dẫn sói vào nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chenxu]Sau khi dụ sói vào nhà

Bối cảnh riêng : Tư Không Trường Phong được Lý Trường Sinh nuôi dưỡng

Lý Trường Sinh: "Ta không có gì để nói, chỉ có hối hận mà thôi."

.........

Sau khi hai võ mạch trời sinh xuất hiện ở Bắc Ly, tất cả các tông môn ít nhiều đều có suy nghĩ không chính đáng. Diệp Đỉnh Chi là hậu duệ của Diệp tướng quân, tung tích của hắn thất thường, bọn họ không thể chấp nhận nguy hiểm, cho nên lựa chọn tốt nhất chính là cháu trai duy nhất của phủ Trấn Tây Hậu , tên là Bách Lý Đông Quân.

"Cho nên lần này nhất định phải đem hắn mang về Tắc Hạ học viện ?" 

Lý Trường Sinh cảnh cáo Tiêu Nhược Phong: 

"Đừng để Bách Lí Đông Quân rơi vào tay những người Thiên Ngoại Thiên này, ta đã phái người đi rồi ,giao cho hắn chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Người đệ tử đó sẽ khởi hành hôm nay."

Vừa bước ra khỏi cửa, Lôi Mộng Sát vội vàng chạy vào.

"Tin tốt đây, sư phụ! Lần này chúng ta đi đến thành Sài Tang đã thu được chút thu hoạch!" Lôi Mộng Sát thở hổn hển chạy vào , Lý Trường Sinh không khỏi nghĩ thầm, đệ tử của hắn sao lại bất ổn như vậy? Tin gì mà lại có thể khiến nó vui mừng đến thế: "Ồ, kể ta nghe ."

"Bọn ta mang Trường Phong bảo bối về rồi !"

"Đang ở hành lang của học đường !"

Không khí im lặng mấy giây, Lôi Mộng Sát bất đắc dĩ nhìn sắc mặt sư phụ từ kinh ngạc này chuyển sang kinh ngạc khác , cuối cùng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc như muốn che giấu. 

"Không phải nó bỏ nhà đi rồi sao?"

Hắn nói đến đây, nhưng khóe miệng lại khó có thể kìm nén được, Lôi Mộng Sát vội vàng đuổi theo:

 "Sư phụ, chờ ta!"

"Hahahaha, ta đến đây !"

Khi Lý Trường Sinh đến nơi, Tư Không Trường Phong miệng đang nhai gì đó, tay đang ôm hai quả Chính Hoàn, giống như một chú cún con mãi mới được thả ra chơi, trở về với bộ dạng lấm lem, bụng đói, nói chuyện với sư phụ như một đứa trẻ hư. Tư Không Trường Phong hai má phồng lên khi nhìn thấy Lý Trường Sinh đẩy cửa, y vô thức mím môi, suýt chút nữa rơi nước mắt: "Sư phụ..."

"Sư phụ ở đây rồi !"

"Để ta nhìn Tư Không bé nhỏ của ta!" 

Lý Trường Sinh đau khổ nâng mặt Tư Không Trường Phong lên, "Lôi Nhị chuyện này là sao ? Tại sao khóe miệng nó lại có máu... Đau không? Tư Không bảo bối à,sau này con đừng có chạy lung tung nữa" 

Lôi Mộng Sát lúng túng giải thích: "Chuyện là... Trường Phong bé nhỏ của chúng ta đang giúp Bách Lý Đông Quân cướp cô dâu ở thành Sài Tang , trong quá trình đó nó bị thương. Ta và Lạc Hiên ra tay quá muộn... giống như những gì người thấy rồi. "

Tư Không Trường Phong từ nhỏ đã dựa vào Lý Trường Sinh, lập tức ủy khuất phàn nàn: "Sư phụ, đau quá."

"Chờ sư phụ báo thù cho ngươi!"

Đám người Liễu Nguyệt được dẫn tới để xem xét thương thế của Tư Không Trường Phong, sau đó Lý Trường Sinh tranh thủ hỏi Lôi Mộng Sát rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

 "Không phải chỉ là Cố Kiến Môn bị ép hôn sao? Chúng ta dùng một chút thủ đoạn để giúp đỡ  hắn. Tiểu Tư Không đành phải giả vờ như không biết ai trong chúng ta, cùng với Bách Lý Đông Quân bị Yến gia đánh thậm tệ. "

Lôi Mộng Sát giấu nhẹm khúc sau, không dám nói Bách Lý Đông Quân cùng Ôn tiền bối rời đi trước ,bỏ lại Tiểu Trường Phong với vẻ mặt cô đơn, hắn thân là sư huynh, không đành lòng nhìn như vậy.

"Con đã đưa nó về"

Lý Trường Sinh đe dọa muốn báo thù, nhưng Lôi Mộng Sát ngăn cản:

 "Không cần nữa đâu sư phụ ,gia chủ Yến gia đã chết rồi."

Lý tiên sinh sau đó đã bỏ cuộc, ông đi tìm Tư Không Trường Phong , thì thấy người đã băng bó vết thương. Đứa nhỏ này có lẽ đang rất đói, tay vẫn ôm hai quả, vừa nhai vừa nói với Lý Trường Sinh:

 "Sư phụ, người nói đúng, ngoài kia không có người tốt."

"Con sẽ không bao giờ rời khỏi Tắc Hạ Học Đường nữa ."

Bách Lý Đông Quân ném y đi mà không chớp mắt, may mắn thay y làm bồi bàn chỉ có mấy tháng,  đúng là một chưởng quầy nhẫn tâm.

Rất ít người biết rằng Lý tiên sinh đích thân nuôi dưỡng một vị thương tiên trẻ tuổi, chỉ có Bắc Ly Bát công tử  và Tắc Hạ học đường mới biết một số nội tình, huống chi là Trấn Tây Hầu phủ.

Bách Lý Đông Quân sau khi từ thành Sài Tang trở về, thường xuyên ngồi lẩm bẩm trước chai rượu gần như cả ngày : "Ta rõ ràng đã quay về rồi , tại sao hắn lại biến mất chỉ trong nháy mắt?"

"Cái tên phá của này rốt cuộc là chạy đi đâu rồi?"

"Không phải hắn đã hứa sẽ luôn ở bên ta với tư cách là người phục vụ trong quán sao?"

Nha hoàn đẩy cửa đi vào nói: 

"Thiếu gia, đại nhân vật từ Thiên Khải Thành lại đến nhà chúng ta, nhất định muốn gặp người."

Bách Lý Đông Quân lơ đãng từ chối: 

"Không, ta không có tâm trạng."

"Tâm tình Bách Lý đại nhân mấy ngày nay có vẻ không được tốt , ngươi có vấn đề gì với ta sao?"

 Tiêu Nhược Phong trên mặt mỉm cười đi theo nha hoàn: 

"Bởi vì chuyện của Nho Tiên ?"

Trên thực tế, trong lòng Bách Lý Đông Quân biết rõ, cho dù Tiêu Nhược Phong là người gây ra, cậu không khỏi hận sư phụ của mình thật sự đã mất.

"Ngươi không cần tốn sức, ta sẽ không cùng ngươi đi đến Thiên Khải thành."

Tiêu Nhược Phong đã đoán trước kết quả , nhưng chỉ thị của Lý Trường Sinh nhất định phải được thực hiện, hắn cũng đành phải làm theo, nói: 

"Ngươi định sẽ không thực hiện tâm nguyện của sư phụ ngươi sao? Ngươi quên việc phải treo bình Thu Lộ Bạch lên nơi cao nhất Thiên Khải thành rồi sao ?"

Bách Lý Đông Quân trầm mặc một lát: "Để ta suy nghĩ lại."

Tiêu Nhược Phong nói là chờ tin tức của cậu, cho nên Bách Lý Đông Quân đi đến Nho Tiên viện ở lại qua đêm, ngày hôm sau cậu ra ngoài đồng ý với Tiêu Nhược Phong:

 "Chúng ta thỏa thuận trước đi, ta sẽ chỉ thực hiện tâm nguyện cuối cùng của sư phụ, thi học đường cũng được, nhưng ta sẽ không nhận Lý tiên sinh làm sư phụ! Ta, Bách Lý Đông Quân, chỉ có một sư phụ thôi."

Cái này không nằm trong nhiệm vụ của Tiêu Nhược Phong.

Còn lại để Lý tiên sinh tự ứng biến vậy.

Họ nhanh chóng tạm biệt Trấn Tây Hầu phủ và lên đường về phía bắc. Cậu sớm đã nghĩ đến chuyện này, sau khi giải quyết xong chuyện ở Thiên Khải, cậu sẽ đi khắp thế gian để tìm kiếm tên phá của đang mất tích :

 "Hắn cho rằng ta đã bỏ rơi hắn sao?"

Cậu vẫn đang giữ chiếc tua rua rơi ra khỏi thương của Tư Không Trường Phong.

"Nếu như để cho ta biết ngươi có chưởng quầy mới thì đừng có trách!"

Ngay sau khi đến Bắc Ly , Bách Lý Đông Quân , với sự giúp đỡ của Cơ Nhược Phong , đã nhận  được món quà mà sư phụ để lại cho mình - Thu Thủy Quyết , và thành công vượt qua bài kiểm tra sơ bộ của học đường, khi Liễu Nguyệt công bố danh sách đỗ, Bách Lý Đông Quân đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh, vội vàng chạy ra khỏi sân, nhìn ra ngoài, nhưng chẳng có gì cả.

Lôi Mộng Sát ở cửa hỏi cậu : "Làm sao vậy? Có kết quả chưa ?"

Bách Lý Đông Quân cảm thấy thất vọng khó hiểu: "Chẳng có gì cả."

"Thì là ... Này, đừng đi vậy chứ !" Lôi Mộng Sát không ngăn được Bách Lý Đông Quân tiến về phía trước, đúng lúc Tư Không Trường Phong đang ôm một đống đồ trở lại, trong miệng nhét một miếng đồ ăn vặt, mơ hồ tung hứng một quả trái cây đang đi tới, nói: 

"Ừm...cài này đưa cho Lôi sư huynh."

Lôi Mộng Sa hoảng sợ : 

"Tiểu tổ tiên,không phải sư phụ không cho ngươi đi ra ngoài sao?"

Nếu Bách Lý Đông Quân còn ở đây , y mà cảm thấy đau lòng thì sư huynh ta không gánh nổi trách nhiệm đâu!

Tư Không Trường Phong nuốt xuống miếng đồ ăn nhẹ: "Hồi phục vết thương rất chán, đến cả thương cũng không cho luyện ."

" Ngoan, quay lại học đường đi."

"Ta biết rồi ." Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ trả lời: "Sao các ngươi đều giống nhau vậy? "

Bách Lý Đông Quân không phụ sự mong đợi, giành được hạng nhất trong kỳ thi . Lý Trường Sinh cũng thành tâm muốn giữ cậu làm đệ tử thân cận nhưng bị từ chối: 

"Ta chỉ có một sư phụ là Nho tiên."

"Ngươi thật sự không suy nghĩ lại à ? Có lẽ ngươi làngười đầu tiên trên thiên hạ này không nguyện ý nhận ta làm sư phụ."

"Cảm ơn ưu ái Lý tiên sinh nhưng mà ta muốn đi du ngoạn thiên hạ."

"Không trì hoãn nữa"

Lý Trường Sinh cũng không định ép người làm khó mình , ngay lúc hắn đang định thảo luận lại chuyện này thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói trẻ trung trong trẻo:

 "Sư phụ... sư phụ..."

Lý Trường Sinh còn chưa kịp phản ứng, Bách Lý Đông Quân đã lao ra ngoài, mở cửa sổ,  nhìn người phía dưới không chớp mắt.

Tư Không Trường Phong một tay cầm bánh quy, gặm đến là vui vẻ , mỗi lần cắn một miếng, ánh mắt sáng lên như một con chuột đồng nhỏ , một tay vẫy người trên lầu:

 "Sư phụ , người đang làm gì vậy?Con định đi uống Thu Lộ Bạch mà lại bị bán hết rồi!"

 Lý tiên sinh đáp: "Ta xuống ngay!"

Thế nhưng hắn lại phát hiện Bách Lý Đông Quân đang nhìn chầm chằm Tư Không Trường Phong, trong lòng có chút nghi hoặc.

"Có chuyện gì thế?"

Bách Lý Đông Quân hưng phấn hỏi: "Lý tiên sinh, ngươi biết hắn sao?"

"Chúng ta đương nhiên biết nhau. Ta đã nuôi nấng nó từ nhỏ , tiểu thương tiên giống như con ruột của ta vậy."

 Lý Trường Sinh thở dài:

 "Nếu ngươi thật sự không muốn bái ta làm sư phụ, vậy thì.. ."

"Sư phụ tại thượng , xin hãy nhận một lạy của Bách Lý Đông Quân!"

Động tác nhanh chóng của Bách Lý Đông Quân khiến Lý Trường Sinh không thể đối phó kịp.

"Sao đột nhiên lại đồng ý rồi ?"

"Tại sao ta luôn có cảm giác như ngươi đang cố gắng lấy thứ gì đó từ ta?"

...

Trứng phục sinh: Lý tiên sinh : "Ta hối hận, rất hối hận. Mấu chốt là ta đã dạy hắn cách ăn bắp cải nhà mình "
----------------------------------------------------------------------------------

Tình hình là đang lướt top top thì tôi gặp quả tạo hình Miêu Tộc mê quá nên tôi đã vẽ cho em 40 cái outfit mới :)))))))))))) 

Ai đó làm ơn thử triển một cái fic mà em 40 được Ôn Hồ Tửu nhặt về nuôi ,dạy cho 7749 cách dùng độc xong còn hay được ổng cho sang chơi với Bách Lý Đông Quân , rồi quen với cả Diệp Đỉnh Chi, Dịch Văn Quân từ đấy  lập hội 4 con báo con đi phá làng phá xóm , đột nhiên một ngày em 40 phát bệnh cũ được gửi đến chỗ Dược Vương để chữa bệnh, Dược Vương ưng ẻm quá nên nhận làm đồ đệ luôn, còn đám kia bị lừa là trêu ẻm nhiều quá ẻm dỗi bỏ nhà ra đi rồi , thế là đám báo con hối hận vô cùng , đi tìm khắp nơi để xin lỗi mà tìm không có ra , còn bên phía em 40 thì một ngày đẹp trời ẻm lụm được Lâm Cửu bị thương bên ngoài cốc rồi được ông dạy thương cho , và thế là chúng ta có một em 40 biết dùng độc ,biết cứu người , lại còn biết dùng thương . Chục năm sau hai đứa gặp nhau trong đại hội thử độc , 40 không nhận ra Bách Lý nhưng Bách Lý vừa nhìn đã nhận ra crush ,thấy em 40 vẫn còn đeo cái vòng mình tặng thì cảm động quá lao đến ôm ẻm suýt bị em coi là biến thái đánh cho bờm d , sau một hồi thì em 40 cũng nhận ra Bách Lý ( tại lớn lên nhìn đẹp zai quá ko nhận ra :))). Sau đấy em 40 lại được Nam Cung Xuân Thủy nhận làm đồ đệ nữa, rồi cắp nhau đến Tuyết Nguyệt thành, sau khi trải qua bao nhiêu là sự kiện thì Bách Lý Đông Quân thừa nhận là mình thích em 40 từ bé , còn em 40 trong khoảng thời gian bên nhau cũng nảy sinh tình cảm với Bách Lý thế là 2 đứa yêu nhau , về thồn cơm chó cho cả cái Tuyết Nguyệt thành :))) Một đôi Đã láo còn hay ghen, yêu vợ hết mực công với đại mỹ nhân ranh ma xảo quyệt nhưng đi bên cạnh chồng yêu thì hóa cún con ngây thơ thụ :))))))) Nó bị ngol ý :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro