Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau lịch ghi hình sân khấu đầu tiên rất kín, Đới Yến Ni cảm thấy mỗi nhóm biểu diễn đều thực xuất sắc. Quả nhiên mấy năm nay trình độ của các thực tập sinh đều tiến bộ hơn, nàng hiện tại cổ vũ cho hậu bối nhất định phải cố lên a. Đang nghĩ ngợi thì thấy nhóm của Tống Hân Nhiễm đi vào hậu trường chuẩn bị, tiếp theo chính là nhóm của tiểu hài tử này, Đới Yến Ni trong lòng cư nhiên có chút khẩn trương.

/Chính mình sẽ không trở thành "fan mama" của tiểu hài tử đi, sao có thể, không có khả năng nha./

Đới Yến Ni một bên cười bản thân mình sao lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, một bên chờ đợi Tống Hân Nhiễm lên sân khấu, hai tay nàng vô thức nắm chặt lại. Lên sân khấu trang phục màu đỏ đen cùng tiểu hài tử kia nhìn rất hợp. Kia vòng eo và đôi chân rõ ràng là tiểu hài tử a, như thế nào lên sân khấu lại có thể thành như vậy... Đới Yến Ni nuốt nước bọt, ánh mắt trộm hướng nhìn hai bên. Mọi người đều bị hấp dẫn bởi sân khấu, hẳn là sẽ không thấy khuôn mặt nàng đang ngày càng đỏ đi ? Đới Yến Ni cảm thấy nàng không có lừa gạt tiểu hài tử, màn biểu diễn này quả nhiên nàng nhìn không chớp mắt lại còn nhìn chăm chú nhìn mỗi Tống Hân Nhiễm, nàng sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào đó.

Khi màn biểu diễn kết thúc, Đới Yến Ni cảm thấy não của nàng rốt cuộc có thể bình thường hoạt động. Vừa rồi sao lại thế này a, em ấy rõ ràng chính là một tiểu hài tử. Xem hiện tại vẻ mặt em ấy đứng trên sân khấu nhút nhát, còn không phải là người tối qua nàng biết sao? Nhưng là vừa rồi người kia biểu diễn, sao lại có thể vẫn luôn trêu chọc trong lòng nàng? Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, làm gì câu người như vậy còn mất công vừa rồi nàng cảm thấy chính mình là "fan mama", nàng như thế nào là "fan mama", rõ ràng... đó là ý niệm từ trong đầu nàng hiện lên. Đới Yến Ni lập tức lắc đầu, nàng nghĩ mình là "fan chị gái" đi.

--------------------------

Tống Hân Nhiễm ngồi ở dưới khán đài, duỗi cổ chờ Đới Yến Ni lên sân khấu. Không biết tỷ tỷ ôn nhu như vậy sẽ biểu diễn gì nữa, hẳn là vũ đạo thật nhẹ nhàng đi. Thật không dễ dàng hình dung được, âm nhạc bắt đầu và ánh đèn đã chiếu vào Đới Yến Ni, người đang một mình đứng trên sân khấu. Tỷ tỷ thật giỏi, đó là một bài hát khó. Tống Hân Nhiễm trong lòng mừng thầm. Cũng không biết vì sao nhìn Đới Yến Ni tài giỏi như vậy, bản thân lại vui vẻ, thật sự đem nàng trở thành tỷ tỷ của mình, trong lòng có chút kiêu ngạo.

/A nhìn kia chân, kia eo/  Tống Hân Nhiễm cảm thấy hô hấp có chút khó khăn

Mỗi ánh mắt, mỗi một động tác đều trực tiếp đâm thẳng vào lòng, Tống Hân Nhiễm biết việc điều khiển biểu cảm trên khuôn mình đã thất bại, ít nhất là vào lúc này. Không phải chính là phát ngốc đến dại ra đi, bất quá là đều ngắm nhìn đến tỷ tỷ, làm gì có thời gian để điều khiển biểu cảm?

Nguyên lai tỷ tỷ không chỉ ôn nhu mà còn có thể nổi loạn, sân khấu biểu diễn quá hoàn hảo. Trực tiếp vào lớp A, Tống Hân Nhiễm cảm thấy mình thật may mắn khi được ở cùng phòng với một người hoàn hảo như thế. Loại cảm giác hưng phấn này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Tống Hân Nhiễm, làm em đã sớm không có tâm tư thưởng thức các sân khấu khác. Trong đầu Tống Hân Nhiễm lúc này chính là /Tỷ tỷ lớp A/.

-------------------------

"Tiểu hài tử, sân khấu hôm nay của em rất tốt." Sau khi kết thúc ghi hình, các thực tập sinh cùng nhau về kí túc xá. Đới Yến Ni lặng lẽ đuổi theo Tống Hân Nhiễm, ở bên tai em nhẹ nhàng nói như là cổ vũ nhưng nhiều hơn chính là chân thành khen.

"Tỷ tỷ"

Kỳ thật Tống Hân Nhiễm cũng muốn cùng Đới Yến Ni trở về phòng, muốn hỏi nàng một chút về biểu hiện của mình hôm nay thế nào. Nhưng là trường quay có quá nhiều nhân tài, vừa kết thúc ghi hình lại bị đồng đội lôi kéo rời đi, trong chốc lát liền không tìm được nàng.

"Nhưng là sân khấu của tụi em, các lão sư giống như không hài lòng" Tống Hân Nhiễm cúi đầu có chút thất vọng, tay không tự giác nắm lấy cánh tay của Đới Yến Ni. Vốn dĩ Đới Yến Ni đã chuẩn bị nhiều lời an ủi nhưng hơi ấm từ Tống Hân Nhiễm làm nàng đem những lời này hết thảy nhớ đầu quên đuôi, chỉ nói ra một câu: "Chị rất thích". Kỳ thực, Đới Yến Ni nói "Thích" cái này không chỉ có màn biểu diễn của Tống Hân Nhiễm mà còn bao hàm cả bản thân Tống Hân Nhiễm. Chỉ là nàng không có cách nào biểu đạt nội tâm thẳng thắn như vậy.

/Thích, tỷ tỷ nói thích. Chính là chị ấy thích màn biểu diễn của cả nhóm hay là mình a?/ Đầu nhỏ của Tống Hân Nhiễm hiện tại đang cố gắng phân tích hàm ý của từ "Thích" này. Lại như thế nào cũng đoán không ra, đúng a, biểu hiện lại bắt đầu ngẩn người.

"Ngày mai đến buổi chọn ca khúc công diễn, em định chọn bài nào?" Đới Yến Ni thấy Tống Hân Nhiễm lại bắt đầu ngẩn người, vừa lúc cũng vì tránh đi chủ đề vừa rồi, nàng liền nói về lịch trình ngày mai.

"Em muốn nhảy《 Mang chủng 》"

Nói đến việc chọn ca khúc công diễn, đôi mắt Tống Hân Nhiễm sáng rực lên, Đới Yến Ni biết rằng em ấy khẳng định rất thích bài hát này, đương nhiên, bài này cũng thực thích hợp với Tống Hân Nhiễm. Chỉ là, thời điểm Đới Yến Ni nhìn đến danh sách ca khúc công diễn , bài đầu tiên nàng muốn chọn là 《 Bí mật của em 》, hai người lựa chọn bất đồng làm nàng trong lòng có chút mất mát.

"Tỷ tỷ thì sao, chị thích nhất là bài nào?" Tống Hân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Đới Yến Ni, trong mắt hiện lên một chút mong đợi.

"Em thấy bài nào phù hợp với chị nga?"

"Em hi vọng có thể cùng nhóm với chị nhưng em lại cảm thấy《 Bí mật của em 》phù hợp với chị hơn" Tống Hân Nhiễm không có đem suy nghĩ giấu đi làm Đới Yến Ni vui hiện rõ trên mặt. Đã biết em ấy muốn hợp tác cùng mình, lại phát hiện tiểu hài tử này vẫn là hiểu khá rõ về nàng

"Hi vọng ngày mau chúng ta có thể chọn được bài hát mình yêu thích." Đới Yến Ni kéo tay Tống Hân Nhiễm ở cánh tay mình, thay đổi tư thế, đem tay Tống Hân Nhiễm đặt vào lòng bàn tay nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau, đắm chìm trong đám đông.

.......

"Lớp A có thể tự chọn bài" Khi PD công bố quy tắc chọn bài, Đới Yến Ni đã kiên quyết chọn《 Bí mật của em 》. Tối hôm qua đã nghĩ kĩ, chỉ có ở sân khấu thích hợp thì chính mình mới thể hiện thật tốt bản thân, mới có thể đi xa hơn, mới có thể cùng tiểu hài tử có càng nhiều thời gian ở chung. Đới Yến Ni lo lắng nhìn Tống Hân Nhiễm

/Tiểu hài tử ở lớp D có thể chọn bài mình thích không?/

Ở thời điểm chọn thành viên, Đới Yến Ni khắc chế kêu tên Tống Hân Nhiễm, hiện tại lớp A không có ai chọn《 Mang chủng 》, chỉ cần không ai chọn Tống Hân Nhiễm, em ấy liền có hi vọng đến được bài hát kia.

Lớp A cuối cùng đã chọn xong, đến lúc bốc thăm để lớp khác chọn bài. Thời điểm Đới Yến Ni duỗi tay vài thùng rút thăm, trong lòng vẫn không ngừng kêu tên Tống Hân Nhiễm. Trong nháy mắt mở ra tờ giấy, Đới Yến Ni liền cảm thấy thần may mắn chiếu cố mình, càng chiếu cố tiểu hài tử. "Nhiễm" cái âm này chưa lạc, Đới Yến Ni nhìn đến đã thấy tiểu hài tử cao hứng từ đám đông chạy tới, tựa hồ như có tia sáng phát ra đến trên người Tống Hân Nhiễm, làm em ấy giống như thiên sứ đang tiến đến phía nàng. Đúng vậy, Đới Yến Ni đã giành cho Tống Hân Nhiễm bài hát này, đại khái chính là "Mệnh trung chú định" trong truyền thuyết đi.

"Tỷ tỷ, thật tốt quá, chúng ta đều đã chọn được bài hát mình thích rồi, có muốn hay không ăn mừng một chút a?" Sau khi ghi hình xong, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi luyện tập buổi tối, Tống Hân Nhiễm chạy đến chỗ Đới Yến Ni, trực tiếp nhìn thẳng nàng. Trên mặt lại lộ ra biểu tình tiểu hài tử muốn thưởng kẹo

"Em xem biểu hiện của em đi, cứ như là muốn chị thưởng kẹo. Em có thể chọn 《 Mang chủng》 không phải là nhờ chị sao, hẳn là phải cảm ơn chị a"

"Em không, em mặc kệ" Tống Hân Nhiễm nắm chặt góc áo của Đới Yến Ni nhẹ nhàng phe phẩy

"Tiểu hài tử, thật không có biện pháp với em" Đới Yến Ni biểu hiện tràn đầy cưng chiều cười, liền dẫn Tống Hân Nhiễm đến căn tin, để em lựa đồ ăn vặt coi như phần thưởng cho việc chọn bài hát.

"Sao lại mua kẹo cho em a?" Tống Hân Nhiễm một tay cầm đồ ăn vặt, một tay còn muốn ôm eo Đới Yến Ni

"Tiểu hài tử, đừng động thủ động cước, được một tất lại muốn tiến một thước ha" Đới Yến Ni nói đùa, một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Tống Hân Nhiễm, coi như "trừng phạt" em ấy động tay động chân

"Ô ô, tỷ tỷ khi dễ em, đánh mông em"

"Là do em không ngoan a, nào có như vậy nhân cơ hội ăn đậu hủ của tỷ tỷ hả tiểu hài tử"

Cả hai cứ thế trêu đùa nhau từ đoạn đường căn tin về đến phòng luyện tập.

Hạt giống tương ngộ thổ nhưỡng là định mệnh, mà rễ cây quấn quanh liền trở thành mệnh trung chú định. Loại quấn quanh này dưới tình huống ngày càng phức tạp sẽ không ngừng bổ sung chất dinh dưỡng, càng ngày càng khắc sâu cũng sẽ càng ngày càng khó tách rời. 

Tỷ tỷ cùng tiểu hài tử giờ phút này còn chưa có thể hiểu được đạo lý này, chỉ là vô thức muốn đến gần nhau, vô thức muốn chạm vào nhau. Mỗi một đoạn tình cảm vô thức hay là yêu thầm mà không thể nói ra, tổng thể có từng ngày đem căn cần nuôi lớn.

-------------- Hết chương 2.2--------

@PhngV2991020 chúc cậu ngày mai bảo vệ luận án thật tốt nhé :">


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro