Chương 3.1 : Khen thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tỷ tỷ" Đới Yến Ni từ phòng tắm đi ra, Tống Hân Nhiễm liền nhảy đến trước mặt nàng, vẻ mặt đắc ý nhìn nàng

"Ân?" Kỳ thật thời điểm ghi hình kết thúc Đới Yến Ni nhìn thấy tiểu hài tử ánh mắt trong mong mà tìm kiếm nàng khắp nơi. Chính là Đới Yến Ni cố ý không có chờ Tống Hân Nhiễm, chạy về phòng trước.

Hôm nay ghi hình công diễn lần đầu tiên, thật vất vả a. Ghi hình sân khấu, bảng xếp hạng, phân ban lớp,.. ghi hình đến tận rạng sáng. Nhưng Đới Yến Ni không phải bởi vì mệt mà không có chờ Tống Hân Nhiễm, nàng biết tiểu hài tử sẽ dính lấy nàng đòi nàng khen thưởng, cũng không thể mỗi lần đều làm nàng phải thực hiện được, tiểu hài tử không quản giáo tốt sẽ càng ngày càng được một tất lại muốn tiến một thước.

Ghi hình hết thúc, Tống Hân Nhiễm vô cùng phấn khích, ở trong đám đông liều mạng tìm kiếm Đới Yến Ni, không biết vì cái gì tỷ tỷ không có chờ mình, tựa hồ biết mất trong màn đêm. Ngày thường chẳng sợ luyện tập đến muộn, lại vất vả làm việc Đới Yến Ni cũng tuyệt đối sẽ không rời đi trước mà không chờ đợi Tống Hân Nhiễm. Hôm nay là làm sao vậy?

Tống Hân Nhiễm hai bước ba bước mà chạy về phòng. Quả nhiên, Đới Yến Ni đã ở đó.

Tống Hân Nhiễm chậm rãi đi đến cửa phòng tắm, áp tai vào khung cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong. Tiếng nước chảy xiết lấn át cả những âm thanh khác, không khí nóng hổi tràn qua từ khe cửa từng chút một khiến Tống Hân Nhiễm cảm thấy sương mù bay chung quanh, thân mình cũng không khỏi nóng lên. Chốc lát sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, truyền đến thanh âm thân thể cọ xát. Giờ phút này không khí lưu chuyển tràn ngập mùi thơm của hoa anh đào loại sữa tắm mà Đới Yến Ni thường dùng, Tống Hân Nhiễm cảm thấy chính mình như đứng ở bên cạnh Đới Yến Ni, hưởng thụ hương vị trên người nàng. Hơi thở thoải mái mang theo chút thanh xuân xen lẫn chút mơ hồ không rõ, là hương vị mà Tống Hân Nhiễm mê mẩn gần đây. Cùng với tiếng thân thể cọ xát tinh thể cùng hơi thở ái muội của mùa xuân cùng với cảnh tượng tắm cùng nhau, Tống Hân Nhiễm như bị tất cả làm tan chảy, dán sát vào cánh cửa mà không thể tự chủ được... Tiếng nước chảy một lần nữa truyền đến, mọi thứ vừa rồi hết thảy tựa hồ bị tách ra, Tống Hân Nhiễm đỏ mặt trở lại giường của mình, một bên nhìn di động, một bên dựng lỗ tai tuỳ thời lưu ý đến âm thanh bên trong.

Tiếng mở từ phòng tắm làm Tống Hân Nhiễm lập tức bậy dậy khỏi chỗ ngồi, một chút nhảy đến trước mặt Đới Yến Ni

"Tỷ tỷ"

"Ân?" Tống Hân Nhiễm thấy Đới Yến Ni quấn khăn tắm, đang lau tóc. Không nghĩ đến bộ dáng phản ứng của nàng. Chuyện này là sao a? Vừa rồi nàng không chờ mình, hiện tại lại đối với mình lạnh lùng như vậy.

"Tỷ tỷ, Yến Ni tỷ tỷ~" Tống Hân Nhiễm ngẩng đầu, đem mặt mình áp sát vào mặt Đới Yến Ni, bắt đầu làm nũng. Đới Yến Ni nhìn Tống Hân Nhiễm đối với nàng bày ra bộ dáng bán manh, lạnh lùng cao lãnh lập tức liền bị phá bỏ.

"Tiểu hài tử, lại gần như vậy làm gì, có sợ hay không chị cắn em" Ngoài miệng nói lời hung hăng nhưng trên mặt tất cả đều là sủng nịnh cười, Tống Hân Nhiễm biết Đới Yến ni vừa rồi chính là cố tình trêu chọc mình.

"Chị cắn em, em liền chờ chị cắn em a" Tống Hân Nhiễm không những bỏ đi ngược lại hai tay vòng qua ôm cổ Đới Yến Ni, trên mặt lần nữa lại lộ ra nụ cười tươi đắc ý.

"Em.." Đới Yến Ni rõ ràng cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Tống Hân Nhiễm thổ lộ đến môi mình. Tiểu hài tử này, như thế nào không lại không biết giữ khoảng cách.

Tống Hân Nhiễm không để ý đến gương mặt Đới Yến Ni đã đỏ ửng từ lúc nào, mà giống như tiểu hài tử đùa dai, khuôn mặt càng nhìn càng gần, cố gắng cọ cọ chóp mũi vào mũi đối phương.

"Hai người đang làm cái gì vậy?" Mạc Hàn đột nhiên trở về nhìn đến hai người bọn họ không khỏi hét lên một tiếng. Đới Yến Ni và Tống Hân Nhiễm biết rằng Mạc Hàn chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó, nguyên bản một người có chút ngại ngùng người còn lại có chút nghịch ngợm. Khuôn mặt cả hai đỏ bừng đến tận gốc tai.

"Chúng ta, chúng ta đang đùa giỡn"

Tống Hân Nhiễm lập tức buông tay, cẩn thận trốn sau lưng Đới Yến Ni. Đới Yến Ni làm như không có gì tiếp tục lau tóc. Điều này làm Mạc Hàn cảm thấy có chút xấu hổ, có phải hay không cô không nên trở về, nhìn ra ngoài phòng tiếc là mọi người đã về phòng, bên ngoài không còn ai. Cô không còn cách nào khác là bước vào phòng đóng cửa lại.

"Như vậy, chị trước đi tắm rửa, không quấy rầy hai đứa" Mạc Hàn cười khẩy rồi cầm quần áo chạy vào phòng tắm

"Em xem em, nói em tiểu hài tử liền đúng thật là tiểu hài tử đi, chơi cái gì đâu thật khiến người khác hiểu lầm"

"Đều do chị không tốt a, chị rõ ràng biết em muốn cái gì lại cố ý không để ý đến em" Tống Hân Nhiễm bất giác bắt đầu kéo góc áo Đới Yến Ni

"Chị đây là áo choàng tắm, em lại kéo liền rớt ra a"

"Nga"

Tống Hân Nhiễm lập tức gỡ tay ra nhìn Đới Yến Ni lau khô tóc, ngây ngốc cười

"Chị lau tóc có cái gì đẹp, còn ngây ngô cười, đứa nhỏ ngốc"

"Đẹp, chị thế nào đều đẹp"

"Là ai trong nhóm đem tiểu hài tử nhà ta dạy dỗ miệng lưỡi trơn tru thế này"

Đới Yến Ni vươn tay vuốt tóc Tống Hân Nhiễm, rõ ràng ngày thường đều rất ít nói, như thế nào đột nhiên còn nói lời âu yến. Nhìn đến Tống Hân Nhiễm vì lời nói sau của mình lại bắt đầu phát ngốc, Đới Yến Ni liền biết những lời mình nói vừa rồi chỉ là tia sáng vừa hiện lên.

/Chị ấy vừa rồi nói cái gì? Nói mình là nhà chị ấy đi, là như thế này nói đi. Mình không có nghe lầm đi/

Tống Hân Nhiễm lúc này trong đầu chỉ toàn là "Tiểu hài tử nhà ta". Thẳng đến khi Mạc Hàn tắm xong gọi mình đi tắm, Tống Hân Nhiễm mới phản ứng lại đây chính mình vẫn đang ngồi ngẩn người. Tống Hân Nhiễm quay đầu lại nhìn xem Đới Yến Ni, lại phát hiện nàng đã nằm trên giường nên vội vàng đi tắm, cũng không thể ảnh hưởng tỷ tỷ nghỉ ngơi.

Kỳ thật Đới Yến Ni vẫn luôn nằm ở trên giường nhìn Tống Hân Nhiễm, chỉ muốn nhìn một chút xem tiểu hài tử này có thể phát ngốc tới khi nào, kết quả không phụ sự mong đợi của nàng, không ai kêu em ấy em ấy có thể vẫn luôn phát ngốc đến sáng mai, cũng không biết cái đầu nhỏ kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Quả thật, ai có thể đoán được "Tiểu hài tử nhà ta" này năm chữ có thể làm Tống Hân Nhiễm phát ngốc suốt cả đêm đâu.

Tống Hân Nhiễm tắm bằng tốc độc nhanh nhất, cùng bạn cùng phòng nói chúc ngủ ngon rồi nhanh chóng tắt đèn trốn vào chăn. Trong bóng đêm cũng không có một đốm sáng, nhất định trở nên thực an tĩnh nhưng lại làm các giác quan khuếch đại độ nhạy của các chi tiết. Ví dụ, bây giờ Tống Hân Nhiễm có thể thông qua thanh âm hô hấp cùng tần suất đến thì đoán được nơi nào là Đới Yến Ni. Chỉ có nghe tiếng nàng hít thở, chính mình mới có thể an tâm ngủ. Rốt cuộc, hô hấp của tỷ tỷ chính là bài hát ngủ ngon nhất.

Tống Hân Nhiễm đang mê man tiến vào mộng đẹp, đột nhiên cảm giác chính mình bị ôm bởi một đôi tay mềm mại còn có một cổ sâu kín mùi hương quen thuộc.

----------Hết chương 3.1-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro