Chương 6 : Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vô luận không muốn đối mặt cỡ nào, ngày này chung quy cũng sẽ đến --- Vòng loại trừ đầu tiên.

"Tỷ tỷ, em hồi hộp" Từ kí túc xá đến chỗ ghi hình, Tống Hân Nhiễm vẫn luôn nắm chặt tay Đới Yến Ni, khẩn trương đến phát run.

"Đừng sợ, em nhất định sẽ vào được."

"Em muốn cùng chị cùng nhau vào vòng trong. Chị không ở lại, em cũng không nghĩ đến tiếp tục."

"Tiểu hài tử nói bậy gì đó" Đới Yến Ni nghe được lời này của Tống Hân Nhiễm, nàng có chút sinh khí lấy ngón tay chọc nhẹ vào trán em : "Em phải nhớ kỹ, nếu đã lựa chọn con đường này như vậy sân khấu chính là ước mơ lớn nhất của em. Bất cứ thứ gì đều không thể vì thế nhượng bộ."

Đới Yến Ni tuyệt đối không cho phép các thực tập sinh, đặc biệt là chính Tống Hân Nhiễm có loại ý nghĩ này. Con đường này ai cũng biết nó không dễ dàng, chỉ cần có cơ hội phải liều mạng bắt lấy không nên lãng phí bất luận thời cơ nào. Tiểu hài tử ngốc này vì cái gì lại có loại ý niệm không thể tha thứ được.

Tống Hân Nhiễm chưa bao giờ thấy qua Đới Yến Ni đối chính mình nghiêm túc như vậy. Thời điểm luyện tập, Tống Hân Nhiễm làm sai, không nhớ được động tác hoặc hát sai lời, nàng cũng sẽ không có biểu tình như vậy a. Đều sẽ thực ôn nhu mà chỉ dạy cho em, đây là làm sao vậy a. Chỉ là Tống Hân Nhiễm đang bày tỏ nội tâm của mình mà thôi nha.

"Nhớ kỹ không ?" Nhìn đến Tống Hân Nhiễm bị chính nàng doạ sợ, Đới Yến Ni thay đổi ngữ khí lại trở về tỷ tỷ ôn nhu. Tống Hân Nhiễm gật đầu một cách máy móc, lại vẫn như cũ không biết Đới Yến Ni tức giận ở điểm nào.

Ghi hình vòng loại trừ được tiến hành, Tống Hân Nhiễm và Đới Yến Ni không cùng nhóm. Tống Hân Nhiễm ra sân khấu trước, Đới Yến Ni cùng nhóm khác bước ra, quay lại và hô to: "Gọi tỷ tỷ"

Nháy mắt nhịp tim Tống Hân Nhiễm lệch một nhịp, quả thực cả người dùng hết sức lực hô to "Yến Ni tỷ tỷ!"

Khung cảnh vô cùng náo nhiệt, Tống Hân Nhiễm ngây ra một lúc, nhìn khắp nơi xem, mọi người đều hưng phấn. Chính là "tỷ tỷ" này không phải là của một mình Tống Hân Nhiễm sao? Tống Hân Nhiễm không vui đã hiện rõ trên mặt, trong đầu lại hiện lên những suy nghĩ 

/Tỷ tỷ của mình sao có thể để cho người khác gọi như vậy chứ/

----------------

"Tôi muốn nói rằng tôi đã đi trên đường này và không bao giờ dừng lại. Kỳ thật, ở trong quá trình này tôi đã gặp rất nhiều thăng trầm nhưng tôi chưa từng muốn từ bỏ một khắc nào. Tôi cảm thấy mỗi bước mình đi đều là tiến gần đến mục tiêu của bản thân hơn. Chúng ta cùng nhau tiến về phía trước nhé. Xin cảm ơn" Phần phát biểu cảm nghĩ của Đới Yến Ni là lời nói từ tận đáy lòng, là nói dành cho bản thân nàng, nói cho các thực tập sinh nghe, càng chính là nói Tống Hân Nhiễm nghe. Mỗi thực tập sinh đều bị lời nói của Đới Yến Ni là cho cảm động, tự hỏi : Đới Yến Ni chính là người có thời gian lâu nhất cũng là người có kinh nghiệm nhất. Nàng kiên trì, làm mỗi thực tập sinh ở đây đều có thể nhìn đến tương lai đầy hy vọng.

"Tỷ tỷ toả sáng thật a" Tống Hân Nhiễm vui sướng nhìn đến thứ hạng không tồi của Đới Yến Ni, nghe những lời nàng nói mà đôi mắt đỏ hoe. Tống Hân Nhiễm biết Đới Yến Ni khó khăn thế nào khi bước trên con đường không mấy dễ dàng này. Đới Yến Ni như thế làm Tống Hân Nhiễm cảm thấy phi thường đau lòng.

Khi Tống Hân Nhiễm còn đang ở dư vị cảm nghĩ của Đới Yến Ni, chợt nghe thấy tên mình và mù mịt đứng dậy, có chút do dự

"Tôi à? Có phải là tôi không ?"

Thẳng đến khi đồng đội bên cạnh đem Tống Hân Nhiễm đẩy về phía trước, em mới xác nhận chính mình không có bị loại, vui vẻ mà chạy lên sân khấu.

"Tiểu hài tử ngốc" Đới Yến Ni nhìn bộ dáng Tống Hân Nhiễm lại không khỏi nở nụ cười cưng chiều. Nàng đối với người khác cười ôn nhu đều không đặc biệt, chỉ có đối với Tống Hân Nhiễm, thật sự có thể bao dung em ấy hết thảy. Loại cưng chiều này chỉ vì Tống Hân Nhiễm mà cười rộ đến tận trời kia.

Thậm chí, Tống Hân Nhiễm không biết rốt cuộc mình đã lên tiếng phát biểu hay chưa, dù sao thật giống như chạy lên đã liền phát ngốc. Nghe PD nói có thể trở về chỗ ngồi, liền trực tiếp chạy đến trước mặt Đới Yến Ni, ôm lấy nàng cười như giống như một tiểu hài tử lên ba. Nhưng là ôm xong, Tống Hân Nhiễm thấy Đới Yến Ni quay đầu đi ôm người khác, vừa lúc thời điểm "Gọi tỷ tỷ" này, ý niệm quái dị lại hiện lên trong đầu

/Tỷ tỷ vì cái gì muốn đi ôm người khác?/

Đôi mắt Tống Hân Nhiễm không ngừng nhìn Đới Yến Ni bên kia. Lưu ý mỗi ánh mắt, mỗi động tác của nàng. Tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép Đới Yến Ni cùng người khác quan hệ thân mật. Tính chiếm hữu của Tống Hân Nhiễm bởi vì ghen tuông mà bắt đầu tăng lên, chỉ là vì Tống Hân Nhiễm quá mức để ý mà không nhận ra được điểm này.

"Tiểu hài tử chúc mừng em. Chúng ta có thể cùng nhau tiến vào sân khấu tiếp theo."

Bước khi ra khỏi nơi ghi hình, trời đã tối sầm, các thực tập sinh chuẩn bị một bữa tiệc chia tay đơn giản cho các tỷ muội sẽ rời đi vào ngày mai. Đới Yến Ni trước tiên chạy đến bên người Tống Hân Nhiễm, vui vẻ lôi kéo tay em mà lắc lư. Tống Hân Nhiễm cũng không có đáp lại Đới Yến Ni, cảm giác trong lòng mình nghẹn đến mức hoảng loạn nhưng lại không thể nào nói được. Ngược lại trở nên giận dỗi với chính mình.

"Làm sao vậy, có phải không hài lòng với thứ hạng của mình a? Không quan trọng, vẫn còn cơ hội. Sân khấu tiếp theo em nhất định sẽ tiến bộ" Đới Yến Ni thấy Tống Hân Nhiễm không phản ứng, liền nghĩ là do thứ hạng đợt này.

"Chị, cùng em lại đây" Tống Hân Nhiễm đột nhiên lấy hết can đảm, kéo tay Đới Yến Ni chạy đến một góc tường.

"Có chuyện gì vậy ?" Đới Yến Ni khó được thấy Tống Hân Nhiễm biểu tình nghiêm túc như vậy, hơn nữa ngữ khí tựa hồ còn điểm bá đạo ? Nghĩ đến từ "Bá đạo" này, trong lòng Đới Yến Ni có chút mừng thầm. Nếu Tống Hân Nhiễm đột nhiên với nàng bá đạo một chút, cũng là trải nghiệm không tồi đâu.

"Em không cho phép chị như vậy." Tống Hân Nhiễm không đầu không đuôi nói ra, lời nói làm Đới Yến Ni có chút phản ứng không kịp. Tống Hân Nhiễm làm sao vậy, có chuyện gì khiến em ấy tức giận như thế ?

"Tỷ tỷ!" Hung bất quá một giây đồng hồ, thời điểm kêu một tiếng "tỷ tỷ", trong mắt Tống Hân Nhiễm lại bắt đầu hàm chứa nước mắt: "Em không muốn để cho người khác gọi chị là tỷ tỷ"

Nói xong liền đâm đầu vào lòng Đới Yến Ni bắt đầu rơi nước mắt, từng giọt đều rơi xuống trong lòng nàng, làm nàng vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc.

Đới Yến Ni một tay ôm Tống Hân Nhiễm, một tay vuốt ve đầu tóc em an ủi không cho nói gì. Bên cạnh truyền đến những âm thanh của người khác, đại khái bởi vì sắp chia xa mà bắt đầu khóc thút thịt, lôi kéo nhau chụp ảnh kỷ niệm, cùng an ủi lẫn nhau hoặc nói chuyện lớn tiếng để che dấu thương cảm. Chỉ có hai người các nàng tăng hạng lại ôm nhau rơi lệ, mà nguyên nhân không phải bởi vì thi đấu. Ai đều không có chú ý đến các nàng, cả hai người tựa như tro bụi ở một góc. Toàn bộ thế giới chỉ có lẫn nhau, đối phương chung quanh đối với cả hai nói quá lớn quá phức tạp, hoàn toàn đã mất đi tâm để ý.

"Tỷ tỷ, thực xin lỗi." Tống Hân Nhiễm rốt cuộc quyết định lắng xuống cảm xúc của mình, ngẩng đầu nhìn Đới Yến Ni. Nàng thuần thục giúp em lau khô nước mắt

"Em xin lỗi vì cái gì ?"

"Thực xin lỗi, em không nên ghen. Chị rõ ràng là tỷ tỷ, em lại nhìn đến chị đối xử với người khác thật tốt. Người khác kêu chị tỷ tỷ, trong lòng em thực không vui. Nhưng chị là tỷ tỷ, em như thế nào có thể ăn dấm tỷ tỷ đâu, người tốt như chị đối người khác tốt không phải là chuyện bình thường sao ? Chính là, chính là..." Tống Hân Nhiễm một hơi nói thật nhiều, nói năng có chút lộn xộn, nói đến "Chính là" lại nhất thời nghẹn lời

"Chính là cái gì ?"

"Chính là..." Tống Hân Nhiễm cắn môi, như thế nào đều không nói nên lời

"Nếu không còn chuyện gì nữa, chị muốn đi qua nga. Mặt khác muội muội.." Đới Yến Ni giả vờ phải đi, liền bị Tống Hân Nhiễm một phen ôm vào trong lòng ngực

"Để em, để em ôm chị một lúc"

"Em thích chị" ba chữ này, trước sau Tống Hân Nhiễm không thể nói ra. Đối với Tống Hân Nhiễm loại tình cảm này bao hàm quá nhiều thứ mà em không thể tiêu hoá hết. Từ cảm giác ngưỡng mộ chị trước đây đến cảm giác lệ thuộc trong quá trình ở chung, thời điểm an tâm bồi bạn, lại hồi tưởng ham muốn thân thể nàng. Sau đó hiện tại ghen cùng chiếm hữu, quá nhiều suy nghĩ rắc rối phức tạp quấn quanh ở bên khiến Tống Hân Nhiễm cảm thấy sợ hãi chính mình. Điểm này xác nhận Tống Hân Nhiễm chắc chắn không phải là kiểu thích mà em nghĩ ban đầu với Đới Yến Ni, xác nhận này đã là một bước đột phá tâm lý cho Tống Hân Nhiễm. Nhưng là muốn cho Tống Hân Nhiễm nhìn thẳng vào loại tình cảm này. Tống Hân Nhiễm không biết, đêm nay hết thảy tới quá mức đột nhiên, em còn không có chuẩn bị tốt.

Có thể biết được tiểu hài tử ăn dấm chính mình, Đới Yến Ni đã rất vui vẻ đến nỗi nàng nói không nên lời, tựa như phía trước báo cho chính mình vậy. Kiên trì tiếp tục liền thực tốt. Một ngày nào đó, tiểu hài tử là sẽ trưởng thành, không cần bức em ấy, để em ấy chậm rãi minh bạch, tiêu hoá, cảm nhận, chính nàng phải làm bây giờ đó là yêu thương em ấy thật tốt.

"Ân, em muốn ôm bao lâu thì tuỳ ý" Đới Yến Ni cũng vươn tay ôm lấy Tống Hân Nhiễm đáp lại em, làm em an tâm: "Tiểu hài tử, đây là cuộc thi sống còn. Chúng ta nhiều người như thế này chính là một đại gia đình, mọi người đều là người một nhà. Nếu có khó khăn, chúng ta cùng nhau gánh vác. Có vấn đề cùng nhau giải quyết. Chúng ta không thể ở ngoài nhóm, em hiểu chứ ?"

Đới Yến Ni kiên nhẫn cùng Tống Hân Nhiễm giải thích.

"Nga. Để chị cho em một ví dụ. Tỷ như công ty em không phải cũng có rất nhiều đồng đội sao, mọi người cùng nhau ở chung đúng hay không, không thể chỉ đối với một người tốt mà bỏ qua người khác đúng không ?"

"Ân" Tống Hân Nhiễm gật gật đầu, đạo lý này như thế nào nàng không biết. Chính là không giống nhau a, cùng người khác ở chung là cùng người khác, tỷ tỷ là tỷ tỷ a. Đầu óc Tống Hân Nhiễm không có cách nào xoay chuyển được ngõ ngách này. Nhưng Tống Hân Nhiễm vẫn biết chính mình cố chấp muốn đem Đới Yến Ni là của riêng mình.

"Em hiểu, nhưng là tỷ tỷ.."

"Ân, tỷ tỷ, vĩnh viễn chỉ làm tỷ tỷ của tiểu hài tử" Những lời này của Đới Yến giống như có ma lực cấp Tống Hân Nhiễm một sự yên tâm. Từ đây, cho dù còn có người sẽ kêu Yến Ni tỷ tỷ nhưng Tống Hân Nhiễm biết, tỷ tỷ chính là duy nhất của riêng mình. Tống Hân Nhiễm đem những lời này như lời hứa của Đới Yến Ni với mình, đặt ở tận đáy lòng, lời hứa chỉ thuộc về hai người.

Kết thúc buổi ghi hình hôm nay, Đới Yến Ni kéo Tống Hân Nhiễm chạy đến trên ban công. Thân mình dựa vào lan can xem phía dưới các thực tập sinh khác đi lại. Đèn đường có chút tối tăm, đem bóng dáng người nghiêng nghiêng mà kéo thật xa.

"Những người này bên trong, có thể cũng có một cái khác chính mình, hoặc là một tiểu hài tử khác ?"Đới Yến Ni quay đầu nhìn Tống Hân Nhiễm đang xem dưới lầu đến sững sờ. Đầu người lưu động đi qua, đem ánh mắt Tống Hân Nhiễm hút đi lại thu hồi. Gió đêm ôn nhu tựa hồ có thể giúp Tống Hân Nhiễm sắp xếp được chút manh mối nhưng cũng dường như thổi bay những điều vừa nghĩ.

Đới Yến Ni chợt nghĩ đến lời bài hát mà Kiều Kiều đã thể hiện ở sân khấu đầu tiên "Mỗi phút giây trôi qua đều tựa như là năm tháng", chính nàng cùng Tống Hân Nhiễm vượt qua thời gian này tuy rằng không có chân chính ở bên nhau. Lại có chút lão phu lão thê nắm tay nhau trải qua cảm giác thăng trầm của cuộc sống. Đới Yến Ni đem đầu dựa vào ở trên vai Tống Hân Nhiễm, hy vọng bờ vai của tiểu hài tử dần dần có thêm sức mạnh để chống đỡ nàng.

Lần ghen phong ba này làm địa vị của cả hai đối với nhau trong mối quan hệ tình cảm này đã xảy ra thay đổi. Một người từ thích vô tình biến thành thích lại lâm vào rối rắm yêu thầm giả, một người khác từ yêu thầm không thể từ bỏ biến thành tiếp thu chờ đợi đến tâm ý đối phương. Vô luận như thế nào, hạt giống tình cảm hai bên đã thật thật tại tại mà mọc từ dưới đất lên, nảy sinh trạng thái chớm nở từ lúc ban đầu. Giống như "Tiểu hà tài lộ góc nhọn", góc nhọn đã lộ, khoảng cách hoa nở rộ sẽ còn xa sao ?

--------- Hết chương 6-----

Phúc lợi dành tặng các cậu :"> tuy khá muộn nhưng mà chúc các bạn nữ 20-10 vui vẻ hạnh phúc a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro