Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Năm mới vui vẻ, tỷ tỷ. Em thật sự rất thích rất thích tỷ tỷ nha" Tống Hân Nhiễm ôm chặt lấy Đới Yến Ni vui vẻ đến thiếu nữa lớn tiếng hô lên.

"Chị.." /Chị cũng thích em/  Mấy chữ này đã đến môi nhưng Đới Yến Ni trước sau lại không thổ lộ ra. Trong lòng nàng đã quá rõ ràng, Tống Hân Nhiễm nói rất đúng : thích tỷ tỷ chính là đối với chị gái thích mà chính nàng nếu nói ra thích kia, đó là thật sự thích. Giống như hôm qua nàng không có nói ra, hôm nay cũng sẽ không có phát sinh. Đúng vậy, hà tất gì phải làm tiểu hài tử phiền não đâu, tự nàng chịu trách nhiệm. Yêu thầm không phải cũng là yêu sao?

"Đồ ngốc" Cuối cùng lại ra hai từ này như là trách cứ đối phương không hiểu tình cảm của mình, giống như tiểu tình lữ trực tiếp lấy biệt danh. Đương nhiên, Tống Hân Nhiễm chỉ đem từ này lý giải thành tỷ tỷ cảm thấy em lớn tiếng nói chuyện như vậy giống tiểu ngốc mà thôi.

Tuy rằng thời gian luyện tập ca khúc chủ đề kéo dài bởi vì tình hình dịch bệnh cùng ăn tết nhưng các thực tập sinh không đều không có thả lòng, mà mỗi ngày đều chạy đến phòng tập. Đới Yến Ni ở phòng tập luyện liền thành đại tỷ tỷ của mọi người, ôn nhu dễ thân. Bởi vì sân khấu đầu tiên lớp A, biểu hiện xuất sắc hơn nữa sơ qua nàng lớn hơn các thực tập sinh một chút. Mặt khác các thực tập sinh khác gặp vấn đề liền hướng nàng hỏi ý kiến. Nhìn Đới Yến Ni bị những người khác vây quanh, trong lòng Tống Hân Nhiễm có chút không vui, chỉ có thể ở một góc một mình yên lặng luyện tập.

"Chị xem em luyện tập một mình như vậy rất ngoan a, hẳn rất mệt đi." 

Kỳ thật mấy ngày nay Đới Yến Ni vẫn luôn trộm quan sát Tống Hân Nhiễm. Phát hiện ngày thường nếu chỉ có một mình, Tống Hân Nhiễm sẽ thường xuyên ngây người nhưng không tưởng tượng nổi lúc này mỗi giờ Tống Hân Nhiễm đều không ngừng luyện tập. Đới Yến Ni có cảm giác nhìn tiểu hài tử của mình đang chậm rãi trưởng thành. Nàng phi thường hài lòng cầm một chai nước mở nắp đưa cho Tống Hân Nhiễm, xem như khen thưởng cho nỗ lực của em.

"Không mệt không mệt, em học chậm. Phải tập luyện thêm nhiều, thời gian đánh giá sắp tới rồi em có thể kiên trì được" Tống Hân Nhiễm tiếp nhận chai nước từ Đới Yến Ni, ngồi dựa vào tường chậm rãi uống.

"Nói đến kiên trì a" Đới Yến Ni ngồi bên cạnh Tống Hân Nhiễm, để em thuận thế đem đầu dựa đến trên người mình "Nói đến kiên trì, chị nhớ avatar của em trên Weibo cũng là kiên trì đi"

"Tỷ tỷ ~ chị nhìn lén Weibo của em" Tống Hân Nhiễm vui vẻ ngẩng đầu nhìn Đới Yến Ni, khoé miệng cười đều tận mang tai

"Đừng nói bậy nga, chị lấy di động từ đâu ra. Là staff nói với chị, cũng không phải là chị tự mình hỏi đến a" Đới Yến Ni sẽ không nói cho Tống Hân Nhiễm biết thời điểm lần đầu tiên được phát di động, nàng trước liền vào xem Weibo của Tống Hân Nhiễm từ đầu đến cuối một cái không dư thừa. Vì vậy nàng mới không bỏ lỡ điều này.

"Ân, ra là vậy" Tống Hân Nhiễm bĩu môi "Như vậy nói đến kiên trì, ngày hôm qua gọi điện thoại cho người nhà xong, thời điểm chị ở hậu trường phỏng vấn cũng nói đi. Mấy năm nay điều duy nhất chị có thể làm chính là sự kiên trì"

"Tiểu hài tử như thế nào lại nghe trộm người lớn nói chuyện" Đới Yến Ni cuối đầu xoa xoa rồi bóp khuôn mặt nhỏ của Tống Hân Nhiễm, thật mền nha. Nàng thật sự sợ hãi chính mình sẽ nhịn không được cúi đầu nếm một chút hương vị từ đôi môi đỏ kia.

"Nghe chị nói chuyện như thế, nào có thể kêu là nghe trộm đâu" Tống Hân Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi, đứng lên tiếp tục luyện tập. Đới Yến Ni ra ngoài lấy chai nước định uống liền bị nhân viên phỏng vấn gặp được.

"Người mà bạn muốn cổ vũ nhất"

Nghe được nhân viên hỏi trong lúc luyện tập người mà bạn muốn cổ vũ nhất là ai, khoé môi Đới Yến Ni giơ lên, trong đầu chỉ gọi tên một người

"Mình muốn cổ vũ Nhiễm Nhiễm, em thật sự là một tiểu hài tử, đối với mọi thứ trên thế giới này đều là ngây thơ mờ mịt. Nhưng là em lại nỗ lực như vậy, nỗ lực đến mức làm người khác có chút đau lòng. Tiểu hài tử này có hay không nhận ra khó khăn của cuộc sống quá sớm"

Đới Yến Ni nói chính là sự thật, hiện tại Tống Hân Nhiễm chính mình đều trải qua tất cả, cũng có vấp ngã trong hành trình này. Có đôi khi thật sự quá vất vả, tự nhiên có nghĩ đến từ bỏ, nghĩ tới không cần tiến vào xã hội sớm như vậy mà chăm chỉ làm việc.

"Nhưng chị tin em, tin tưởng em có thể kiên trì"

/Nếu đã lựa chọn thì đừng từ bỏ đi, tiểu hài tử, em nhất định có thể làm được/  Đới Yến Ni quay đầu nhìn căn phòng phía sau, tiểu hài tử còn ở bên trong luyện tập, cố lên!

Điều Đới Yến Ni không biết là khi nàng đi lấy nước, nhân viên cũng đã đến phòng tập hỏi Tống Hân Nhiễm.

"Yến Ni tỷ tỷ, em muốn nói với chị rằng. Nếu chị đã kiên trì lâu như vậy, vậy thì tiếp tục kiên trì đi, em hy vọng về sau đều có thể cùng chị kiên trì" Tống Hân Nhiễm đối mặt với máy quay không thể biểu đạt tốt lắm suy nghĩ của chính mình, đa số đại thời điểm đại não cùng miệng đều là tách rời nhưng khi hỏi đến "Người bạn muốn cổ vũ trong lúc luyện tập" thì buột miệng thốt ra lời nói mà không cần cùng đại não thương lượng.

"Tỷ tỷ~" Mới vừa hoàn thành đánh giá bài hát chủ đề, Tống Hân Nhiễm liền chạy ra ôm lấy Đới Yến Ni ngừng dụi đầu vào cổ nàng

"Làm sao vậy, không có ổn sao?" Đới Yến Ni nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi Tống Hân Nhiễm, trong lòng tự nhiên có chút lo lắng. Rốt cuộc phần đánh giá ca khúc chủ đề đều có liên quan đến việc quay MV, nếu thật sự không thể phát huy tốt thì coi như xong

"Em, vừa rồi nhảy đến một nửa thì nghe nhân viên kêu ngừng. Sau đó phát hiện không phải cùng em nói, em, em" Tống Hân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Đới Yến Ni, nước mắt lại muốn bắt đầu rơi.

"Vậy em có hoàn thành bài nhảy không?" Đới Yến Ni một bên giúp Tống Hân Nhiễm lau nước mắt, một bên ôn nhu hỏi

"Nhảy xong rồi"

"Nhảy xong là tốt rồi. Các lão sư đều biết xảy ra chuyện gì. Biết ai nỗ lực, biết ai trình độ rốt cuộc như thế nào"

"Ân!" Tống Hân Nhiễm liều mạng gật đầu. Chỉ cần tỷ tỷ nói là sự thật, vậy nhất định là sự thật.

"Đúng rồi, chị có chuẩn bị cái này cho em" Đới Yến Ni dẫn Tống Hân Nhiễm sang một phòng khác, trên bàn có một ly sữa, nàng cầm lấy đưa tới cho Tống Hân Nhiễm: "Là cho em"

"Sữa sao?" Tống Hân Nhiễm thắc mắc tiếp nhận ly sữa, dùng ống hút hút lên: "A, uống rất ngon, còn có đậu đỏ nữa"

"Đều cố ý vì em, ở chỗ này lâu như vậy nghĩ em có còn nhớ hương vị trà sữa không. Mặc dù uống không như trà sữa bên ngoài nhưng đây là ly sữa chị chỉ vì một mình em tìm cách pha đó a"

"Uống thật ngon a, tỷ tỷ đây là làm như thế nào nha?"

"Sữa, thêm đậu đỏ lại thêm một chút ngọt ngào của đường liền biến thành ly này "Người tình tuyết trắng" (*) Đới Yến Ni sủng nịnh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt sữa đọng trên trên khóe môi Tống Hân Nhiễm, tiểu hài tử này như thế nào uống sữa cũng đều có thể đáng yêu như vậy.

"Người tình tuyết trắng, tỷ tỷ vừa rồi là nói hai chữ người tình này sao, người tình, người tình. Ai là người tình, chị có người yêu sao. Nga, cái này gọi là sữa người tình tuyết trắng sao, người yêu à ? Có phải em không, nói chính là ly sữa bò này đi" Đại não Tống Hân Nhiễm bắt đầu hoạt động nhanh, từ này có điểm hơi khó phân tích, nó vượt xa phạm vi xử lý tế bào não của em.

Thấy Tống Hân Nhiễm bắt đầu phát ngốc, Đới Yến Ni phần còn lại của ly sữa uống sạch một hơn, đặt cốc xuống nhẹ nhàng xoa đầu Tống Hân Nhiễm

"Lễ Tình Nhân vui vẻ, tiểu hài tử ngốc của chị" Nói xong nàng liền rời khỏi phòng, để lại Tống Hân Nhiễm một mình tiếp tục phát ngốc.

Tống Hân Nhiễm hồi phục lại tinh thần, mới nhớ tới hôm này là ngày Lễ Tình nhân 14/2, nhìn ly sữa trống trơn trên bàn. Hồi tưởng lại hương vị, ly "Người tình tuyết trắng" này thật sự hảo ngọt. Vị ngọt chậm rãi thẩm thấu đến trong máu, dọc theo tĩnh mạch một chút một chút chạy về nội tâm, nuôi dưỡng trái tim. Cổ hương vị này tựa hồ đem những ngày này ở chung đến tình cảm từ đáy lòng Tống Hân Nhiễm bắt đầu được khơi dậy. Lại giống như một chất dinh dưỡng nuôi dưỡng hạt giống trong lòng Tống Hân Nhiễm, làm em cũng bắt đầu nhận thấy được ở sâu trong nội tâm, mình đối với tỷ tỷ không giống với mọi người.

Mà nói đến Đới Yến Ni, loại kiên trì thầm lặng này cũng là quy luật cuộc sống của nàng cho tới nay. Làm người cư xử phép tắc, mọi việc không thể cưỡng cầu nhưng cũng không thể không cầu. Chính là trong lòng nàng tuy không thể một chốc một lát liền truyền đạt cho đối phương, chính là tình cảm của nàng một chốc một lát còn không thể làm đối phương hiểu được. Nhưng nếu như có một tia hy vọng, nàng sẽ kiên trì theo đuổi, lại nói, ai biết tiểu hài tử kia sẽ không đột nhiên thông suốt đâu?

----------Hết chương 4.2

(*) là tên một loại bánh nổi tiếng của Nhật Bản tên là Shiroi Koibito có thể hiểu là Người tình tuyết trắng. Au gốc đã lấy tên này để gọi ly sữa mà xhye uống :)))))

Ngày lễ Tình Nhân cũng là ngày sinh nhật của tôi luôn =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro