Isagi nhưng cậu lắc đầu, rồi ném chiếc nhẫn vào đầu người đàn ông. Cô bỏ đi lập tức.

"Mày thật là nhỏ mọn!" Gã hét lên, ném những cái nhìn độc ác về phía Isagi, mặc kệ Isagi có quan tâm hay không.

"Đúng đấy." Cậu xác nhận. "Sự nhỏ mọn của tao sẽ đi cùng với các hành động pháp lý. Tao không nói quá đâu nên hãy chuẩn bị đi."

"Tao chẳng làm gì sai cả!"

"Việc mày phản bội lời hứa đã khiến tao quá thất vọng!" Isagi hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh bỉ. "Tao đã đối xử với mày quá tốt, hơn cả những gì mày xứng đáng. Tao đã lo lắng khi mày nói mình đang thất nghiệp. Không ngần ngại giúp đỡ về tài chính. Tao chưa bao giờ hỏi đến nơi ở của mày, trong khi mày lại luôn muốn biết tao đang ở đâu, điều đó khiến tao cảm thấy bất an. Mày đúng là đồ vô ơn! Tao biết là mày nhanh chóng tìm được người khác sau khi chia tay tao. Nhưng giờ mày còn đi quá giới hạn rồi đấy! Cầu hôn người khác bằng những lời nói mà mày đã từng dùng với tao? Mày không thể cho tao một chút bình yên sao?"

"Mày nghĩ tao cảm thấy thế nào khi thấy tất cả những bức ảnh mày với Itoshi Rin?" Isagi nhìn gã với vẻ không tin. "Nó có cái quái gì chứ? Nó là cái thá gì với mày?"

"Cuối cùng mày cũng đã nhận ra." Isagi quay đi, định bước ra khỏi phòng. "Em ấy luôn ở bên cạnh trong những lúc khó khăn nhất, đã cho tao thời gian để chữa lành vết thương lòng. Em ấy kiên nhẫn chờ đợi, tôn trọng mọi quyết định của tao, không bao giờ bắt tao phải lựa chọn. Em ấy khác xa mày, và chắc chắn em ấy sẽ không bao giờ khiến tao tổn thương như thế này."

Cậu không cho phép gã nói lời cuối cùng, mặc dù cậu vừa mới đi qua cửa thì cả khuôn mặt đã đập vào một lồng ngực cứng rắn. Isagi bực bội nhìn chằm chằm vào người mà cậu đã va phải, và ngay lập tức, vẻ cau có của Isagi biến mất. Trời ơi, đừng nói là Rin đã nghe thấy tất cả những điều vừa rồi...

"Chết tiệt." Rin thốt lên, đôi mắt hắn trông có vẻ thích thú. "Anh đúng là đáng bị phạt thật." Chưa kịp để Isagi phản ứng, eo cậu đã bị túm chặt, cằm bị kéo lên. Môi cậu chạm vào đôi môi quen thuộc, và cậu cảm giác như mình sắp bốc cháy. Tất nhiên, cậu đáp trả lại với cùng một cường độ, ôm lấy cổ Rin. Tim cậu đập thình thịch, và cậu cảm thấy hơi choáng váng. May quá là đang ở bệnh viện; cậu nên đi khám xem mình bị sao với triệu chứng chóng mặt này, chắc là do bị "sốc tình" quá rồi!

"Trời ạ..." Isagi mơ hồ nghe thấy một giọng nữ ở đằng xa, và ai đó đang nhanh chóng bấm nút. Cậu thoát khỏi nụ hôn, đôi mắt đờ đẫn như ở trong một thế giới thần tiên như mơ. Rồi cậu hiểu ra: họ đang chiếm không gian giữa phòng của người yêu cũ và ngoài hành lang, cộng thêm họ đã thu hút được một lượng khán giả nhỏ. Isagi thường ngại ngùng khi ở nơi công cộng, mặc dù cảm thấy lo lắng, cậu vẫn bình tĩnh khi Rin ôm mình.

"Anh cứ nghĩ em ghét phải thể hiện tình cảm trước công chúng cơ," Isagi thì thầm, mặt đỏ bừng và cảm thấy ngại ngùng hơn.

"Em có mà."

Isagi cảm thấy bụng mình nôn nao.

"Nhưng em đã chờ anh lâu như vậy. Em cũng nên khoe ra phần thưởng cho sự kiên nhẫn của mình chứ."

"Anh không phải là đồ vật." Isagi bĩu môi, rồi đột nhiên bị kéo đi, bỏ mặc tiếng thì thầm của các nhân viên y tế và tiếng la hét vụng về của một người mà mình đã quên mất.

"Anh không phải. Anh là bạn trai của em."

Isagi gật đầu đồng tình, không muốn hỏi thêm nữa. Isagi đã chờ đợi câu trả lời này từ lâu. Họ bỏ qua phòng của Rin.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Chúng ta sẽ làm thủ tục xuất viện cho em, gọi cho người đại diện và sau đó liên lạc với huấn luyện viên để xin nghỉ phép. Mặc dù vậy, em đã bị đình chỉ vài trận rồi."

"Anh nghĩ rằng họ sẽ đình chỉ thêm."

"Không, giới truyền thông đã đứng về phía em và bảo vệ anh rồi. Hơn nữa, anh nợ em cuộc hẹn hò ở lâu đài. Và chúng ta đều biết Noa sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh." Isagi muốn phản đối, nhưng không thể thốt nên lời. Cậu mím môi, quyết định không nói thêm nữa vì Rin luôn đúng.

"Em có định tuyên bố về mối quan hệ của chúng ta không?" Bước chân của họ khựng lại.

"Em muốn giữ bí mật vì cuối cùng em cũng có được anh trong vòng tay mình." Rin thú nhận. "Em xin lỗi nếu điều đó nghe có vẻ ích kỷ, nhưng nếu anh muốn công khai thì được thôi. Bất cứ điều gì anh muốn."

Tim Isagi vẫn đập thình thịch và tự hỏi khi nào Rin mới có chút cân nhắc về việc này? Cậu hôn nhẹ lên má hắn trước khi cười nhẹ.

"Vậy thì hãy ích kỷ một chút," Nhận được cái nhìn khó hiểu từ đôi mắt màu mòng két sáng ngời. "Anh nghe theo em." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro