Chẳng màng phong nguyệt ( hạ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


https://hongyejixiangsi26168.lofter.com/post/763748cc_2bc88bef3

Cảnh báo OOC, viết kém, nếu cảm thấy khó chịu khi xem thì nên rút lui.

Mặc dù EABO, Trường Phong sẽ không bao giờ sinh con! Không sinh con! Không mang thai!

eingma=Huyền Âm, alpha=Qianyuan, bate=zhongyong, omega=kunze, mark=co, tuyến thể, pheromone=thư, chất ức chế=qingxin thuốc, động dục=thủy triều, khoang sinh sản=tử cung 

  09

  Tư Không Trường Phong nhìn chằm chằm vào vết đỏ lốm đốm và vết ngón tay rõ ràng trên ngực mình, thấp giọng mắng:

 "Đúng là cầm thú".

 Đêm qua Bách Lý Đông Quân tới đây chỉ để làm loại chuyện đó với y ! Hắn để lại trên người y nhiều vết bầm tím khó hiểu, giờ lại bỏ đi mà không thèm hỏi thăm y. Đồ vô tâm! Trong lòng vừa tức vừa chua, khóe mắt rỉ nước, y vô thức lau nước mắt để vắt kiệt sự không cam lòng.

  Tư Không Trường Phong chật vật đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo và không quên soi cổ mình trước gương. Bách Lý Đông Quân là chó sao? Sau khi cẩn thận che đậy mọi dấu vết, y thở phào nhẹ nhõm, cầm thương rời khỏi quán trọ.

  Khi Bách Lý Đông Quân trở về phòng trọ với món bánh đậu phụ hấp và bánh mè mà hắn đã mua từ lâu ở quán ăn sáng nổi tiếng nhất thành phố, đồng tử của hắn không khỏi run rẩy, sắc mặt u ám, gân xanh trên cổ và trán hắn nổi lên. Vẫn còn dám chạy trốn! Có vẻ như hôm qua hắn  đã quá hiền lành rồi!

  Bách Lý Đông Quân đuổi kịp Tư Không Trường Phong ở mười dặm đường chính ngoại thành. Lúc này, mặt trời đã lên cao, những hạt mồ hôi tựa pha lê đọng đầy trên trán của Tư Không Trường Phong, từ từ trượt xuống khuôn mặt góc cạnh của hắn, treo lơ lửng trên cằm hắn. Khi hắn hơi ngẩng đầu lên, mồ hôi đột nhiên trượt qua quả táo Adam *đang nhô lên , chảy xuống và ẩn vào trong vạt áo màu xanh lam. Cảnh tượng khiến người ta muốn cắn và liếm để cảm nhận mùi vị.

  Khoé miệng Bách Lý Đông Quân nhất thời khô khốc, lửa giận còn chưa nguôi đi nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi khát khao cháy bỏng, đẩy nhiệt độ mùa hè oi bức lên đến đỉnh điểm.

  Thân thể Tư Không Trường Phong không tốt, không thể cưỡi ngựa, đành phải cầm cương, chậm rãi đi về phía trước.

  Một luồng rượu gạo của Bách Lý Đông Quân đột nhiên đập vào tuyến thể của Tư Không Trường Phong như vũ bão. Chỉ trong chốc lát, tầm mắt Tư Không Trường Phong trở nên mơ hồ, y  bị ép quỳ một gối xuống, y còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bách Lý Đông Quân lôi đi mất.

  Lúc nhận ra thì Bách Lý Đông Quân đã mang y đến một cái cây cách đó trăm mét. Những bông hoa màu hồng trên cây như những chiếc lông vũ mỏng manh, nở nhẹ trong gió. Mềm mại và tinh tế, như thể mỗi bông hoa đều ẩn chứa hơi thở của mùa hè, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, đó chính là Albizia Julibrissin(?).

  Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong, tức giận nói: 

"Tư Không Trường Phong, ngươi đã là người của ta rồi , chạy trốn khi ta còn tỉnh táo một lần không đủ, ngươi còn dám chạy trốn lần thứ hai! Ngươi có biết ngươi không nói một lời đã rời đi, phụ thân ,mẫu thân rất lo lắng cho ngươi không ?!"

  "Ai là người của ngươi?" 

Tư Không Thường tức giận trừng mắt nhìn hắn: 

"Đêm qua ta chỉ coi như mình bị chó cắn, nếu ngươi đã đi mà không để lại lời từ biệt thì bây giờ không cần phải cố ý đến đây tìm ta để nói chuyện này! Ta cùng thế tử và phu nhân sớm đã bàn xong chuyện này rồi , ta đã đồng ý sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ngươi cứ yên tâm cùng tiên nữ tỷ tỷ sống vui vẻ đi"

  Sau khi bị mắng, lại nghe được những lời này, Bách Lý Đông Quân càng tức giận nói: 

"Ngươi biết rất rõ ,ngươi vì ta mà biến thành Khôn Trạch. Từ nay về sau, ta chỉ có ngươi, sao lại nói những lời này ?"

  Lồng ngực của Tư Không Trường Phong phập phồng dữ dội, y không muốn nghe dù chỉ là một chữ của Bách Lý Đông Quân . Y , Tư Không Trường Phong, không có cảm thấy đáng thương khi lang thang ở thế gian không cha, không mẹ, không người để nương tựa. Cho dù bây giờ y đã trở thành Khôn Trạch, nhưng y vẫn không cảm thấy có lỗi với bản thân, huống chi là khao khát loại cảm tình này! 

"Bách Lý Đông Quân, nếu không có ngươi cùng Ôn tiền bối, ta có lẽ đã chết ở trong miếu đổ nát từ lâu rồi nhưng ngươi đã cứu mạng ta. Cho dù ngươi không nhắc đến những chuyện này, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt, cùng vào sinh ra tử . Cứu ngươi là điều đương nhiên thôi, mặc dù hoàn cảnh buộc ta phải cứu ngươi, cách ta cứu ngươi có thể hơi khác thường, nhưng tương lai dù có bao nhiêu người bên cạnh ngươi cũng không liên quan đến ta."

  "Hay ! Hay lắm! Tư Không Trường Phong, ngươi được đấy ! Giỏi lắm! Vậy thì đừng trách ta!"

 Bách Lý Đông Quân tức giận, lời nói của hắn tựa hồ là hiện thân của cơn giận, ào ạt như thủy triều hướng về phía Tư Không Trường Phong.

  10 ( khúc này tui để nguyên , đại ý là Đông Quân ăn bé 40 ngay tại chỗ :))))

  Chơi bên đường, để lại bình luận và tung cho Zhongqiu một làn sóng ba đòn liên tiếp chỉ bằng một cú nhấp chuột.

  11

  Tư Không Trường Phong chầm chậm tỉnh lại, thấy mình đang mặc áo cưới màu đỏ rực, trên người cũng đang đắp một tấm chăn bông màu đỏ. Trên người có rải táo đỏ, hạt lạc, nhãn và hạt sen. Khi ngẩng đầu, y nhìn thấy Bách Lý Đông Quân mặc trường bào màu đỏ, khuôn mặt như ngọc, trên mặt mang theo nụ cười giống như gió xuân nhen nhàng  nhìn y.

  Tư Không Trường Phong trong lòng lạnh lẽo, sau đó tất cả chuyện cũ ùa về, y tức giận cầm một cái gối ném về phía Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân bắt được một cách dễ dàng , không những không khó chịu mà còn cười nhiều hơn, giống như đã sớm đoán trước được động thái này rồi.

  Hắn nhẹ nhàng đến gần, ôm Tư Không Trường Phong vẫn còn tức giận vào trong ngực, nhẹ giọng nói:

 "Trường Phong, khi ta hôn mê, ta cũng không phải hoàn toàn không biết gì ."

 Hắn cảm nhận được rất rõ rằng cơ thể Tư Không Trường Phong trong lòng mình bỗng cứng ngắc, không khỏi cười nhẹ, tiếp tục nói:

 "Bây giờ ngươi đã là của ta rồi, giờ xấu hổ cũng đã muộn,phải không? Ngươi biết đấy, chuyện thân mật giữa chúng ta đã nhiều vô kể rồi."

  Tư Không Trường Phong nghe vậy, chỉ hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng trên má lại lặng lẽ hiện lên một tia xấu hổ.

  Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói: 

"Trường Phong, ta muốn nói cho ngươi tất cả những lời trong lòng, xin hãy nghe ta nói, được chứ?"

 Nhận được sự đồng ý của Tư Không Trường Phong, hắn tiếp tục nói: 

"Khi ta và Nguyệt Dao gặp nhau lần đầu, ta không biết gì về tình yêu cả và chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài của nàng ấy. Tuy nhiên, kể từ khi ngươi bước vào thế giới của ta, ta nhận ra điều rất khác. Ta háo hức mời ngươi uống từng giọt rượu do chính tay ta pha và mong chờ một lời khen ngợi từ ngươi , mong ngươi ở lại, khao khát được nhìn thấy bóng dáng ngươi mỗi sáng".

  Một tia sáng lóe lên trong mắt y .

"Ta đã từng nhầm lẫn cảm giác này với tình huynh đệ, cho đến khi trong bóng tối vô tận đó, ý thức của ta trôi xa khỏi hiện thực. Hình bóng và giọng nói của huynh giống như những ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời đêm . Ánh  sao sáng dẫn đường cho ta về nhà. Khi ta nghe thấy tiếng gọi của huynh và cảm nhận được bàn tay ấm áp của huynh, ta cuối cùng cũng hiểu được tình yêu sâu đậm nghĩa là gì. Huynh hoá ra đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta từ lâu, bảo vệ ta suốt đời."

  Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thái dương Tư Không Trường Phong, thở dài:

 "Ta không thể giấu được tâm tình của mình nữa,ta không muốn chúng ta tiếp tục làm huynh đệ."

 Bách Lý Đông Quân nói, hắn ôm lấy gò má của Tư Không Trường Phong , ánh mắt thâm  tình.

 "Trường Phong, ta muốn cùng huynh nắm tay nhau trải qua cuộc đời này. Dù gió hay mưa, dù thăng trầm, chúng ta sẽ nương tựa vào nhau và không bao giờ rời xa. Huynh có thể hứa với ta không?"

  Tư Không Trường Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt mong đợi của Bách Lý Đông Quân, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp, nhưng trong thâm tâm y vẫn đang vướng vào những thắc mắc và phiền não khó buông bỏ.

 "Đông Quân ,ta không thể nói dối huynh. Ta thừa nhận rằng ta  không có bất kỳ tình cảm nào với huynh. Nhưng ta không chắc cảm giác này đến từ đâu, liệu đó có phải chỉ là những gợn sóng do mối ràng buộc gây ra hay không. Vì vậy, ta không thể cho huynh một câu trả lời ngay được "

  Bách Lý Đông Quân trong lòng bất an, sợ người trước mặt lại không nói một lời rời đi, thế là hắn ôm lấy Tư Không Trường Phong càng ngày càng chặt, giống như muốn đem Tư Không Trường Phong hòa vào làm một với mình .

 "Không, huynh phải hứa với ta, huynh chỉ có thể ở bên ta! Huynh không được chạy trốn. Nếu huynh dám chạy ta sẽ trói huynh lại với ta."

  Lưng của Tư Không Trường Phong vốn đã bị vỏ cây thô ráp cào xước, bây giờ lại bị Bách Lí Đông Quân ôm chặt như vậy, không khỏi kêu lên một tiếng thống khổ, cảm xúc vừa trào dâng lập tức biến mất. Y gần như quên mất rằng vị thiếu gia có vẻ hiền lành và tao nhã này của Hầu gia thực ra lại là một con sói giấu nghề. Trông có vẻ vô cùng vô hại nhưng nếu y cố gắng rời đi, bản chất điên loạn của hắn sẽ bộc lộ, khiến người ta khó có thể chống cự.

  Bách Lý Đông Quân chợt tỉnh lại trong tiếng kêu đau đớn, bỗng nhiên buông y ra, vỗ mạnh vào má mình : 

"Trường Phong, thật xin lỗi, trước đây ta đã mất lý trí, làm tổn thương huynh, ta không ép buộc huynh, ta chỉ cầu xin huynh đừng rời xa ta, trong vực thẳm hôn mê, ta chỉ có thể bắt được một vệt ánh sáng từ thế giới bên ngoài khi ở bên huynh. Khi không có huynh ở bên, thế giới của ta dường như bị bóng tối vô tận nuốt chửng. Linh hồn bị giam cầm trong chính cơ thể này, mất đi huynh đồng nghĩa với việc mất đi lý trí, ta thực sự không thể sống thiếu huynh..."

  Trên khuôn mặt hắn hiện lên một nỗi buồn gần như cầu xin, nước mắt lăn xuống như những viên ngọc trai vỡ. Vết đỏ do chính cái tát của hắn để lại giao nhau với vết máu trên khóe miệng khiến trái tim người ta đập loạn nhịp nếu nhìn hồi lâu. Sắc mặt của hắn càng đáng thương hơn. Tư Không Trường Phong trong lòng vừa tức giận với hành vi tự ngược đãi bản thân vừa vô cùng đau khổ.

  Chỉ vậy thôi, y nghĩ thầm, sao y có thể thờ ơ với Bách Lý Đông Quân được? Tại sao phải bận tâm...

  Y giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Bách Lí Đông Quân, mang theo một tia cảm xúc phức tạp khó tả:

 "Được, ta đồng ý. Từ giờ trở đi, dù trời cao biển rộng hay thời gian dài đằng đẵng , ta cũng sẽ ở bên cạnh huynh. Cùng sánh bước bên nhau, tận hưởng sự phồn vinh của thiên hạ và cùng nhau trải nghiệm những khía cạnh khác nhau của cuộc sống."

  Nghe xong, trên mặt Bách Lý Đông Quân lộ ra nụ cười kinh ngạc vô cùng. Ôm Tư Không Trường Phong thật chặt lần nữa giống như ôm cả thế giới vào trong lòng.

  Khóe miệng hắn lặng lẽ hiện lên một nụ cười ranh mãnh và tự mãn, hắn biết Trường Phong vẫn còn thương hắn lắm .

  12

  Khách khứa lần lượt cười chúc phúc, các trưởng lão hài lòng gật đầu, các sư huynh đang tính toán cách gây rắc rối cho hai người.

  "Nhất bái thiên địa !"

  "Nhị bái Cao Đường!"

  "Phu thê giao bái !"

  Người chủ lễ lớn tiếng tuyên bố: "Lễ thành!"

  Hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ có sự hiện diện của nhau, như thể thế giới đã ngừng quay đối với họ vào lúc này.

  Họ sẽ tay trong tay bước vào cuộc sống mới và cùng nhau đón mỗi bình minh, hoàng hôn cho đến cõi vĩnh hằng.

  Hoàn văn.

  ( Khúc cuối này tui để nguyên)

  Mọi người đều thích nước trong hơn thịt hầm, nhưng thực ra bài viết này viết để lái xe (〃>ω<〃) Đúng như dự đoán, tôi vẫn quá biến thái và lạc lõng với mọi người (ノωノ) Tôi sẽ không viết cốt truyện như ngay khi tôi nghĩ về điều đó, để không phải lo lắng về điều đó. Hãy xua đuổi mọi người⌓‿⌓

  Nói điều gì đó nghiêm túc

  Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi hoàn thành bản thảo này. Dù kỹ năng viết của tôi còn yếu và mức độ phổ biến cao thấp nhưng tôi vẫn rất vui khi hoàn thành phần câu chuyện về Chenxu này trong tâm trí mọi người.

  Bách Lí rất tốt, Trường Phong rất tốt, mọi người trong truyện đều rất tốt. Nếu bạn không thích ai sau khi đọc bài viết này thì đó chắc chắn là lỗi của tôi. Yêu em ❤️

--------------------------------------------------------
Các bạn tò mò khúc giữa ở đâu hả :))?

Không có đâu :))









Thật ra là tui không tìm được :"")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro