Chương 2.1 : Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rễ vướng vào đất

"Tiểu hài tử, ngày mai sẽ ghi hình sân khấu đầu tiên, thế nào còn khẩn trương vậy ?"

Đới Yến Ni thu thập đồ xong thấy Tống Hân Nhiễm ngồi một bên đang phát ngốc, trong lòng không khỏi trìu mến. Dựa người vào bên cạnh tủ quần áo cúi đầu nhìn Tống Hân Nhiễm. Từ góc độ này, những bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu như càng đáng yêu, dù chải theo cách nào nhưng nếu nhiều thì sẽ thành búi, nếu ít thì không cần buộc. Đới Yến Ni càng nhìn càng thấy vui mắt, nhịn không được vươn tay muốn chạm vào, thời điểm vừa định chạm vào tóc của Tống Hân Nhiễm, Đới Yến ni đột nhiên dừng tay, vội vàng thu tay về.

/Chính mình bị trúng cái gì a, như thế nào lại động tay động chân, chẳng lẽ rất quen thuộc sao ? / Đới Yến Ni tự hỏi chính mình, ôm lấy tay mình xấu hổ.

"Tỷ tỷ" Tống Hân Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh nhìn nàng, như thế nào lại thấy rưng rưng

"Làm sao vậy, không tự tin sao ?" Đới Yến Ni biết rằng em vẫn còn rất trẻ, hẳn là chưa trải qua cuộc thi sống còn có quy mô lớn như thế này.

"Khoảng thời gian này em luôn phải quay phim cũng không cùng đồng đội luyện tập nhiều. Em lo lắng nếu mình thể hiện không tốt thật làm liên luỵ đến bọn họ. Em phải làm sao đây ?" Mắt thấy giọt lệ kia chảy xuống, Đới Yến Ni vội vàng cúi xuống nâng khuôn mặt Tống Hân Nhiễm, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau giọt lệ kia. Tiểu hài tử này không phải sợ hãi chính mình biểu diễn không tốt, không có thứ hạng cao mà là lo lắng mình sẽ làm liên luỵ đến đồng đội. Thật sự là em tốt bụng đến mức phát ngốc rồi.

"Không phải sợ. Em đối với chính mình phải có tin tưởng, cũng đối với đồng đội của em có tin tưởng, em biết không? Chị cũng tin tưởng em." Đới Yến Ni chân thành nhìn Tống Hân Nhiễm, khoảnh khắc hai đôi mắt nhìn nhau, Đới Yến Ni cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, đây là vì cái gì a. Như thế nào lại có loại cảm giác như bị điện giật không thể cử động ? Đôi mắt đẫm lệ này, trong lòng Đới Yến Ni chỉ có dùng bốn chữ "nhìn thấy mà thương" để hình dung, có lẽ là có tình cảm đi, nhất định là chính mình có tình cảm với tiểu hài tử này thì mới có thể nhìn thấy em ấy đôi mắt ngấn nước liền thật lo lắng, trong lòng lại có chút đau.

"Chị chưa thấy em biểu diễn lần nào, vì cái gì tin tưởng em nha" Không biết qua bao lâu, Tống Hân Nhiễm đột nhiên mở miệng làm thời gian giữa hai người trôi qua một lần nữa, cũng làm thân thể không thể cử động của Đới Yến Ni đột nhiên chấn động, khôi phục cơ năng. Nàng lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi kỳ thật không hề bất động, bàn tay nàng vẫn đang xoa trên mặt Tống Hân Nhiễm.

"Chị xin lỗi." Đới Yến Ni ngượng ngùng buông tay. "Tin tưởng chị, ánh mắt chị nhìn sẽ không sai. Chị nói em có thể, em liền có thể. Em nhất định cũng phải tin tưởng chính mình, được không ? Tiểu hài tử tự tin trên sân khấu là người toả sáng" Đới Yến Ni muốn tiếp thêm sự tin tự cho Tống Hân Nhiễm. Nàng biết rằng những người đến đấy không có khả năng yếu đuối, nhiều người thiếu chính là kinh nghiệm cùng tự tin mà thôi. Đây chính là người bạn đầu tiên mà nàng kết bạn ở đây, tuy mới gặp nhưng nàng sớm đã đưa Tống Hân Nhiễm vào danh sách bằng hữu mà mình muốn thân thiết rồi. Không có nhiều lý do, chỉ là trong lòng Đới Yến Ni đã sớm có loại cảm giác không thể nói thành lời

"Ân. Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng. Cám ơn chị! Tỷ tỷ, ngày mai bọn em sẽ biểu diễn《 Họa 》 , chị nhất định phải xem sân khấu của em đó" Tống Hân Nhiễm lộ ra tươi cười, biểu tình kia chính là tiểu hài tử muốn thưởng kẹo. Đới Yến Ni sủng ái cười nhân cơ hội xoa đầu Tống Hân Nhiễm

"Được, chị bảo đảm nhìn không chớp mắt, hứa sẽ chỉ chăm chú nhìn em"

Mái tóc của Tống Hân Nhiễm thật mềm thật thoái mái, Đới Yến Ni trong lòng có một tia đắc ý. Rốt cuộc sờ đến bím tóc nhỏ đáng yêu này.

"Còn tỷ tỷ, đoàn đội của chị sẽ biểu diễn gì a ?"

"Chị là một người biểu diễn nga. Ngày mai em sẽ biết"

"Ân"

Đới Yến Ni không biết Tống Hân Nhiễm bị làm sao mà lại ngây ngốc nữa rồi, nàng cảm thấy tiểu hài tử này thật thú vị. Vừa lúc đó, thanh âm trò chuyện của Mạc Hàn cùng những thực tập sinh khác truyền đến, hẳn là mang theo các tiểu bằng hữu khác đến tham quan phòng 26 đi. Đới Yến Ni trở lại giường của mình, bắt đầu đắp mặt nạ.

---------------------

/Đồ đạc sắp xếp xong rồi mà Mạc Hàn vẫn chưa về. Mình phải làm sao đây, có nên cùng tỷ tỷ nói chuyện phiếm không. Muốn trò chuyện với chị ấy, mình phải nói gì đây?/

Tống Hân Nhiễm thu dọn đồ đạc xong ngồi ngây ngóc không biết làm gì tiếp theo. Em rất muốn tìm chủ đề để nói chuyện với Đới Yến Ni, lại bởi vì tìm không ra mà lần nữa lâm vào trạng thái uể oải. Thẳng đến khi Đới Yến Ni đi đến bên cạnh, cùng Tống Hân Nhiễm nói chuyện, em mới mừng thầm

/Thật tốt quá, chính mình không cần phải bắt chuyện trước/

/Không đúng, chị ấy hỏi cái gì, sân khấu đầu tiên sao? Ngày mai chính là ngày ghi hình sân khấu đầu tiên a. Làm sao bây giờ, mình có thể làm tốt không?/

Tống Hân Nhiễm giống như hài tử bất lực, ngẩng đầu một tiếng

"Tỷ tỷ" Nước mắt liền không ngăn được mà bắt đầu chảy xuống, thời điểm đó đột nhiên có bàn tay mềm mại ở mi mắt Tống Hân Nhiễm vuốt ve đem giọt lệ kia lau đi

/Trời ạ, đây là tay của chị ấy sao, tay chị ấy đang sờ mặt mình. Nên làm gì bây giờ, chạm vào tay chị ấy? không đúng không đúng, chủ đề không phải như vậy... A, là sân khấu đầu tiên, sân khấu đầu tiên/

Cảnh quay vừa mới đóng máy, Tống Hân Nhiễm liền tiếp tục đi ghi hình. Chỉ có thể trong khoảng thời gian rảnh của các buổi quay phim, em tự mình tập luyện vũ đạo. Cùng đồng đội luyện tập cũng không quá nhiều. Nếu không thể hiện tốt mà kéo chân cả đồng đội thì phải làm sao bây giờ?

Ngay khi sự lo lắng trong lòng được thốt ra, ánh mắt Tống Hân Nhiễm lại cùng đối phương nhìn nhau. Ánh mắt ôn nhu kia như dòng nước trong veo làm Tống Hân Nhiễm cảm giác mình như bị cuốn hút vào trong đôi mắt này. Khiến em thất thần, tựa hồ như bị điểm huyệt đạo không thể cử động nhưng đạo não lại tràn ngập : Ánh mắt của tỷ tỷ, của tỷ tỷ. Không biết qua bao lâu đại não Tống Hân Nhiễm mới hoạt động trở lại.

/Không đúng, vừa rồi câu nói kia là chị ấy nói, mình muốn trả lời, mau trả lời chị ấy a./  Đại não của Tống Hân Nhiễm vận tốc bay nhanh. May mắn miệng so với đại não có điểm tốt hơn, trước phát ra âm thanh.

Nghe được Đới Yến Ni nói "Xin lỗi" cùng đem bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình dời đi, Tống Hân Nhiễm mới ý thức được tay của đối phương nãy giờ vẫn luôn ở trên mặt mình. Như vậy khẳng định là chị ấy đang an ủi lại sợ em khóc lần nữa, chờ lau mắt nên phải như thế này. Đại não của Tống Hân Nhiễm không cho phép em mặt khác có thêm ý tưởng, như thế nào tìm chủ đề tiếp tục nói chuyện đã chiếm hết các chức năng của não bộ. Tống Hân Nhiễm tiếp tục nói sân khấu đầu tiên cũng hạ quyết tâm thể hiện thật tốt. Sau cùng, là vì tỷ tỷ đáp ứng em nghiêm túc xem, tuyệt đối không thể làm tỷ tỷ thất vọng.

Tống Hân Nhiễm biết thời điểm Đới Yến Ni biểu diễn sẽ chỉ có 1 mình nàng, trong phút chốc có chút đau lòng

/Tỷ tỷ là một mình đến tham gia show sống còn này sao, chị ấy có cảm thấy cô đơn, không có đồng đội cùng nhau luyện tập có thể hay không có khó khăn. Một mình trên sân khấu có thể hay không cảm thấy sợ hãi? Mình nhất định phải cùng chị ấy làm bằng hữu, làm bằng hữu tốt nhất. Chị ấy đối với mình ôn nhu như vậy, mình cũng nhất định phải đối tốt, chăm sóc tốt chị ấy./

Tống Hân Nhiễm trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định nhất định không thể làm chị ấy cảm thấy cô đơn, nhất định phải làm bằng hữu tốt nhất của chị ấy. Trong đầu một mạch nghĩ như vậy, Tống Hân Nhiễm lại như cũ phát ngốc.


------------------- Hết chương 2.1 --------------------

Về chuyện trước lúc tham gia Thanh 2, Tống em bé vừa phải quay phim rồi chuẩn bị cho sân khấu xếp lớp. Lịch trình cứ liên tục làm em không có thời gian nghỉ ngơi, vừa quay xong là liền rời phim trường đến phòng tập để luyện tập cùng tỷ muội. Em không thể theo kịp các động tác và rất hay mắc lỗi, em áp lực đến mức khóc luôn trong phòng tập các cậu ạ. Các tỷ muội thấy vậy mới dỗ dành, hướng dẫn cho em từng động tác, từng biểu cảm để em có một sân khấu đầu tiên ở Thanh 2 thật tốt và chúng ta có một Tống Hân Nhiễm ngày càng tự ti hơn, tiến bộ hơn. ( cái này có vid luôn nhé )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro