Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tỷ tỷ ?" Tống Hân Nhiễm nỉ non một tiếng, hướng vào trong lòng ngực đối phương cọ cọ

"Ân"

Vốn tưởng rằng mình là đang nằm mơ không nghĩ tới nghe đối phương đáp lại, Tống Hân Nhiễm lập tức mở to mắt, thật sự có một đôi tay ôm vòng lấy eo em

 /Mình là đang nằm mơ sao? Đây thật là tỷ tỷ sao, tỷ tỷ thật sự đến giường mình ngủ bên cạnh mình?/ 

Đầu nhỏ của Tống Hân Nhiễm lại bắt đầu hoạt động, không biết chính mình bước tiếp theo nên làm cái gì. Một lát sau, thấy bên kia không có động tĩnh gì, Tống Hân Nhiễm nín thở cẩn thận duỗi một ngón tay ra rồi nhẹ nhàng chọc vào bàn tay đang giữ lấy mình. Cố gắng xác nhận xem mình có đang nằm mơ hay không

"Chị đánh thức em sao?" Đới Yến Ni ôm lấy Tống Hân Nhiễm khi nghe em gọi mình một tiếng nhưng theo sau liền không có động tĩnh, cho rằng Tống Hân Nhiễm chỉ là mơ. Ai ngờ Đới Yến Ni mời vừa rồi có chút buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy Tống Hân Nhiễm chọc chọc tay mình, nàng biết em cũng đã tỉnh, chỉ là lúc sau em đang ngẩn người thôi.

/Thật là tỷ tỷ, chị ấy ở bên tai mình nói chuyện, hơi thở của chị ấy chọc đến lỗ tai mình ngứa/ 

Tống Hân Nhiễm có chút hoảng loạn nhưng có nằm mơ đều không nghĩ thấy một màn này sẽ xảy ra.

"Không, không" Tống Hân Nhiễm ngoài miệng trả lời Đới Yến Ni, bên trong lại như cũ rơi vào trạng thái phát ngốc

"Đây là phần thưởng dành cho em" Đới Yến Ni vốn là nhẹ nhàng ôm, nàng sợ đánh thức Tống Hân Nhiễm. Hiện tại Tống Hân Nhiễm đã tỉnh, nàng liền ôm chặt lấy em.

Hôm nay buổi công diễn đầu tiên, Tống Hân Nhiễm đứng hạng 1 trong nhóm, 《 Mang chủng 》 thực sự rất hợp với em ấy. Nếu nói đến sân khấu đầu tiên trong đầu Đới Yến Ni chợt loé mà qua suy nghĩ làm nàng có chút thẹn thùng cùng khẩn trương. Kia《 tiết Mang chủng 》ở thời điểm biểu diễn, Đới Yến Ni liền biết, tiểu hài tử này thật ở trong lòng mình gieo hạt. Cây quạt theo tay Tống Hân Nhiễm khép mở, theo Tống Hân Nhiễm hai tay lên xuống. Còn có ánh mắt kia sáng lên, kia đôi môi nhỏ, mỗi một động tác chi tiết đều thật sâu mà dụ hoặc Đới Yến Ni làm nàng như bất tỉnh. Cho nên khi công bố số phiếu, Tống Hân Nhiễm đạt hạng 1 làm Đới Yến Ni cảm thấy số phiếu bấu này rất công tâm, cũng làm nàng cảm thấy Tống Hân Nhiễm là người xứng đáng. Có đôi khi trái tim xác định là muốn lặp đi lặp lại. Đối với Đới Yến Ni mà nói, nàng vô pháp xem nhẹ chính mình vì Tống Hân Nhiễm động tâm, vì Tống Hân Nhiễm mà suy nghĩ. Hồi tưởng trong khoảng thời gian hoà hợp này, đại khái đã qua giai đoạn lặp đi lặp lại và giai đoạn thử, giờ phút này sân khấu đã giúp nàng bình tĩnh lại. Đúng vậy, Đới Yến Ni thích tiểu hài tử này, không phải loại này tỷ tỷ đối muội muội thích, không phải bằng hữu bạn cùng phòng thích. Rõ ràng chính xác là trái tim nàng đều vì Tống Hân Nhiễm mà rung động. Đới Yến Ni chỉ là không xác định mình nên trực tiếp đối mặt với loại tình cảm này hay là lảng tránh đối phương. Có lẽ thực sự là đem chính mình trở thành tỷ tỷ ôn nhu đi.

/Đúng rồi, chờ ghi hình xong em ấy nhất định đến đòi mình khen thưởng, thật đúng là một tiểu hài tử. Thời điểm hỏi đề liền sẽ phát ngốc, có tiến bộ liền muốn khen thưởng, khó chịu liền rơi nước mắt, còn không có học được cách che giấu cảm xúc/ 

Đới Yến Ni nghĩ đến đây, cảm thấy có chút hao tổn tinh thần, đúng vậy, Tống Hân Nhiễm hoàn toàn không biết cách che giấu cảm xúc. Cho nên toàn bộ đều là bằng hữu chi gian thích, nàng chỉ là một tỷ tỷ ôn nhu có thể dựa vào. Gạt những suy nghĩ này sang một bên, Đới Yến Ni vẫn chưa nghĩ ra lát nữa nên khen thưởng gì cho Tống Hân Nhiễm, nàng xoay người trở về phòng trước. Thẳng đến khi tiểu hài tử tắm xong tắt đèn, Đới Yến Ni như cũ cân nhắc chuyện khen thưởng này bằng không ngày mai tiểu hài tử nhất định sẽ giận dỗi.

Cũng không biết vì cái gì, Đới Yến Ni lại đột nhiên rời khỏi giường của mình, thật cẩn thận xuống giường mà chui vào ổ chăn của Tống Hân Nhiễm, từ phía sau ôm lấy eo em. Toàn thân Đới Yến Ni dán vào phía sau lưng Tống Hân Nhiễm, cám giác vô cùng dị thường, ngón tay chạm vào bụng em mềm mềm lại trơn trượt, mùi thơm trên người Tống Hâm Nhiễm nhàn nhạt mùi sữa giống như một em bé vậy. Đây là phần thưởng dành cho Tống Hân Nhiễm đi? Rõ ràng là cho chính nàng. Đới Yến Ni cười trộm, nỗ lực không đánh thức Tống Hân Nhiễm lại không ngờ em ấy đã sớm tỉnh.

"Phần thưởng, đây là phần thưởng, chính là đêm nay chị bồi em ngủ sao, đây là phần thưởng sao? Đây là đại phúc lợi đi" Tống Hân Nhiễm giờ phút này cả người đều bắt đầu phát ngốc, nói chính xác hơn là toàn thân Tống Hân Nhiễm bắt đầu nóng lên mà cứng đờ, đại não không ngừng trình diễn một bộ phim tình cảm.

/Kia, mình có nên xoay lại ôm chị ấy không nhỉ? Đương đáp lại một chút, bằng không để chị ấy ôm mình như vậy thật có điểm xấu hổ. Nhưng mặt đối mặt, ôm nhau nói như thế nào đây? Cùng chị ấy mặt dán mặt sao, hay là trực tiếp đem mặt chôn ở trong lòng ngực chị ấy? Ai nha, không được không được, như vậy thật đáng xẩu hổ. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ/

"Yến Ni, em..." Tống Hân Nhiễm muốn nói nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.

"Sao, em không thích phần thưởng này sao?" Giọng nói ôn nhu trầm thấp của Đới Yến Ni làm hô hấp Tống Hân Nhiễm càng ngày càng dồn dập hơn

"Không phải không phải, em rất thích." Tống Hân Nhiễm không rõ vì cái gì khi đối mặt với chị, thân thể sẽ có các loại phản ứng khó giải thích. Tuy rằng phản ứng này làm Tống Hân Nhiễm có chút quẫn bách, lại vẫn như cũ thích nó. Bộ phim tình cảm ở đại não còn không có thời điểm kết thúc thì tiểu hài tử này đã ngủ rồi, thân thể cũng không có xoay lại chỉ nhẹ nhàng cầm tay Đới Yến Ni, thập phần an tâm đi vào giấc mộng.

Đới Yến Ni cả đêm không có ngủ, nàng không muốn bỏ lỡ khoảng thời gian hiếm hoi như vậy, chỉ cần nghe tiếng hô hấp lúc ngủ của Tống Hân Nhiễm, ngửi mùi thơm trên người em ấy là nàng đã rất mãn nguyện rồi. Còn có, hai người lần này đều vào lớp B, nói cách khác, thời gian sau này tập luyện đều sẽ ở bên nhau. Đới Yến Ni tưởng tượng những ngày tiếp theo hẳn là sẽ phi thường tốt đẹp đi. Tiểu hài tử ngày thường tập luyện sẽ như thế nào nhỉ? Trước đây, Đới Yến Ni thỉnh thoảng chỉ đến lớp học của Tống Hân Nhiễm để xem một chút. Hoặc khi kết thúc công việc sớm chờ Tống Hân Nhiễm về, Đới Yến Ni sẽ xem một hồi nhưng không có hoàn toàn hoà nhập và luyện tập cùng nhau. Cứ nghĩ về những ngày sắp tới, bất giác trời liền bắt đầu sáng.

Hạt giống nẩy mầm cần phải có độ ấm thích hợp, đất ấm là thiết bị dùng để cấp hạt giống tăng nhiệt độ. Hạt giống tình cảm cũng là yêu cầu chuẩn bị đất ấm tốt để nó có thể từ từ ươm mầm. Ít nhất theo quan điểm của Đới Yến Ni, có thể hoà hợp sớm chiều đó là đất ấm. Nếu có thể nắm lấy cơ hội, có lẽ hết thảy đều sẽ có hy vọng. Chỉ là tâm tư người gối đầu kế bên đến tột cùng có thể hay không tự mình ươm mầm hạt giống tình yêu? Tống Hân Nhiễm vẫn còn đang trong giấc mộng, trong lúc ngủ mở tất cả cũng đều là bóng dáng của Đới Yến Ni, chỉ là Tống Hân Nhiễm còn không rõ ràng mà thôi.

----------- Hết chương 3.2-------

Lần này là đủ 25 vote tôi up chương tiếp theo nhé =))) vì 1 chương bản gốc khá là dài nên tôi đã tách ra .1 .2 để các cậu dễ đọc và tò mò hơn, với lại để các cậu chăm cmt cho tôi hơn thôi T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro